“Thất Nương, ngươi nói xem, người như thế nào sẽ khiến người ta không chịu nổi. Đến con rùa ngắm đậu xanh lâu cũng có lúc vừa mắt, vì
sao ta mãi mà vẫn không thể gả ra ngoài? La Di Ca, ta… thật sự kém cỏi
đến vậy sao?”
Rượu Hàm Nhĩ rất nóng khiến cho Văn
Ngọc Đang có chút say say, bèn đem hết bực tức nói ra. La Di Ca cầm lấy
chén rượu của nàng, nhìn nàng nói:
“Lưu Thành Hề đâu? A Đang không phải là đã có Thành Hề hay sao?”
Văn Ngọc Đang đang chìm trong men say, nghe xong những lời này thì tỏ ra ngạc nhiên vô cùng:
“Sao huynh biết chuyện Lưu Thành Hề?” – Mặt nàng lại xụ xuống – “Lưu Thành
Hề, hắn… hắn không quên được Thất Nương. Là Thất Nương đấy! Ta làm sao
có thể so với nàng được. Nàng ấy cầm kỳ thư họa không gì không biết, còn ta thì không có gì là biết cả, con người cũng thật thô lỗ. Nói thực ra, ta cảm thấy Mạc cô nương so với ta còn giống tiểu thư khuê các hơn”
. . . . . . .
La Di Ca từ nhỏ đã biết trên đời vốn chẳng có gì là tuyệt đối, chưa đến
phút cuối thì mọi sự đều có thể thay đổi, huống chi Văn Ngọc Đang hiện
giờ vân chưa gả cho Lưu Thành Hề. Thế nhưng, mãi đến lúc này, hắn nghe
được chắc chắn Lưu Thành Hề và Văn Ngọc Đang không như hắn vẫn tưởng
tượng thì tâm tư của hắn mới thật sự được buông lỏng.
(BL: Chắc lúc trước anh tưởng 2 người tâm đầu ý hợp, giờ mới biết là vợ tương lai của anh đi “cưỡng bức” người ta ^O^)
Thì ra hắn đúng là rất khẩn trương, rất lo lắng, đáy lòng không khỏi cười
khổ một phen, sớm biết vậy thì lúc trước… Không! Dù có quay lại trước
kia hắn vẫn nhất định đem nàng đẩy ra xa khỏi mớ hỗn loạn của gia tộc.
Có lẽ lúc đó chính hắn đã hiểu được ý nghĩa quan trọng của nàng nên mới
hành động dứt khoát như vậy…
Nghe nàng tự hạ thấp bản thân mình, hắn nhíu mày nói:
“Nàng làm sao cứ phải đem mình ra so sánh với các nàng ấy? Văn Ngọc Đang là
Văn Ngọc Đang thôi. Nàng không thể trở thành các nàng ấy, ngược lại các
nàng ấy cũng không thể trở thành nàng được”
Văn Ngọc Đang có chút nhụt chí:
“Các nàng ai so với ta cũng tốt hơn thì còn muốn trở thành ta làm gì? Năm
đó khi còn ở Long thành, chẳng phải người nào cũng vây quanh Thất Nương
đó sao. Ngay cả huynh lúc trước cũng không thèm để ý ta. Nếu như Mạc cô
nương không tốt thì sao huynh lại chấp nhận nàng chứ?”
Mặc dù thô lỗ ngốc nghếch nhưng nàng vẫn là một nữ tử, ngày thường nàng
không cố tình đem mình ra so với người khác nhưng trong thâm tâm thì vẫn luôn tự biết là mình kém hơn. Từ đáy lòng, Văn Ngọc Đang vẫn luôn canh
cánh điều này.
“Ta đâu có chấp nhận nàng ta?” – Trên
mặt La Di Ca hiện lên vài phần ý cười. Nếu như không biết tính tình Văn
Ngọc Đang từ xưa đã hay để ý như vậy thì chắc chắn hắn sẽ nghĩ nàng đang ăn dấm chua – “Ở nơi thôn dã hàng xóm lui tới giúp đỡ nhau là chuyện
thường, nhưng nghe nàng nói vậy lần sau ta sẽ cẩn thận hơn, tránh phá
hỏng thanh danh của Mạc cô nương”
“Hừ, đừng có ở
trước mặt ta mà giả vờ giả vịt…” – Văn Ngọc Đang uốn them một chén rượu, bĩu môi – “Huynh nghĩ là ta không biết sao? Nếu chỉ là hàng xóm bình
thường thì làm gì có chuyện một cô nương lại sang nhà một nam nhân nấu
cơm hộ”
La Di Ca cảm thấy sửng sốt, việc này là ai
nói cho A Đang biết vậy? Dù chưa chính thức thừa nhận nhưng hắn biết,
muội muội và muội phu thừa hiểu hắn có ý với A Đang cho nên chuyện này
tuyệt đối không phải do hai người bọn họ nói ra. Lại nói, A Đang không
bao giờ có thói quen cũng như kiên nhẫn cùng người lạ nói chuyện phiếm,
như vậy chỉ có một người có khả năng… Hắn híp mắt:
“Mạc cô nương nói?” – Đây tuyệt đối không phải câu hỏi mà chính xác là một câu khẳng định.
“Mạc cô nương đem quần áo đã sửa xong tới cho huynh, để ở đằng kia kìa” –
Nàng chỉ chỉ vào đám quần áo, trêu chọc nói – “Người còn chưa vào cửa
mà đã may vá quần áo cho huynh chu đáo vậy rồi”
La Di Ca nhìn bộ quần áo cũ kia, quả thật là của hắn. Mấy tháng trước hắn ở
học đường dạy học, tình cờ bị đám trẻ nghịch ngợm xé rách, Mạc Phương
Nhi trông thấy liền kiên quyết mang đi sửa lại. Sau đó hắn muốn lấy lại, nàng ta lại mượn cớ chưa xong lần lữa không trả về. La Di Ca trầm mặc
một hồi, sau đó từng bước từng bước dẫn dụ Văn Ngọc Đang kể lại mọi
chuyện xảy ra hôm nay. Chưa hết một bầu rượu, mọi việc đại khái đều đã
được hắn hiểu rõ.
Hôm nay, Văn Ngọc Đang sang nhà tìm hắn trước, tiếp sau đó Mạc Phương Nhi cũng đến nói là tìm La Di Thanh
để hỏi xin ít chỉ kim tuyến đỏ. Trong lúc La Di Thanh đi vào nhà lấy
chỉ, nàng ta cùng Văn Ngọc Đang nói chuyện phiếm vài câu, rồi sực nhớ ra bản thân đang muốn mang quần áo trả lại cho La Di Ca nên mới thuận tay
nhờ Văn Ngọc Đang chuyển hộ.
La Di Ca nhíu mi nghĩ,
Mạc Phương Nhi dùng thủ đoạn này là muốn khiến cho A Đang biết khó mà
lui. Chỉ tiếc, nàng ta không hiểu, vốn dĩ A Đang không hề có cái tâm tư
kia…
Hắn mải suy tư, không để ý thấy Văn Ngọc Đang đã uống sạch số rượu mà hắn mua. Đến khi phục hồi tinh thần lại, đã thấy
nàng đi lướt qua cái bàn, đứng ngay sát trước mặt hắn. Ánh mắt nàng
trong veo nhưng ánh nhìn lại không có tiêu điểm, hiển nhiên là đã uống
quá nhiều rượu. Văn Ngọc Đang nhìn chằm chằm vào La Di Ca khiến tim hắn
có chút loạn nhịp, nàng nghiêng đầu tựa như suy nghĩ cái gì, sau đó mạnh tay vỗ bàn:
“Lưu Thành Hề, sao ngươi lại ở trong này?”
(BL: Ở đây A Đang đang “nhận nhầm người” nên mình để xưng hô như lúc nói chuyện với LTH nhé ^^~)
La Di Ca ngẩn người, định đứng dậy thì bị nàng ấn chặt xuống:
“Ta còn chưa nói xong, không cho phép ngươi chạy. Ta hỏi ngươi, bộ dạng ta không xấu đúng không?”
Nhìn nàng lộ ra vẻ mặt cực kỳ chăm chú, La Di Ca mỉm cười gật đầu. Nàng bị
rượu làm cho đỏ ửng từ gáy lên tới mặt, lại thêm mấy sợi tóc mai rủ
xuống qua tai khiến cho khuôn mặt thêm phần mềm mại đáng yêu hơn ngày
thường, tựa như hoa đào tháng ba đang khoe sắc.
“Chắc vậy rồi. Mẹ ta cũng nói tướng mạo của ta tuy không phải nghiêng nước
nghiêng thành nhưng cũng vẫn được coi là xinh đẹp” – Nghe Văn Ngọc Đang
tự thổi phồng dung mạo mình, ý cười trên mặt La Di Ca càng thêm đậm –
“Ta tuy không biết cầm kỳ thư họa nhưng luận về võ công cũng được coi là “kỹ áp quần phương” đó…”
“Kỹ áp quần phương” – Tài giỏi áp chế muôn hoa ư? La Di Ca cúi đầu thật thấp, vỗ vỗ cạnh bàn, ống tay áo hơi run run…
(BL: Vừa buồn cười kiểu “tự sướng không tự chủ”, vừa “bất lực” với khả năng dùng thành ngữ của bạn nhỏ A Đang này =!=)
“… Hơn nữa hai nhà chúng ta đều làm buôn bán, như vậy cũng được coi là môn đăng hộ đối rồi. Ý ta là… ý ta là ta đã không còn nhỏ nữa, ngươi cũng…
Lưu Thành Hề, không bằng chúng ta kết hôn đi!”
Nghe
Văn Ngọc Đang nói liền một mạch xong, La Di Ca cảm thấy thân mình cứng
đờ một chút, từ từ ngẩng đầu lên nhìn. Văn Ngọc Đang đang chăm chú nhìn
hắn đầy mong đợi, chính là đợi câu trả lời của hắn. Tâm hắn trầm xuống, A Đang vậy mà lại cầu hôn Lưu Thành Hề… Thấy hắn trầm ngâm, Văn Ngọc Đang không kiên nhẫn đứng lên:
“Sao ngươi lại không nói
lời nào? Hay là ngươi không nghĩ sẽ cưới ta?” – Nàng tóm lấy vạt áo
trước mặt la Di Ca, trừng mắt nói – “Lưu Thành Hề, Thất Nương đã gả cho
đại ca của ta, ngươi đừng có mơ tưởng gì nữa.. hay là trong lòng ngươi
đã có người khác rồi? Chuyện này không thể được, Thất Nương thì cũng
đành nhưng mà người khác thì không được. Ngươi nói đi, không đúng có
phải không, ngươi vốn dĩ không thể lấy ai khác ngoài ta được”
La Di Ca nghe thấy có điểm kỳ quái trong câu nói của nàng, hỏi:
“Vì sao ngoài nàng ta không thể lấy người khác?”
Văn Ngọc Đang trừng mắt nhìn hắn:
“Ngày đó rõ ràng là ngươi đã hôn ta, ngươi dám không thừa nhận?”
(BL: Chỗ này giải thích cho những ai chưa đọc “Thất Nương” nhé ^^~ Có lần
LTH uống say, tưởng nhầm VNĐ là TN nên hôn 1 cái. Và bạn nhỏ nhà ta đã
theo anh Lưu đến tận giờ này – 2 năm)
La Di Ca vẫn ngồi im dưới đất, không nhúc nhích.
Hắn rất tự tin!
Miệng hắn gợi lên tia cười nhạt. Vì quá khứ nên hắn đối với tình cảm của A
Đang dành cho mình vẫn luôn rất tự tin, nàng cùng Lưu Thành Hề xảy ra
chuyện gì hắn căn bản không hề để ý tới. Chỉ là… hắn đã quên, trước đây
là do hắn đã buông tay… Chẳng lẽ hắn thật sự chậm chân rồi sao?
Ngoài cửa cách đó không xa chợt truyền đến một trận ồn ào…
“… Bác Lý gái, sao bác lại tới đây vậy? – Đây là giọng La Di Thanh.
“Nghe nói tiên sinh muốn thành hôn, chúng ta tới tặng chút lễ vật trước,
ngoài ra còn muốn xem xem các người có cần hỗ trợ gì không…”
“Thành thân? Anh vợ ta ư?” – Đây là giọng Mạc Hải
“Các người yên tâm, chúng ta ở đây đều đã thương lượng qua, La tiên sinh thành than cần cái gì cứ việc nói ra…”
“. . .”
Giọng nói càng ngày càng gần.
. . . . . . .
“Này, ngươi rốt cuộc có chịu đồng ý hay không?” – Văn Ngọc Đang càng dựa vào
gần hơn – “Mau nói đi, hôm nay ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý. Hừ,
ngươi không đồng ý ta liền đem gạo nấu thành cơm, xem ngày sau ngươi dám chạy đi đâu”
Một tia gian giảo lóe lên trong đôi mắt, trong đầu La Di Ca chợt nảy ra ý niệm, ghé sát vào tai nàng, nói:
“Được, đây chính là nàng nói, sau này không được ân hận đâu đấy”
Ngay sau đó, hắn kéo lấy Văn Ngọc Đang, cả hai người cùng đổ về phía sau.
Ngoài cửa nghe bên trong có tiếng “Rầm”, không hiểu chuyện gì bèn vội
chạy vào. Vừa bước chân vào cửa, Mạc Hải đã thấy cảnh Văn Ngọc Đang
đang túm cổ áo La Di Ca, cả người còn cưỡi trên thắt lưng hắn… Mặt Mạc
Hải mờ mịt, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.