36 Kế Cưới Vợ

Chương 20: Chương 20: Nhập Sáo




Văn Ngọc Đang nghĩ vắt óc cũng không hiểu được 2 cái người hoàn toàn không liên quan này như thế nào lại trở thành bằng hữu, hơn nữa còn là bằng hữu tốt, nàng trừng mắt nhìn lão Kí vỗ cánh tay La Di Ca bộ dạng xưng huynh gọi đệ… Nếu sớm biết nàng nhất định đem mười dặm quanh nhà Kí đại ca liệt vào vùng cấm phải đi đường vòng… Nếu sớm biết nàng như thế nào lại tự động… Không phải, là nhất định sẽ không tự động đưa đến cửa, hối hận a! Sao thời điểm hỏi thăm Kí đại ca có ở nhà hay không, lại không hỏi trước nhà hắn có bằng hữu nào đến hay không?

“. . . . . . Đủ khí phách, bất quá, các ngươi tại sao lại biết nhau?” Lão Kí hậu tri hậu giác hỏi. (phản ứng chậm, nói xong rồi mới nghĩ)

Văn Ngọc Đang đứng ngồi không yên, La Di Ca cười như gió xuân. “A Đang, ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với La tiểu ca sao?” Lão Kí hồ nghi nói.

Văn Ngọc Đang cả kinh nhảy dựng lên: “Sao có thể? Không có, không có.”

Thái độ của nàng càng làm cho lão Kí thêm hoài nghi: “Không có. . . . . . Vậy kỳ lạ! Ngươi chừng nào thì hiền lành như vậy? Chẳng lẽ. . . . . .” Chẳng lẽ A Đang coi trọng La tiểu ca ? Không thể trách hắn nghĩ như vậy, La tiểu ca là người tài, đi ở trên đường, mười nữ nhân có đến chín người trộm nhìn hắn, người như vậy, A Đang động tâm cũng là bình thường.

Từ lúc Văn Ngọc Đang thốt ra tên La Di Ca, Trương Vô Ba tựa hồ cũng nhớ tới cái gì, chính là không thể xác nhận, nhìn đến bộ dạng Văn Ngọc Đang lại nhớ tới tin đồn ngày trước, hắn chần chờ nói: “Ngươi. . . . . . Chẳng lẽ ngươi là Tô Di Ca?”

La Di Ca vẫn bất động như núi, lão Kí liền biến đổi sắc mặt. Văn Ngọc Đang theo trực giác, lập tức nói: “Huynh ấy cùng với Tô Văn không có liên quan, chuyện Tô Văn làm cùng huynh ấy không có quan hệ, chính Tô Văn hại chết mẹ huynh ấy, nếu không nhờ huynh ấy, chúng ta cũng không lấy được tội chứng phản quốc của Tô Văn.”

Chuyện của Tô Văn mọi người đều biết, nàng sợ lão Kí hiểu lầm, phản ứng đầu tiên chính là biện giải cho La Di Ca.

Đây chính là A Đang của hắn!

La Di Ca đáy mắt ẩn chứa ôn nhu. Hắn giống như nhìn thấy ánh sáng chói mắt của cô gái nhỏ đứng ra bênh vực người nhà trước kia. . . . . . Hắn rũ mắt cười khẽ, người khác thấy hắn thế nào, hắn không quan tâm, chính là có một người luôn che chở cho mình, cảm giác nói không nên lời này thật tốt, đáy lòng ấm áp, tựa như được tắm trong những tia nắng hiếm hoi của mùa đông.

Lão Kí lấy lại tinh thần: “Chuyện này là sao?”

Văn Ngọc Đang đem chuyện tình lúc trước nhà mình làm sao lấy được thư ước định của Tô Văn cùng Nhật Hưng quốc, lại như thế nào bị tiên hoàng đuổi giết kể lại một lần, sau nói: “Nếu không phải nhờ huynh ấy, nhà của muội chỉ sợ một người cũng đừng mong sống sót!”

Trương Vô Ba lần đầu tiên nghe được chuyện kinh hồn động phách như vậy, liền giống như nghe thuyết thư, nghe đến mắt sáng ngời, cuối cùng hắn còn cảm thấy chưa hiểu hết, không ngừng hỏi cái này cái kia. Lão Kí trước kia chỉ biết Văn gia là nhờ Hắc Giao quân viện trợ mới thoát khỏi vòng vây, hôm nay mới biết nguyên nhân thực sự, lại thêm mấy ngày nay ở chung cùng La Di Ca, mặt hắn có vẻ xấu hổ nói: “Là ta hiểu lầm La tiểu ca, ách, lấy thái độ làm người của La tiểu ca ta nên sớm biết. . . . . . Ngươi là người trọng nghĩa khinh tài như thế, coi tiền tài như cặn bã, sao có thể là dạng tham luyến phú quý!”

La Di Ca nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Trên đời này việc không như ý có đến tám, chín phần, ta không được chọn phụ thân, chẳng lẽ bằng hữu còn không chọn được? Ta tin tưởng ánh mắt của mình… Bằng hữu của ta sao có thể là người không phân biệt thị phi.”

Lão Kí nghe xong lời này giống như uống được rượu mạnh vô cùng sảng khoái, hắn liếc Văn Ngọc Đang nói: “A Đang quả nhiên không có nhìn lầm người, tiểu tử này thật sự là làm cho người khác yêu mến.”

Văn Ngọc Đang mặt đỏ bừng xua xua tay: “Muội… Muội cùng huynh ấy không phải như mọi người nghĩ đâu, muội cùng huynh ấy chuyện gì cũng không có.”

Lão Kí ngẩn ra: “Ta nhớ rõ ràng lúc trước muội không phải hắn không lấy chồng, như thế nào hiện giờ chuyện gì cũng không có?”

Đây không phải là giấu đầu hở đuôi sao?

Trương Vô Ba cũng nghe qua việc này, La Di Ca cười yếu ớt nói: “Việc này nói đi nói lại đều là lỗi của ta, nếu không phải tại ta A Đang sao có thể nhiều lần bị người ngoài chê cười, A Đang thiên tính khai sảng không giống những nữ tử ngại ngùng khác, vốn nên là ta nói vậy mà lại để nàng nói trước.”

Được hắn nói vậy, Văn Ngọc Đang từ đơn phương thầm mến nhất thời liền biến thành lưỡng tình tương duyệt, Văn Ngọc Đang cứng họng trợn tròn mắt… Đây là tình huống gì vậy?

Trương Vô Ba vừa nghe lời này… Ách, trong đó rất có ẩn ý, tinh thần bát quái nổi lên hừng hực, đối với Văn Ngọc Đang nháy mắt nói: “Văn cô nương khi nào thì tổ chức tiệc cưới? Để tôi cùng lão Kí còn chuẩn bị đi chung một phần quà.”

La Di Ca vậy mà tiếp lời: “Các huynh nếu đi còn cần gì tặng quà, cứ đến uống rượu mừng là được.”

Trương Vô Ba mở cờ trong bụng, Noãn Ngọc công tử nổi tiếng thiên hạ là bằng hữu của hắn, nói ra thật là nở mày nở mặt!

“Hiện giờ có chỗ ở đúng là không tồi, ” La Di Ca châm trà cho Văn Ngọc Đang, “Chén trà này là ta mua ở ngoài, rất sạch sẽ.”

Lại nói tiếp: “Muội bỗng nhiên để thư lại rồi đi, ta cùng Thanh nhi rất lo lắng, Thanh nhi đoán muội là vì chuyện của Mạc cô nương, thúc giục ta đi tìm muội giải thích, một mình muội ở bên ngoài ta cũng không yên tâm, đoán muội có thể đến Long thành cho nên cứ tới đây nhìn xem.”

Vừa nói đến chuyện này Văn Ngọc Đang cũng có chút chột dạ: “Muội không sao, cũng không trách Mạc cô nương, muội không đi chẳng lẽ thật sự thành thân cùng huynh sao? La Di Ca, huynh hôm nay cũng thật là, như vậy cũng nói được, truyền đi ra ngoài ai còn nguyện ý gả cho huynh?”

La Di Ca đang châm trà cho mình, tay ngừng lại, trên mặt ý cười nhạt dần: “…A Đang, ta khiến người khác chán ghét lắm sao?”

Hắn một thân ưu nhã thế nhưng lộ ra một tia bi thương, Văn Ngọc Đang hoảng hốt nói: “Sao có thể? Huynh là Noãn Ngọc công tử nổi tiếng thiên hạ, tài mạo song toàn, ai lại chán ghét huynh?”

Một người an nhàn như vậy dù cho làm cho hắn lộ ra nửa điểm thương tâm cũng sẽ khiến người ta cảm thấy thấy mình nghiệp chướng nặng nề.

“Vậy tại sao A Đang không muốn gả cho ta?” Cặp thanh mâu sáng rực nhìn nàng, không chịu rời đi.

“Không phải… Ta sao lại không muốn… A…” Văn Ngọc Đang bị đôi mắt kia nhìn chăm chú tay chân cũng trở nên lúng túng, “Ách, huynh cũng biết muội không phải ý tứ này, huynh tốt như vậy, hết thảy nữ tử trong thiên hạ cũng nguyện ý gả cho huynh, tương lai sẽ có nữ tử tốt có thể xứng đôi với huynh…”

“Vậy A Đang thì sao?” Ánh mắt kia vẫn cứ không buông tha nàng, cố ý truy vấn, “A Đang có nguyện ý gả?”

“Muội…”

“Ta biết muội cũng chỉ nói lấy lệ…” Một tiếng than nhẹ, đau thương vô hạn.

“Không phải…”

“Ta chẳng qua là tội thần, ngay cả A Đang trước kia đối với ta tốt nhất cũng không nguyện ý thì còn ai nguyện ý đây… Haizzz…” Lại một tiếng thở dài, nản lòng thoái chí nói không lên lời.

“Ai nói, muội nguyện ý!”

“Thật sự?”

“…”

“Muội quả nhiên là gạt ta… Không sao…”

“Đương nhiên là thật!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.