36 Kế Cưới Vợ

Chương 66: Chương 66: Chương 57




Bóng tối dần bị ánh sáng thay thế, gian trong phía sau bức màn mỏng dần dần hiện ra rõ ràng. Cái bàn, tủ quần áo, đầy đủ mọi thứ, phía sâu nhất đặt một chiếc giường lớn, sa trướng hồng phấn thả xuống che lại toàn bộ phong cảnh kiều diễm bên trong. Bục để chân phía ngoài giường chồng chất quần áo, phía trên nổi bật chiếc yếm màu đỏ của nữ tử.

Khi ánh mặt trời xuyên qua lớp giấy ở cửa sổ lọt vào trong phòng chiếu lên sa trướng, mơ hồ thấy được bóng dáng hai người quấn quýt trên giường, đường nét dần dần trở nên rõ ràng, có thể nhìn ra một đôi trai gái đang chìm trong mộng đẹp. Nữ tử nằm nghiêng dựa vào trước ngực nam tử, chăn chỉ miễn cưỡng che nửa người, nhìn phần da thịt bị lộ ra ngoài có thể đoán được ở dưới chăn cũng là không một mảnh vải. Hai mái tóc đen trút xuống như mực, lại quấn vào nhau, liền giống như bọn họ triền triền miên miên.

La Di Ca tỉnh lại trước, mở mắt ra chính là một mảnh sa trướng màu đỏ, ngẩn người, tiếp theo ánh mắt dừng lại ở nữ tử bên người mình, đầu óc dần dần thanh tỉnh, chuyện đêm qua tất cả đều trở lại trong đầu. Ánh mắt của hắn một giây tiếp theo lại trở nên nhu hòa, nhìn nữ tử trong lòng, khóe miệng giương lên ý cười thỏa mãn, a, A Đang của hắn rốt cuộc cũng là của hắn. Hắn không tự giác siết chặt cánh tay, Văn Ngọc Đang “Ách” một tiếng nhíu mày, đôi lông mi dày khẽ run vài cái, rồi mở ra.

La Di Ca trong mắt dâng lên vẻ ranh mãnh, trước khi Văn Ngọc Đang mở mắt, hắn lại khép mắt lại.

Toàn thân đau quá, giống như khi còn bé luyện công, đã lâu không có đau như vậy, nàng rên rỉ một tiếng, lẩm bẩm nàng bị ai đánh vậy? Mở mắt ra lại là khuôn mặt đang ngủ nhưng vẫn mỉm cười của La Di Ca. Hả, nàng thiếu chút nữa nhảy lên, hôm qua, đúng rồi đúng rồi, hôm qua bọn họ. . . . . . Nàng giật mình nhớ lại chuyện phát sinh hôm qua, nhất thời khuôn mặt xinh đẹp đỏ rực, tầm mắt không tự chủ được nhìn vào trong chăn, cái kia. . . . . . La Di Ca không có mặc y phục nha, hôm qua quá tối không nhìn rõ hơn nữa hôm qua thần chí cũng không rõ ràng. . . . . Thừa lúc hiện tại La Di Ca chưa tỉnh có phải có thể mở rộng tầm mắt hay không.

Nàng lặng lẽ kéo góc chăn, thân mình La Di Ca vừa hơi động, nàng cực nhanh rút tay về nhắm mắt, cho nên không kịp phát hiện ra khóe môi La Di Ca cong lên lộ ra một tia ranh mãnh. Không bình thường, Văn Ngọc Đang nhạy cảm cảm giác được một bàn tay thon dài thuận theo đường cong uốn lượn của nàng đi lên. . . . . .”Ba” , một tiếng vang phá hủy khung cảnh trước mắt, một tay của nàng đè lại cánh tay kia, a! Chậm một bước, cánh tay kia đã đặt tại đỉnh nhọn cao cao phía trên.

Vừa nhấc đầu liền chống lại một cặp con ngươi tựa tiếu phi tiêu, quá lúng túng, nàng nhất thời không biết nói gì: “Này, là nơi nào a? Cái kia. . . . . . Hôm nay thời tiết thật tốt, mặt trời cũng đã mọc . . . . . . Ân, được rồi, muội không phải cố ý chiếm tiện nghi của huynh, muội cũng không biết tại sao lại trúng xuân dược, thật sự. . . . . .”

Cho nên nói chuyện hôm qua nàng nhiệt tình là có nguyên nhân!

Khóe môi La Di Ca rốt cuộc không che dấu được ý cười, nàng có chút thẹn quá hóa giận : “Huynh cười cái gì? Nếu không phải bởi vì huynh, muội sao lại trúng xuân dược? Đều là lỗi của huynh!”

Tại ngọn đồi cao cao phía trên nhẹ tay nắn vuốt, Văn Ngọc Đang thở gấp một tiếng, muốn kéo bàn tay đang quấy phá của hắn ra, lại bị hắn thuận thế trở mình đè lên, nhất thời biến thành nam trên nữ dưới, môi của hắn đi tới phần cổ của nàng, nhẹ nhàng hôn, nhiệt khí quen thuộc trong cơ thể lại trở lại.

“Chờ. . . . . . Chờ một chút, ” Văn Ngọc Đang thở hổn hển giãy dụa, cố gắng đẩy hắn ra, “Hôm qua rốt cuộc là chuyện gì?”

Nàng trong thoáng chốc lại quên che lấp cảnh xuân trước ngực mình. Nhìn lại nhiều điểm ứ hồng tối hôm qua mình gây ra, đôi mắt La Di Ca đen lại, nghiêng người đem tay nàng giữ chặt ở phía trên gối. . . . . .

Văn Ngọc Đang sững sờ nghe một giọng nam trầm khàn thổi vào trong tai: “Những thứ khác đợi lát nữa bàn tiếp. . . . . .”

Những chuyện khác sao cũng không quan trọng bằng chuyện cần làm hiện giờ.

Thắt lưng của hắn thong thả đong đưa trái phải, bởi vì không có gì trở ngại, dục vọng của hắn trực tiếp ở nơi ma sát mà đứng lên. Văn Ngọc Đang nháy mắt trợn to. . . . . . Bọn họ tối hôm qua thế nhưng quấn lấy nhau hơn nửa đêm, đến canh năm canh sáu mới đi ngủ, hiện giờ hắn sao lại. . . . . . Nàng nghiêng mặt đi vừa lúc đối diện với cặp con ngươi đen bởi vì dục vọng càng thêm thâm sâu, hắn nhẹ nhàng cười, trán để phía trên trán nàng, sau đó tiếng thở dốc của nàng đã bị hắn nuốt vào trong miệng.

Cảm giác đôi tay kia một đường đi xuống, đến nụ hoa thì dừng lại, lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve, nàng từ từ nhắm hai mắt ngửa mặt thở hổn hển, thấy nàng một bộ dạng hưởng ứng, hô hấp của hắn càng dồn dập, hai tay lần thứ hai chuyển xuống, thời điểm hai tay kia dời đến thắt lưng liền nhẹ nhàng nắm vào eo của nàng, ngay sau đó hông của nàng đột nhiên căng thẳng, nơi mềm mại của nàng nháy mắt đã bị công chiếm.

Ách. . . . . . Văn Ngọc Đang đột nhiên mở mắt ra, khi nàng cảm thấy thân mình La Di Ca cũng căng thẳng giống mình, nàng ngược lại lại thả lỏng người. Sau đó. . . . . . Người động trước cư nhiên là Văn Ngọc Đang, nàng cười rất đắc ý làm ánh mắt La Di Ca chuyển từ kinh ngạc sang tà tứ, lát nữa nàng sẽ cười không nổi. . . . . .

Văn Ngọc Đang nghiêng đầu ở trên giường một chút cũng không nhúc nhích nổi nhìn cái nam nhân chậm rãi mặc y phục kia, nga, vì cái gì hắn còn có khí lực rời giường mặc y phục, rõ ràng cái người tiêu hao thể lực quá độ phải là hắn. . . . . .

Nghe được La Di Ca cười khẽ, mới biết được chính mình cư nhiên đem tâm tư trong lòng nói ra ngoài. Mặt đỏ lên, chịu đựng thân mình hết sức khó chịu, giận dỗi lật người lại không nhìn hắn.

“Muội không phải muốn biết hôm qua đến tột cùng là xảy ra chuyện gì sao?”

Quả nhiên nàng lật người trở lại, ngồi bật dậy túm vạt áo của hắn nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải muội bị người ta tính kế?”

La Di Ca mặc quần áo liền khôi phục bộ dạng ôn nhu nho nhã của hắn, đem tay của nàng kéo xuống dưới, từ bên cạnh lấy chiếc yếm màu đỏ buộc vào cổ của nàng: “Phải là chúng ta bị người ta tính kế!”

Cái này là ý gì? Chúng ta? Tức là La Di Ca tối hôm qua cũng. . . . . .

Nàng một phen ghì chặt La Di Ca: “Huynh huynh huynh, chẳng lẽ huynh cũng bị người ta hạ xuân dược?”

Đúng vậy a, bằng không hắn như thế nào lại dũng mãnh như vậy, giày vò nàng nguyên một đêm, nàng có một loại dự cảm không tốt, “Huynh đi theo họ, huynh không phải là. . . . . . Trước đó bị người ta ăn qua một lần?”

A Đang của hắn thỉnh thoảng thật sự là làm cho người ta dở khóc dở cười, La Di Ca khí định thần nhàn nắm lấy tay nàng: “Nếu ta bị người tính kế thành công, sao còn có thời gian tới cứu muội?”

Cũng đúng, đối phương hưởng qua La Di Ca, làm sao có thể chịu buông tay mỹ thực ngon như vậy, dù sao cũng phải ăn mấy lần đi!

“Nàng có biết hôm qua nam nhân trong phòng chờ nàng là ai không?” La Di Ca vừa thấy biểu tình của nàng liền biết nàng nhất định không nghĩ được chuyện gì tốt.

“Tối như vậy, ai biết được là ai? Sau mọi người tới, muội lại trúng xuân dược mơ mơ màng màng làm sao để ý nhìn hắn.” La Di Ca bắt đầu giúp nàng mặc vào trung y, có người hầu hạ thật đúng là tốt.

“Hắn cũng không phải người muội không biết, hắn chính là cha chồng Phó Cầm Tâm Hoàng Trung Lương Hoàng thị lang.”

Cái gì? Chính là cái người luôn miệng nói con dâu của mình bại hoại gia phong làm nhục gia môn, đem Phó Cầm Tâm thả trôi sông _ Hoàng thị lang?

Nàng vụt đứng lên, cắn răng: “Lão nhân kia miệng đầy đạo đức, lại dám làm chuyện bỉ ổi không biết xấu hổ như vậy?”

La Di Ca đem nàng ấn xuống, như cũ giúp nàng mặc y phục: “Loại ra vẻ đạo mạo trong ngoài không đồng nhất này ta đã thấy nhiều, muội đừng quên Tô Văn làm người cũng là như thế, bất quá người chân chính phía sau màn lại là một người khác. . . . . .”

La Di Ca còn chưa nói hết, một người liền vội vã đẩy cửa vào: “La, La. . . . . .”

La Di Ca ở thời khắc hắn vọt tới liền trong chớp mắt che ở trước người Văn Ngọc Đang.

Văn Ngọc Đang chỉ còn vạt áo chưa buộc, cũng không có việc gì, chẳng qua là còn chưa lập gia đình đã bị người bắt gian tại. . . . . . Bắt gian tại phòng (bọn họ đã muốn rời giường) cũng làm cho người ta có chút ngượng ngùng. Thấy Trương Vô Ba vẻ mặt kích động, La Di Ca hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trương Vô Ba đối với Văn Ngọc Đang xấu hổ cười, sau đó mới nói năng lộn xộn nói: “Tôi, tôi cũng không biết sự tình lại thành như vậy, tôi thật không là cố ý, La Di Ca công tử cứu cứu tôi. . . . . .”

Gọi thẳng đại danh La Di Ca, có thể thấy được Trương Vô Ba thực nóng nảy, Văn Ngọc Đang cột chắc vạt áo từ phía sau La Di Ca ngó ra nói: “Ngươi chậm rãi nói, đừng nóng vội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chính là Nam Dương công chúa nàng đã xảy ra chuyện, vậy phải làm sao bây giờ?” Trương Vô Ba dậm chân, ngồi chồm hỗm trên mặt đất tuyệt vọng nói.

“Nam Dương? Nam Dương gặp chuyện không may mắc mớ gì tới ngươi?” Văn Ngọc Đang ngẩn ra, quay đầu thấy vẻ mặt cổ quái của La Di Ca, nhất thời giật mình, “Đúng rồi, chuyện tối ngày hôm qua nhất định là nàng giở trò quỷ, nữ tử tối hôm qua ở cùng với huynh có phải là nàng không?”

La Di Ca nói: “Tối hôm qua ở trong phòng chờ ta là Hồng Nguyễn của Thải Hồng Lâu, chẳng qua là. . . . . .”

Chẳng qua là Hồng Nguyễn sớm đã bị Nam Dương mua chuộc.

Bởi vì Nam Dương sợ La Di Ca nhận ra thanh âm của mình, cho nên trước cho Hồng Nguyễn thay mình ra mặt, nàng tránh ở phía sau giường, đến lúc đó chỉ cần La Di Ca trúng Loan Phượng hương, liền đổi từ Hồng Nguyễn thành nàng. Mà một đầu khác nàng cùng Hoàng Trung Lương cấu kết, để người ta đem Văn Ngọc Đang lừa đến, chỉ cần Hoàng Trung Lương không bị người ta phát giác, nếu thành chuyện, bọn họ cũng không tin Văn Ngọc Đang La Di Ca dám gióng trống khua chiên tìm người phá trinh tiết của Văn Ngọc Đang. Cứ như vậy, Văn Ngọc Đang không cách nào gả vào La gia, mà nàng thì danh chính ngôn thuận gả vào La gia. Đến lúc đó Hoàng Trung Lương lại hướng Văn gia cầu hôn, Văn Ngọc Đang đã không còn một thân hoàn bích cho dù gả vào Hoàng gia làm thiếp cũng không quá ủy khuất.

Chỉ là bọn họ không dự đoán được La Di Ca có thể chống cự Loan Phượng hương lâu như vậy, mà Trương Vô Ba bị người lôi đi lại sợ bọn họ cãi cọ, quay đầu tìm La Di Ca, hai người vừa chạm trán mới phát giác bị trúng kế, buộc tú bà nói ra Văn Ngọc Đang ở đâu, thế mới có một đêm xuân tối qua của La Di Ca.

Văn Ngọc Đang nghe được bật dậy, một phen lôi kéo Trương Vô Ba: “Bọn chúng đâu? Ta mặc dù không đánh nữ nhân, nhưng lần này phải phá lệ, còn có Hoàng Trung Lương, đánh xong ta còn muốn đem hắn lột trần ném ra cửa Thải Hồng Lâu, để cho tất cả mọi người biết hắn có bao nhiêu đạo đức?”

Trương Vô Ba vẻ mặt cầu xin: “A Đang, cô nương hiện giờ cừu oán gì cũng chưa cần báo, nhưng là cái mạng nhỏ của ta sắp không còn rồi.”

Thấy hắn nói nghiêm trọng như vậy, La Văn hai người trao đổi ánh mắt, La Di Ca nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta vừa đi vừa nói.”

Trương Vô Ba cam chịu nói: “Hai người đi theo tôi nhìn xem sẽ biết.”

Mang theo bọn họ đi vào căn phòng La Di Ca nán lại lúc trước, đẩy cánh của, liền nhìn thấy Hoàng Trung Lương đang quỳ trên mặt đấy không ngừng đánh vào mặt mình, mà Nam Dương thần sắc dại ra quấn chăn trốn ở trên giường.

Hoàng trung Lương vừa đánh vừa nói: “Tiểu nhân đầu không tỉnh táo, cầu công chúa tha mạng a! Tiểu nhân thật không biết là công chúa. . . . . .”

Nguyên lai Trương Vô Ba vào phòng Văn Ngọc Đang cũng hít không ít xuân dược, dược tính đi lên, hắn bất chấp tất cả liền tự mình đi tìm hoa nương. Trước khi đi tìm hoa nương hắn không kịp nghĩ nhiều đem Hoàng Trung Lương cùng Nam Dương hai người khóa lại cùng nhau, nào biết hai người này cũng đều trúng xuân dược, ngày hôm sau thức dậy mới biết được hai người này. . . . . .

Cũng bởi vì hắn, Hoàng Trung Lương mới đem công chúa ra giải quyết, hắn còn có mệnh sống sao? Cho nên phản ứng đầu tiên chính là chạy đến chỗ La Di Ca cầu cứu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.