365 Kim Diệu Nhật

Chương 4: Chương 4




— Trông anh cứ như người đến từ một hành tinh khác, trầm mặc đứng thẳng giữa quảng trường, không nói một lời nào. — (ờ thì ý em là anh… rực rỡ rạng ngời khác hẳn với ng thường, chứ không phải nói anh quái đản không giống ai như ng ngoài hành tinh a~)

~~~~~~~

Trịnh Dịch Tắc mở một phần mì Ý ra, vừa đặt xuống đã càn quét sạch sẽ. Tăng Thác xử lý xong ba miếng pizza, nhìn nhìn đồng hồ, hai người liền vội vã chạy về phòng cấp cứu.

Cả một bàn mỹ thực để lại cho một mình Trương Mân hưởng sái. Hắn tội nghiệp nói: “Nè, một mình ăn cơm nhiều quá sẽ tịch mịch lắm a… Mấy cậu gấp gáp như vậy làm gì chứ ?”

Những lời này lọt vào tai Trịnh Dịch Tắc thì quả thực chính là một sự kích thích cực lớn, “Không thì cậu tới phòng cấp cứu làm đi ?”

Trương Mân lấy một miếng pizza bỏ vô miệng cắn, hậm hực: “Thôi khỏi…”

Mới nói đùa một câu mà khi Trịnh Dịch Tắc xoay người lại, Tăng Thác đã mất tăm.

Hăn vừa vô phòng liền lập tức cảm thấy có một trận xôn xao trước cửa.

“Ôi chao, bác sĩ đến rồi bác sĩ đến rồi…”

Đã một giờ trôi qua mà hàng người bên ngoài lại chỉ có tăng chứ không giảm.

Đúng lúc này có một người đàn ông trung niên mang theo một phụ nữ bước vào từ cửa bên, trực tiếp đi tới trước mặt Tăng Thác, “Bác sĩ Tăng, tình trạng của vợ tôi hôm nay không được tốt, cậu giúp cô ấy xem chút được không ?”

Hắn một bên mặt lạnh kê thuốc cho bệnh nhân trước mặt, một bên nói: “Ra ngoài xếp hàng.”

Hắn có biết người đàn ông trung niên này, bởi vì thân thể người vợ rất yếu nên đã trở thành bệnh nhân cấp cứu quen thuộc. Người đàn ông hiển nhiên cũng biết hắn, muốn nương nhờ mối quan hệ mỏng manh này để chen ngang vô khám bệnh.

Nghe thấy bị cự tuyệt, người đàn ông lại thấp giọng mở miệng: “Không phải a… Cô ấy sắp đợi không được nữa rồi, cảm phiền nhờ cậu chiếu cố một lần…”

“Lấy thuốc đi, người tiếp theo.” Hắn dường như căn bản không có để ý tới lời nói của người đàn ông.

“Chuyện này, bác sĩ Tăng a…”

Bệnh nhân kế tiếp ngồi xuống trước mặt Tăng Thác, hắn ngẩng đầu lên nói từng chữ một với người đàn ông: “Ra — ngoài — xếp — hàng — nghe không hiểu ?” (*rùng mình*)

Đã là đến điều trị gấp thì tất nhiên có ai mà đợi được. Nào có đạo lý bởi vì đã từng được hắn khám bệnh qua vài lần thì gã có thể ngang nhiên chen lên trước ?

Người đàn ông mang theo vợ chỉ có thể hậm hực đi ra, quy quy củ củ ra phía sau hàng ngũ thật dài mà chờ.

Nữ nhân trước mặt ôm một đứa bé chưa lớn, gấp gáp nói: “Bác sĩ, bác sĩ, con gái tôi ở nhà đã lén uống hết cả một lọ thuốc ho ! Anh mau nhìn xem có nghiêm trọng lắm không a ? !”

“Chuyện khi nào ?”

“Mới sáng hôm nay ! Tôi vừa mới ra ngoài một vòng, con bé đã lấy lọ nước thuốc cảm mạo mà uống sạch ! Lọ đó ước chừng 80 mililit.”

Cô bé khoảng ba bốn tuổi nhìn qua có vẻ rất khỏe mạnh, thế nhưng nước thuốc cảm mạo cho một đứa trẻ cỡ này chỉ có thể dùng trong khoảng 7.5 mililit. Cũng may là tác dụng phụ vẫn chưa phát tác trước khi tới bệnh viện.

Tăng Thác vừa cầm lấy ống nghe, cô bé liền sợ hãi nhào vào lòng mẹ.

“Giai Giai, để anh trai bác sĩ xem một cái thôi, ngoan nha.”

Người mẹ kiên trì dỗ dành, sau đó đưa cô bé tới. Nhưng khi cô bé vừa nhìn thấy khuôn mặt vô biểu tình của Tăng Thác thì oa oa khóc lên. Người mẹ nhất thời cảm thấy lúng túng, xin lỗi: “Thật ngại quá, con gái tôi hơi sợ người lạ…”

“…”

Kỳ thực hắn đã quen rồi.

Bởi vì đó đã không phải là cô nhóc đầu tiên vừa thấy hắn đã khóc.

Trịnh Dịch Tắc có mấy lần cười hắn, “Phòng cấp cứu trong một ngày nếu như có một trăm đứa nhỏ khóc, thì mười đứa thật sự là vì ốm đau, còn chín mươi đứa kia là bởi vì đụng phải bộ mặt hung tợn của Tăng Thác.”

Hắn thấy cô bé khóc nháo quá cũng hoàn toàn không có cách, càng không thể nào mà đi nói mấy câu dỗ dành cô bé, nên chỉ có thể ngồi trầm mặc.

Khó khăn lắm mới giải quyết xong, hắn một bên viết sổ khám bệnh, một bên dặn dò: “Trước tiên đi súc ruột.”

Lúc này Trương Mân bước vào, đem ly cà phê hắn để quên ở phòng nghỉ đặt lên bàn hắn, một bên lại cười ghẹo nói: “Mạt chược trên bàn sao lại toàn màu trắng thế này ?” (câu này mình hoàn toàn không hiểu, thôi thì cứ cho qua đi đừng để ý =]]) Cậu mà có thể nói chuyện dịu nhẹ với bệnh nhân một chút thì thật đúng là phước đức ba đời của bệnh viện a.

Tăng Thác mất hứng, quăng cho tên kia một cái liếc, “Cậu nhàn rỗi lắm ?”

Thấy bản tính cũ của hắn sắp tái phát, Trương Mân vội vã chạy trốn khỏi phòng cấp cứu, “Ai da, tôi phải đi rồi. Ha ha ha.”

Bốn giờ chiều, phòng cấp cứu nhận được một bệnh nhân nam năm mươi sáu tuổi lên cơn sốc. Hơn nữa huyết áp của bệnh nhân lại còn thấp, tình huống cực kỳ nguy hiểm. Tăng Thác vội vàng tổ chức nhân thủ tham gia cấp cứu. Trải qua một loạt các cuộc cấp cứu, tình huống của bệnh nhân đã coi như ổn định, sau đó được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt [1].

Năm giờ rưỡi vốn là thời điểm tan tầm của thường lệ, nhưng bởi vì người bệnh quá nhiều nên Tăng Thác phải bận bịu đến sáu giờ hai mươi mới được ra khỏi bệnh viện.

Hắn chỉ có thể chấp nhận giải quyết cơm tối tại căn tin bệnh viện rồi mới về nhà.

Sau khi về nhà, là quét dọn phòng ốc.

Dùng nước lau nhà lau qua sàn nhà một lần xong, đến máy giặt kêu ù ù một trận, sau đó đem mớ quần áo đi phơi, rồi lại treo đống đồ đã khô vào tủ. Không khí lạnh lẽo trong phòng dần tan đi.

Những chuyện trên đều làm cho người ta cảm nhận được một thứ cảm xúc cố chấp mãnh liệt, vô cùng không ăn rơ với hình tượng áo trắng của hắn. Có lẽ, sẽ không có một nam nhân nào để ý đến hắn nữa.

Mười hai giờ, đúng hạn đi ngủ.

Đêm đó hắn đã mơ một giấc mộng.

Dường như là cảnh lúc trước khi hắn chia tay bạn trai.

Một người chịu không nổi tính tình băng sơn lại cố chấp của người kia, một người lại không thể chịu đựng được một kẻ không biết chú trọng vệ sinh trong sinh hoạt.

Người lãnh mạc, kẻ tùy hứng.

Một mối tình mà ngay cả nhường nhịn nhau cũng không làm được, thì càng đừng nói đến dung túng.

________

[1]: là phòng ICU, thông tin cụ thể nếu bạn nào chưa biết: hỏi Gu-gồ đại thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.