36 Kế Cưới Vợ

Chương 5: Chương 5: Hôn Sự




Từ sau khi nữ nhân kia sảy thai, Tô Văn liền an phận hai năm. Hai năm sau hắn lấy cớ Tô gia không vượng tử (không đông con ~> ngày xưa người TQ quan niệm đông con mới nhiều phúc lộc), cưới về vị tiểu thiếp thứ nhất, càng ngày hắn lại càng không kiêng nể ai, liên tục rước thêm vài tiểu thiếp về phủ. Chỉ cần khồng phải là con của người phụ nữ kia thì dù có bao nhiêu đứa nhỏ cũng không thể uy hiếp đến địa vị của Tô Di Ca, huống chi nàng ta tuyệt không cho phép kẻ nào khác sinh con. Tô Di Ca cứ như vậy, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn người đó từ một kẻ hăng hái tự đắc đến nay chỉ còn lại uể oải tái nhợt.

“Không có con” chính là nỗi đau chí mệnh của nàng!

Có điều, từ sau chuyện năm đó, Tô Văn đối với những việc nàng làm luôn nhắm một con mắt mở một con mắt mà cho qua, dù sao lúc trước đứa nhỏ của bọn họ cũng là tại hắn mà mất đi. Nàng cũng biết điểm này, cho nên ngoại trừ lúc tiểu thiếp nào được sủng ái thì nàng không thể đông vào, còn nếu đã để nàng bắt được nhược điểm thì thường chỉ có một kết quả: bị chỉnh tới chết…

Trước kia đám tiểu thiếp mới vào, không biết tốt xấu định giở thủ đoạn với nàng đều bị nàng chỉnh cho đến mệnh cũng chẳng còn. Trong đó có một tiểu thiếp mang thai đã ba tháng bị phán tội thông dâm cùng hạ nhân trong phủ, bị đánh gần chết rồi đem đi chôn sống. Một người khác bị khép vào tội bất kính với đương gia phu nhân, bị đánh cho tay chân gãy nát, cả đời tàn phế. Sau này, các tiểu thiếp mới vào phủ đều cẩn thận thu liễm, chỉ sợ bị nàng bắt được nhược điểm. Chính vì vậy, tuy Tô Văn cưới về rất nhiều tiểu thiếp nhưng con cái vẫn không “vượng”, trừ bỏ Tô Di Ca và hai nữ nhi do đại phu nhân sinh thì hắn chỉ còn một nam một nữ nữa do tiểu thiếp sinh. Chỉ tiếc rằng… cặp nam nữ kia sinh ra đều là kẻ si ngốc. Hạ nhân trong phủ đều nói là do đại phu nhân ra tay. Cũng phải, nàng làm sao có thể để cho kẻ khác uy hiếp đến địa vị của mình. Cũng chính vì lẽ đó, cục diện Tô phủ hiện giờ trở nên rất căng thẳng. Bọn hạ nhân luôn thật cẩn thận, không dám đắc tội với Tô đại phu nhân, cũng không dám bất kính với Tô đại thiếu gia – Tô Di Ca, vì xem ra cả Tô gia cũng chỉ còn vị đại thiếu gia này có cơ hội trở thành chủ nhân tương lai của Tô phủ thôi.

(BL *cảm thán* quả nhiên, sự độc ác của phụ nữ đôi khi khiến đàn ông phải ngả mũ cúi đầu *đập bàn hét lớn* quá độc ác rồi đó)

Tô Di Ca trưởng thành, thanh danh cũng lớn lên dần. Hắn tài mạo song toàn lại ôn nhu tao nhã, trong mắt người khác hắn chính là một vị tiên hạ phàm… Bên trong Tô phủ ai cũng đều thầm cho rằng: có thể đắc tội với đại thiếu gia chứ tuyệt đối không được đắc tội đại phu nhân, hạ nhân trong phủ làm sai chuyện gì có thể đi tìm đại thiếu gia cầu cứu. Lần trước nha đầu Tô Mỹ nhận được tin đại phu nhân nghi nàng ta câu dẫn lão gia, trong lúc cấp bách đã chạy tới chỗ đại thiếu gia cầu cứu, đáng tiếc lúc ấy vị đại thiếu gia này lại “không có nhà”…

********oOoOoOoOoOoOo********

“…Nếu đại thiếu gia đối với Văn gia tiểu thư có ý, vậy chẳng phải là chuyện tốt hay sao?”

Tô Di Ca đảo mắt nhìn qua Tô Phương:

“Vị tiểu thư ngày hôm trước tới Tô phủ là ai bên nhà mẹ đẻ của đại phu nhân?”

Bị Tô Di Ca nhìn chằm chằm, Tô Phương chợt có cảm giác ớn lạnh:

“Dạ, là chất nữ của đại phu nhân, Hà gia tam tiểu thư”

“Hà Hàm Uẩn sao?” – Tô Di Ca có chút suy nghĩ – “Hà Hàm Uẩn, đúng là một nữ nhân xuất xắc”

. . . . .

Đại phu nhân nâng chung trà lên hỏi:

“Đại thiếu gia có nói gì nữa không?”

“Đại thiếu gia có nói một câu: “Chẳng được đàn ngọc đỉnh núi gặp/Hội hướng dao đài ánh trăng phùng” nô tài không biết là ý tứ gì nên chỉ có thể cố gắng nhớ kỹ”

Nàng nghe vậy thì cảm thấy thực vui vẻ:

“Hắn thật sự nói như vậy?”

“Đại phu nhân, nô tài chưa được đọc sách bao giờ, nếu lúc đó không cố gắng thì quả thực chẳng thể nhớ nổi một câu nói văn nhã như vậy. Đại phu nhân, câu này rốt cuộc là có ý gì?”

Nàng đem chén trà đặt về chỗ cũ, vẻ mặt ôn hòa quay sang nói với Tô Phương:

“Đó tất nhiên là lời hay. Hôm nay ngươi làm rất khá, tới chỗ quản gia lĩnh 2 điếu tiền thưởng đi”

Chờ Tô Phương rời đi, nàng quay lại nói với lão mụ phía sau:

“Ngươi tới Hà phủ nói cho đại ca ta biết Tô Di Ca rất hài lòng với Hàm Uẩn, bảo Hàm Uẩn không có việc gì thì nên đến Tô phủ nhiều một chút”

Lão mụ này vốn là vú em của nàng, gọi là Trần thị, từ sau khi xảy ra chuyện của Phần Lan, nàng đã không còn muốn để nô tì trẻ tuổi hầu hạ bên mình nữa. Trần thị nghe xong thì cười nói:

“Ngày ấy, sau khi tam tiểu thư gặp qua đại thiếu gia thì hồn vía luôn lơ lửng , bây giờ được thế này thì rất tốt rồi, về sau nếu có thể đã thân lại càng thêm thân thì…” địa vị của nàng ở Tô phủ làm gì có ai có thể động đến được.

Đại phu nhân mỉm cười uống cạn chung trà.

. . . . . .

Hà Hàm Uẩn so với Tô Di Ca thì nhỏ hơn hai tuổi, dung mạo xinh đẹp lại đoan trang hiền thục. Phụ thân nàng là hộ bộ thượng thư, mẫu thân lại là quận chúa, Tô Văn đối với người con dâu này rất vừa lòng, lập tức cho người chuẩn bị tới cửa cầu hôn.

Trước mặt Tô Văn, Tô Di Ca luôn thể hiện rằng mình đối với vị tam tiểu thư này nhất kiến chung tình, không phải nàng thì quyết không cưới. Chính vì để biểu đạt sự thành ý này, hắn muốn cùng Tô Văn tới cửa cầu hôn. Đại phu nhân vì chuyện này mà vui mừng quá đỗi, thái độ đối với mấy vị tiểu thiếp cũng tốt lên nhiều.

Ngay sớm ngày hôm sau, Tô Văn liền cùng nhi tử tới Hà phủ cần hôn. Vợ chồng Hà thượng thư đã sớm nhận được tin tức, tươi cười ra nghênh đón hai cha con Tô Văn vào cửa. Hai nhà cùng nhau trò chuyện thật vui. Đúng lúc hai bên đang thảo luận tới hôn lễ thì một tiểu nha đầu từ ngoài chạy vụt vào, thất kinh nói:

“Không tốt, không tốt, tam tiểu thư rơi xuống nước rồi…”

“Cái gì?” – Tô Di Ca là người đầu tiên đứng dậy – “Hàm Uẩn… Tam tiểu thư hiện đang ở đâu? Nàng có bị làm sao không?”

Nha đầu kia nức nở nói:

“Ở… ở phía sau hồ sen. Nghe nói… nghe nói khi cứu lên thì đã không còn thở nữa rồi”

Lần này, tất cả những người liên quan đều bị chấn kinh không nhỏ, Hà phu nhân lập tức ngất xỉu. Tô Di Ca đã từng tới Hà phủ, biết rõ hồ sen ở đâu liền một mạch chạy tới đó. Hà thượng thư gọi người tới chiếu cố Hà phu nhân rồi cũng theo hai cha con Tô Văn chạy đi.

Tới hồ sen, nhìn thấy nữ nhi đã thở lại, hiện đang được bọn nô tì ôm lấy, Hà thượng thư thở phào nhẹ nhõm. Hắn đang muốn nói chuyện thì đã thấy Tô Văn thở dài, nói:

“Di Ca vô phúc không thể lấy Hàm Uẩn làm vợ, Tô mỗ xin được từ hôn”

Hà thượng thư kinh hãi, lúc này mới phát hiện sắc mặt của bọn nô tài xung quanh không được bình thường, vừa muốn mở miệng hỏi thì đã nghe Tô Di Ca nói:

“Đây không phải là sai lầm của tam tiểu thư, nếu không phải tam tiểu thư con nhất định không cưới”

Tô Văn sắc mặt không tốt, lại không thể ở trước mặt vị anh vợ là thượng thư này tùy tiện phát tác, bèn quay lại hướng Tô Di Ca trợn mắt. Lúc này vị tam tiểu thư kia mới khóc thành tiếng:

“Ta… ta đã không còn tấm thân trong sạch nữa, sao còn được biểu ca ưu ái như vậy? Cho dù biểu ca không ngại nhưng ta sao có thể mặt dày như thế, chỉ có thể trách ta và biểu ca vô duyên…” – Vừa nói tới đó thì đã khóc không thành tiếng.

Hà quản gia lúc này mới tiến tới, nói thầm vào tai Hà thượng thư mọi chuyện. Số là lúc nãy, khi tam tiểu thư rơi xuống nước, bên cạnh chỉ có mỗi người làm vườn họ Vệ đem nàng cứu được lên. Mấy vú già và nha hoàn bên cạnh không có ai biết cách cứu người chết đuối, chuyện khẩn cấp như vậy nên người chăm sóc hoa đó đã… Hai cha con Tô Văn tới đúng lúc người đó đang cấp cứu cho tam tiểu thư. Tuy nói là vì cứu tam tiểu thư nên mới làm vậy, nhưng chuyện hai người đã đụng chạm xác thịt là sự thật, theo con mắt thế nhân, chỉ sợ đời này tam tiểu thư chỉ có thể gả cho họ Vệ kia làm vợ.

Hà thượng thư mặt mày xanh mét, liếc xuống tiểu Thu – nha hoàn của Hà Hàm Uẩn – truy hỏi nàng ta tại sao lại không theo sát bên người tiểu thư, lại đẻ xảy ra sự việc này. Tiểu Thu dập đầu khóc lóc:

“Tiểu thư bị lạnh, nô tì là do chạy đi kiếm áo cho người nên mới…”

Hà tam tiểu thư miễn cưỡng nín khóc, nói:

“Con cảm thấy hoa sen hôm nay nở thật đẹp, chỉ muốn đưa tay ra hái một chút, ai ngờ lại hụt tay, rơi luôn xuống nước… Dượng yên tâm, con biết liêm sỉ…” – Nàng chỉ tay vào họ Vệ, nói – “Con nay đã là người của hắn, tự nhiên sống là người nhà hắn, chết là ma nhà hắn, quyết không làm bẩn thanh danh hai nhà Hà – Tô”

********oOoOoOoOoOoOo********

Một tháng sau, Hà gia tam tiểu thư lặng yên không tiếng động gả cho nhà họ Vệ nghèo khó. Đêm động phòng hoa chúc, họ Vệ si ngốc nhìn Hà Hàm Uẩn, nói:

“Nếu không phải được Tô công tử thành toàn, họ Vệ ta sao có được ngày hôm nay!”

Hà Hàm Uẩn cười tươi như hoa, tựa vào lòng hắn…

. . .

. . . . .

Suốt mười năm sau đó, Tô Di Ca luôn dùng sự việc này để khước từ hết mọi sự mai mối, Tô Văn cũng chẳng thể kêu ca được gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.