La Di Ca tạm thời nghỉ ngơi ở học đường, chuyển đồ dùng vào trong thư
phòng . Đồ vật không nhiều lắm, đợi người hỗ trợ đi rồi, hắn mới chậm
rãi sắp xếp. Phòng dọn dẹp xong xuôi cũng đã gần tối.
Từ sau khi
công bố với bên ngoài 2 người chuẩn bị thành thân, tâm tình của hắn đặc
biệt tốt, dù là ai cũng nhìn ra sự khác biệt. Mượn lời Trúc Tử mà nói,
hiện tại tiên sinh mới đích thực là thánh nhân. Hai ngày nay nó mấy lần
làm sai, tiên sinh lại có thể vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa bỏ qua cho nó. Nếu
như là bình thường, cũng khuôn mặt tươi cười ấm áp đấy nhưng đã bắt nó
chép phạt đến mấy chục lần bài không thuộc. Nhìn lại hiện tại, chỉ cần
chép một lần Nguyên An lục (1) là được.
Nó cầm tập bài đã chép xong tò mò đứng ở phòng ngoài nhòm vào, hết nhìn đông lại ngó tây: “Tiên sinh, học trò chép xong rồi.”
La Di Ca cho nó vào phòng, bảo nó đem bài đặt lên bàn. Nó bỏ xuống nhưng
không có lui ra ngoài, nằm bò ra bàn đối diện La Di Ca nói: “Mẹ ta kể,
tiên sinh hai ngày nữa phải rời thôn, tới nhà Văn tỷ tỷ cầu hôn, có phải không?” La Di Ca nhướng mày nhìn nó: “Đừng tưởng rằng ta đi là các
người có thể giờ trò nghịch ngợm.”
Trúc Tử cười hì hì nói: “Không phải, Trúc Tử là hi vọng tiên sinh mau mau đem Văn tỷ tỷ thú vào cửa.”
La Di Ca cười, lấy tính cách Văn Ngọc Đang mà nói, đứa trẻ nào nơi này không thích nàng mới là lạ.
“Bởi vì Văn tỷ tỷ tới đây, tiên sinh mỗi ngày đều vui vẻ, như vậy Trúc Tử có thể không phải chép phạt nhiều nữa.”
La Di Ca bật cười, ngay cả đứa nhỏ này cũng nhìn ra, hắn ôn nhuận nói:
“Mấy ngày này ta đi vắng, ngươi cũng không được càn quấy, ta đi rồi thì
do ngươi làm thiếp tiên sinh (2), kiểm tra bọn chúng viết chữ, ôn bài nhưng không cho đem bài học bỏ sót.”
Trúc Tử ánh mắt tỏa sáng: “Ta là thiếp tiên sinh…..”
Giao xong việc cho Trúc Tử, sắc trời lại tối hơn một chút, hắn khóa kỹ cánh
cửa, chuẩn bị đến nhà Mạc Hải ăn cơm. Đi ngang qua mấy ngôi nhà, có mấy
đứa nhỏ đang ở cửa đùa giỡn, trong đó có hai đứa là học trò của hắn, một người tên Mạc Vũ, một người tên Mạc Đại Bằng.
Bọn chúng chào hỏi hắn, sau đó Mạc Vũ hỏi: “Tiên sinh đi đón Văn tỷ tỷ sao?”
Nghe được lời này La Di Ca dừng lại hỏi: “Văn tỷ tỷ không có ở nhà Mạc đại bá sao?”
Mạc Đại Bằng ở bên cạnh nói xen vào: “Có người nhìn thấy Văn tỷ tỷ đi về hướng sau thôn.”
Đã trễ thế này còn ở phía sau núi? La Di Ca nhíu mày lập tức đi vòng ra sau núi.
Sắc trời mờ mịt, hắn ở phía sau thôn tìm một lúc, ngay cả hình bóng cũng
chưa thấy. Đang chuẩn bị quay về, lại phát hiện xa xa có ánh đèn dầu. Đó là một gian nhà tranh bỏ hoang, nguyên lai nơi này là nơi trước kia
nhóm thợ săn dùng làm điểm dừng chân trên đường xuống núi. Lẽ ra giờ này hẳn là không có ai, hắn nghĩ nghĩ liền đi về hướng nhà tranh.
Ở trong phòng chờ hắn không phải là Văn Ngọc Đang.
Nhìn ánh mắt hắn vẫn không hề gợn sóng, Mạc Phương Nhi nhớ tới lời Văn Ngọc Đang, lòng trầm xuống.
“Tiên sinh chớ đi.” thấy La Di Ca định rời đi, nàng vội la lên, “Ta có vài lời phải nói cùng tiên sinh.”
La Di Ca đáp: “Cô nương có chuyện ngày mai nói đi, cô nam quả nữ ở chung một phòng sẽ tổn hại tới thanh danh của cô nương.”
Thấy hắn đối với mình vẫn lạnh nhạt như vậy, Mạc Phương Nhi càng thêm chua
xót: “Nếu lúc này là Văn cô nương, tiên sinh vẫn sẽ bình tĩnh rời đi như vậy sao?”
Rõ ràng A Đang hẳn phải ở đây mà lại đổi thành người
không nên xuất hiện, La Di Ca đã biết có gì đó không bình thường, nhưng
hắn là người từ trước đến nay ôn hòa, không thích ai đó cũng sẽ không lộ ra nửa phần tức giận, hắn một bên trả lời Mạc Phương Nhi, một bên tính
toán xem Văn Ngọc Đang có thể ở đâu.
“A Đang là vị hôn thê của ta, tất nhiên không giống người ngoài.”
“Vị hôn thê? Nhưng mà chuyện Văn cô nương cùng ta nói đâu phải như vậy nhỉ?”
La Di Ca chậm rãi thu lại ý cười, vẻ mặt không chút thay đổi của hắn làm cho lòng nàng hoảng hốt không thôi.
“Như vậy Mạc cô nương có thể nói cho ta biết, vị hôn thê của ta đi hướng nào không?”
Hắn vẫn xưng Văn Ngọc Đang là vị hôn thê! Mạc Phương Nhi cảm thấy một bụng
buồn bực, nàng cắn cắn môi dưới, cúi đầu không nhìn mắt hắn, nói một
hơi: “Văn cô nương nói, ngày đó nàng uống rượu, tất cả đều là lời nói
khi say, tiên sinh vì nàng mới bị người khác hiểu nhầm, nàng không thể
làm hại nhân duyên của tiên sinh, cho nên đã đi rồi.”
La Di Ca nắm chặt tay thành nắm đấm, các khớp ngón tay trắng bệch.
Trong phòng tĩnh lặng làm cho lòng người lạnh lẽo.
Không thấy La Di Ca lên tiếng, nàng vội ngẩng lên nhìn hắn, liếc mắt một cái
rồi lại rũ xuống: “Văn cô nương, nàng là sợ làm lỡ nhân duyên của ta và
tiên sinh!”
Giây lát, La Di Ca rốt cục mở miệng: “Là nàng hiểu lầm.”
Một câu nói xong, Mạc Phương Nhi sắc mặt ảm đạm. Thấy hắn sắp bỏ đi, nàng
rốt cục không để ý mặt mũi lao lên giữ chặt hắn: “Chẳng lẽ trong mắt
tiên sinh một chút cũng không có Phương nhi hay sao. . . . . .”
Xa xa truyền đến thanh âm ồn ào, có người đến đây, La Di Ca biến sắc: “Cô cố ý?”
Nàng cố ý kéo dài thời gian để đợi người khác! Nếu bị người ta nhìn thấy bọn họ đêm hôm ở cùng một phòng, cả đời này hắn cũng đừng mong có thể kết
hôn với Văn Ngọc Đang.
Mạc Phương Nhi nói: “Văn cô nương tâm tình thiện lương, nàng sợ tiên sinh không chịu, cho nên mới. . . . . .”
La Di Ca ngược lại nhẹ nhàng thở ra, cười khẽ: “Nguyên lai cô vẫn luôn gạt ta!”
“Không có. . . . . . Ta không có lừa. . . . . .” Mạc Phương Nhi giận dữ vội
nói, lại bị La Di Ca trở tay khẽ che miệng. Hắn nghiêng tai nghe ngóng
ngoài cửa, người tới còn cách nơi này một khoảng.
La Di Ca nhìn
nàng nói: “Không tồi, A Đang tính cách nhiệt thành, đối với người khác
chỉ cần có thể nhất định sẽ giúp, nàng có lẽ lại nói cho cô biết, chúng
ta trong lúc đó không có gì, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không thay người
khác quyết định xằng bậy, nàng không có khả năng vì cô mà tính kế ta.”
Mạc Phương Nhi bị hắn che miệng mắt trừng lớn. Đúng vậy, La Di Ca nói một chút cũng không sai….
Văn Ngọc Đang kéo Mạc Phương Nhi đến sau núi, liền trực tiếp nói ngày đó cô ta uống rượu, chuyện đính hôn chỉ là hiểu nhầm, nhưng Văn Ngọc Đang
cuối cùng lại nói: “Mạc cô nương bất luận diện mạo hay nhân phẩm ở nơi
này đều là số một, có lẽ chắc chắn nhiều gia đình muốn cầu thân, tuy
nhiên chuyện nam nữ cần phải lưỡng tình tương duyệt, nếu không tương lai vợ chồng ắt sẽ bất hòa, cô nương nhất định phải chắc chắn huynh ấy là
thật tình đối với cô mới được.”
Văn Ngọc Đang không phải ngu ngốc, nàng cũng nhìn ra La Di Ca cùng Mạc Phương Nhi không phải như ban đầu
nàng nghĩ. La Di Ca nếu đối với Mạc Phương Nhi thật có ý, nhất định sẽ
tìm cơ hội giải thích với nàng ta. La Di Ca nhìn qua dường như tính tình ôn hoà hiền hậu, nhưng kỳ thật cố chấp cương nghị, nhìn trước kia hắn
đối với phụ thân sẽ biết. Với tính cách này của La Di Ca cho dù cưới
Mạc Phương Nhi, tương lai cũng chỉ là bi kịch. Cho nên cô mới ám chỉ Mạc Phương Nhi không cần đem chính mình trói chặt ở một thân cây.
“Có điều, huynh ấy còn chưa thành thân, cô có thể cố gắng thử xem, chỉ cần
cố gắng hết sức, dù tương lai có chết tâm cũng không phải hối hận, chính là Mạc cô nương nghe ta một câu, tương lai dù cô có gả cho ai, những
lời như vậy ngàn vạn lần đừng lặp lại, nữ nhân thân thể quý giá, không
thể dễ dàng coi thường chính mình.”
Nghĩ đến những lời cuối cùng
của Văn Ngọc Đang, nàng cắn chặt môi. Nàng không có làm theo lời Văn
Ngọc Đang, vì La Di Ca nàng đã muốn phát điên rồi, do đó nàng bảo tiểu
đệ trong thôn nói, nhìn thấy Văn Ngọc Đang đi về phía sau thôn, lại nói
với phụ thân mình về phía sau thôn hái nấm. Sắc trời tối, phụ thân thấy
nàng không trở về nhất định sẽ tới đây tìm.
Nàng trong lòng đã
quyết, hai tay hướng cổ áo xé ra. Cười giễu vài tiếng, y phục đã bị xé
rách, vì hắn, nàng bất chấp thủ đoạn, lúc này dù cho La Di Ca ra ngoài
chắc chắn cũng sẽ bị cha nàng nhìn thấy.
“Cho dù cô làm như vậy, ta cũng sẽ không thú cô”, La Di Ca hai tròng mắt tối sầm, “Đây là cô tự làm tự chịu, không oán ta được.”
Một tay đánh vào đằng sau gáy, Mạc Phương Nhi ngất xỉu ngã vào lòng La Di
Ca. Ở Long Giao quốc mặc dù trọng văn khinh võ, nhưng đến lục nghệ (3) còn bao gồm cả bắn tên, cũng giống như ở xã hội hiện đại có đức trí thể mĩ
nhằm phát triển toàn diện, nam tử cũng phải tập võ, huống chi hắn còn
muốn sinh tồn ở Tô phủ, nơi tứ bề đều là nguy hiểm rình rập. Chẳng qua
là mọi người đều bị hình tượng nho nhã của hắn đánh lừa, không ai biết
công phu của hắn thực ra không tồi.
Nghe được tiếng người đến ngày càng gần, hắn không sợ hãi, đem Mạc Phương Nhi đặt nằm trên giường,
tiện tay dập tắt ngọn đèn, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, không một tiếng động
nhảy ra ngoài. Chân hắn vừa chạm đất thì cửa phòng cùng lúc bị đẩy ra.
Mạc Lâm cùng người con trai lớn Mạc Sanh vừa vào phòng, phát hiện bên trong tối đen, trong lòng liền lo sợ. Đến khi nhìn thấy nữ nhi y phục không
chỉnh tề nằm trên giường thì kinh hãi, hắn đem đèn lồng giao cho nhi tử, vội đem áo khoác bao lấy người nữ nhi, sau mới xem xét tình hình.
Mạc Sanh đem ngọn đèn trong phòng đốt lên, thấy tinh thần phụ thân đã buông lỏng, biết muội muội không có việc gì : “Cha, muội muội sao lại như
vậy? Giống như… Để con đi tìm xung quanh xem còn có người nào?”
Rốt cuộc là kẻ súc sinh nào làm ra chuyện này? Lòng hắn nóng như lửa đốt
quay người ra khỏi phòng, vòng tới cửa chính lại đụng phải La Di Ca.
Thiếu chút nữa là đụng phải Mạc Sanh, La Di Ca cả kinh nói: “Như thế nào mọi người đi đường đều không nhìn như vậy?”
Mạc Sanh kỳ quái hỏi: “Tiên sinh tại sao lại ở chỗ này?”
La Di Ca nói: “Mạc Đại Bằng nói nhìn thấy A Đang tới đây, ta sợ nàng lạc
đường nên đến tìm, vừa rồi không biết là kẻ nào, ôm quần áo vội vàng
chạy, xô ngã cả ta.”
Mạc Sanh thấy hắn áo trắng còn dính nhiều bùn đất, trông vô cùng nhếch nhác, không nghi ngờ gì, lôi kéo hắn vội hỏi:
“Huynh nhìn thấy hắn chạy từ hướng nào?”
La Di Ca chỉ về phía cửa sổ.
(1) Nguyên An lục: Theo mình hiểu thì là tên 1 quyển sách. Như ngữ lục 語錄
quyển sách chép các lời nói hay, ngôn hành lục 言行錄 quyển sách chép các
lời hay nết tốt của người nào, v.v.
(2) thiếp tiên sinh: cái này có thể hiểu như tiểu giáo viên, như kiểu giáo viên đi vắng có trợ giảng lên dạy ý ^^
(3) lục nghệ: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán