Cả tầng lầu trừ hai người bọn họ ra cũng chỉ còn lại gió từ ngoài tiền
sảnh thổi vào. . . . . . Ngay cả tiểu nhị cũng không thấy bóng dáng.
Đây quả thực là kỳ cảnh, cho dù là bình thường vắng khách cũng chưa bao giờ có thể vắng như vậy! Văn Ngọc Đang dựa vào phía sau mơ hồ suy nghĩ,
Phượng Vu Phi lại chỉ chú tâm gắp thức ăn vào bát nàng. Văn Ngọc Đang
cũng đang đói, ăn no bảy tám phần rồi mới mở miệng nói: “Đã trễ thế này, một mình cô nương bên ngoài, người trong nhà sẽ sốt ruột, nói không
chừng hiện tại đã phái người đi khắp nơi tìm cô nương, ta đưa cô trở
về.”
Nàng nghĩ cô nương như Phượng Vu Phi nhất định là trốn ra
ngoài chơi đùa, cần sớm đưa về mới tốt. Nàng cũng không để ý nơi này nửa ngày cũng chưa có một người đi lên.
Phượng Vu Phi không đáp, nhìn chằm chằm vào chút nước tương dính trên miệng nàng. . . . . . Càng nhìn càng chướng mắt, rốt cục nhịn không được từ tay áo lấy ra một chiếc
khăn lụa, nâng cằm nàng lên để lau đi.
Ánh mắt đang nhìn mặt bàn
bị nâng lên, ngay sau đó trực tiếp đối diện một đôi mị mắt, Văn Ngọc
Đang phản xạ có điều kiện co người về phía sau, nhưng một chút cũng
không thể động, cằm vẫn bị chế trụ trong tay Phượng Vu Phi.
Khí lực A Phượng lớn như vậy?
Văn Ngọc Đang có chút kinh ngạc: “A Phượng, ta tự mình làm được. . . . . .”
Ơ? Đồng tử A Phượng là màu đỏ nhạt?
Văn Ngọc Đang giật mình, ngược lại cúi sát vào nhìn, thật sự là màu đỏ
nhạt! Ách, dường như đậm chút, ánh mắt còn có thể biến sắc như thế sao?
Mắt Phượng Vu Phi dời khỏi môi nàng. . . . . . Cặp mắt kia lộ ra tò mò, có
vẻ đặc biệt trong trẻo mê người, hơi thở nhẹ nhàng phả trên môi hắn,
thực là tươi mát. . . . . . Có điểm muốn nếm thử một chút bên trong xem
có phải cũng là loại này tư vị này không. . . . . . Tay không tự giác di động ngón cái nhẹ nhàng xoa môi nàng. . . . . .
Trên môi cảm giác khác thường làm cho Văn Ngọc Đang trừng mắt nhìn, đột nhiên phát hiện
bầu không khí hai người trong lúc đó quái dị nói không nên lời, yết hầu
hơi khô ráp, nàng hắng giọng một cái nói: “A Phượng, ta đưa cô trở về.”
Thanh âm lớn dọa người, lập tức đem không khí kỳ quái biến mất dạng, Phượng
Vu Phi chậm rãi buông tay, tự ngẫm lại cảm giác của chính mình. . . . . . Sao có thể đối với nữ nhân mới gặp mặt nảy sinh tâm tư như vậy, không cần câu dẫn không cần hấp dẫn. . . . . . Mình có phải phải lâu lắm rồi
không tìm nữ nhân? Tính thời gian lần cuối tìm nữ nhân. . . . . . Đúng
là đã lâu lắm rồi.
Hắn đem nước trà đã nguội trên bàn uống một hơi cạn sạch, buông cái chén sau đó chỉ vào bờ bên kia cười với Văn Ngọc Đang.
“Cái gì? Cô còn muốn đi dạo? Khó mà làm được, ” Văn Ngọc Đang một hơi từ
chối, “Quá muộn, người nhà cô không chừng đã sốt ruột lắm rồi!”
Phượng Vu Phi cười, lại điểm nước trà ở trên bàn viết, Văn Ngọc Đang cẩn thận
nhìn lại thì là ba chữ “Nhụ Thả lâu” _ một trong hai đại khách điếm ở
Long thành.
“Ý của cô là nhà cô không ở đây, cô hiện giờ ở tại Nhụ Thả lâu?” Nàng nghĩ cũng đúng, nhìn hắn viết chữ, hẳn cũng không phải
thuộc gia đình bình thường, nhưng người xinh đẹp như vậy không có khả
năng chưa nghe nói qua. Nghĩ đến rất có có thể là gia quyến của thương
nhân đến Long thành buôn bán.
Đi Nhụ Thả lâu cần xuyên qua Châu
Bảo Nhai, lúc này Văn Ngọc Đang không cùng nàng đi dạo cũng không được.
Văn Ngọc Đang nói: “Ta trước tiên đi xem bằng hữu của ta đã trở lại chưa rồi đưa cô đi.”
Phượng Vu Phi từ chối cho ý kiến, đừng tưởng rằng hắn không biết, những tên kia đang đứng ở đầu cầu thang dựng thẳng lỗ
tai nghe ngóng, cho nên mới có thể cả buổi cũng chưa thấy một khách nhân lên lầu, có chuyện gì bọn họ sẽ giúp hắn thu xếp, hắn mới không cần lo
lắng.
Quả nhiên bọn họ tới nhà trọ Vân Lai, nhận được vẫn là tin người đó chưa trở về.
Đã lâu không đi dạo Châu Bảo Nhai, hàng hóa tựa hồ nhiều hơn trước rất
nhiều, Văn Ngọc Đang lôi kéo Phượng Vu Phi xem này xem kia: “A Phượng,
cái này rất được, thật thích hợp với cô. . . . . .”
“Ôi chao, A Phượng, cô nhìn cái này chế tác thật tinh xảo, trước kia chưa từng thấy a. . . . . .”
“A Phượng, cái này ăn thật ngon cô cũng nếm thử một chút. . . . . .”
Phượng Vu Phi còn chưa từng cùng nữ nhân đi dạo phố như vậy.
Nữ nhân đối với Phượng Vu Phi mà nói, chia làm hai loại. Một loại đối với
hắn là cừu nhân, chẳng hạn như hiện tại cái người mới tới trong nhà kia, cả ngày đối với hắn giương giương mắt hổ, sợ hắn đoạt nam nhân của
nàng, đầu óc nàng cũng không biết dùng để làm gì, cũng không nghĩ xem
nam nhân kia chính là phụ thân hắn a. . . . . . Một loại khác chính là
tình nhân, chính là loại ở trên giường, đương nhiên cái loại nữ nhân này cũng sẽ không xuất thân từ nơi đứng đắn. . . . . .
Nữ nhân trong
sạch sẽ không gả cho hắn, cho dù chính nàng ta đồng ý người nhà nàng ta
cũng sẽ không đồng ý. . . . . . Đều do vẻ ngoài này gây họa.
Nhưng là hai loại nữ nhân kể trên so với Văn Ngọc Đang mà nói đều không thích hợp. Nàng vừa không phải cừu nhân của hắn cũng tuyệt không phải muốn
cùng hắn lên giường. . . . . . Tuy rằng đối với ý sau hắn khá nóng lòng
muốn thử, nhưng vừa nghĩ tới tấm lòng lương thiện của nàng. . . . . .
Hắn sờ sờ mũi, vẫn là quên đi.
Văn Ngọc Đang kéo tay hắn, không phát giác hắn dường như vô tình vuốt nhẹ tay nàng.
Ách, tuy rằng trong lòng bàn tay có vết chai nhưng xúc cảm không tồi.
Văn Ngọc Đang không phát giác mình bị người ta ăn đậu hũ, vẫn hưng trí hiên ngang kéo hắn ở trong đám người chen chúc đến chen chúc đi. Quá nhiều
người chen chúc, nàng không phát giác cái gì dị thường.
Đến khi nàng phát giác có gì không ổn thì đã bị bao vây, ngăn cách với đám đông.
“Xin chào tiểu cô nương xinh đẹp!”
“Nhìn thân hình này nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, chậc chậc, thực làm người ta mất ~~~ hồn.”
Văn Ngọc Đang che trước người Phượng Vu Phi quát: “Các ngươi muốn làm gì?”
Xem bộ dạng những người này giống du côn trong vùng. . . . . . Có vấn đề,
nàng cảnh giác hẳn lên, không phải nàng khoe khoang, hơn phân nửa du côn trong Long thành nàng đều nhận ra, mà Cung lão đại cai quản nơi này
nàng cũng rất quen thuộc, nhưng mấy người này lại chưa từng gặp qua.
“Ngươi là tiểu thư nhà ai? Nói cho đại gia, đại gia cho người tới cửa cầu hôn. . . . . . Sau này có ngươi đúng là vui vẻ. . . . . .”
Vô thanh vô tức một thanh chủy thủ đâm qua, mà đương sự lại còn không hề có cảm
giác, Phượng Vu Phi mị mắt lạnh lùng, thân mình tà tà di chuyển một
bước, tay giấu ở trong tay áo nhẹ nhàng khẽ bắn ra, chủy thủ liền giống
như có ý thức biến đổi phương hướng.
Phượng Vu Phi lắc lắc cánh
tay Văn Ngọc Đang, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, Văn Ngọc Đang trấn an nàng nói:
“A Phượng đừng sợ, có ta đây.”
“Các ngươi dám ở chỗ này gây
chuyện? Không sợ Cung lão đại biết được đánh gãy chân các ngươi sao?
Thức thời mau cút. . . . . .” Người ở đây quá nhiều, sợ thương tổn đến
người khác nên Văn Ngọc Đang không dám tùy tiện động thủ.
Người
nắm chủy thủ đồng tử một trận co rút, lộ ra vẻ mặt không dám tin. . . . . . Là ai? Là ai làm hỏng chuyện tốt của hắn? . . . . . . Hắn không tin
mỹ nhân nũng nịu trước mắt này lại có thủ đoạn như vậy.
Nhìn chung quanh bốn phía, người nhiều lắm, nhìn không ra nguyên do gì, hắn tâm
hung ác, nương người bên cạnh che dấu, chủy thủ lại đâm tới. . . . . .
“Ông nội nó, dám dành nữ nhân lão tử vừa ý, không muốn sống chăng.” Hắn còn
chưa hiểu được chuyện gì,bđã bị người khác kéo ra khỏi đám đông. . . . . . Còn lại vài người cũng đồng thời giống như vậy biến mất.
. . . . . . Chuyện gì xảy ra? Văn Ngọc Đang mờ mịt nhìn xung quanh.
Cô nàng này chọc chuyện gì? Cư nhiên lại có sát thủ tới giết nàng? Mặc dù
chỉ là một vài nhân vật nhỏ, nhưng tiểu cô nương này không có lòng phòng bị vậy thực dễ dàng gặp chuyện không may, bất quá, người của hắn hẳn là đã điều tra rồi!
Phượng Vu Phi rất quen thuộc với hơi thở những
người đó. . . . . . Bởi vì gia đình bọn họ sinh sống hoàn toàn dựa vào
nuôi những người này. . . . . . Cho nên lão cha hắn lần này mới có thể
tích cực như vậy phái hắn đi tham gia hội đấu giá Băng Ngọc Linh Lung.
Có thể tưởng tượng nhà bọn họ có Băng Ngọc Linh Lung, về sau sẽ sống cỡ
nào tiêu diêu tự tại a!
Bất quá hội đấu giá vẫn còn hơn một tháng, cho nên. . . . . .
Hắn lôi kéo Văn Ngọc Đang vẫn đang đứng đến ngẩn người. . . . . .
Cũng không thể làm cho người bồi hắn giải buồn này gặp chuyện không may!
Nhụ Thả lâu là sau khi Văn gia gặp chuyện không may mới mở ra, là một trong những tửu lâu bậc nhất.
“Một mình cô ở nơi này, người nhà cô đâu?” Văn Ngọc Đang đi vào phòng Phượng Vu Phi. Nhìn phòng lịch sự tao nhã sạch sẽ, Văn Ngọc Đang bất giác nhớ
tới phòng La Di Ca. La Di Ca thanh nhã ôn nhuận cùng phòng đơn sơ bẩn
loạn. . . . . . Cảm giác áy náy của nàng lại tăng lên, nếu không phải
vì nàng, La Di Ca sẽ không phải ở cái loại phòng kia!
Phượng Vu Phi chỉ chỉ cách vách.
Sợ người trong nhà hắn lo lắng, Văn Ngọc Đang chạy tới cách vách gõ cửa.
Ách, cư nhiên không có ai!
Cho dù đi tìm A Phượng, đã trễ thế này hẳn là cũng phải lưu lại một người chờ chứ!
Trở lại trong phòng Phượng Vu Phi, trông thấy Phượng Vu Phi đang viết chữ, Văn Ngọc Đang tiến lên nhìn.
— người nhà hắn đêm nay không trở về ? !
Không thể nào? Dám đem một đại cô nương xinh đẹp như vậy bỏ mặc ở khách điếm? Bọn họ nghĩ như thế nào? Khó trách A Phượng lại đi dạo một mình ở bên
ngoài, người nhà này một chút tinh thần trách nhiệm cũng không có a!
Phượng Vu Phi tiếp theo lại viết.
“Cô hi vọng tôi lưu lại cùng cô?”