Hôm nay, mùng 1 tháng Giêng, Lãnh Tử Tình và Lôi Tuấn Vũ cùng đi nhận giấy
chứng nhận kết hôn. Vốn là họ có thể muộn một chút nữa mới đi đăng ký
cũng được, nhưng vì hai bên cha mẹ đều nói năm nay thời vận không tốt,
kêu là “năm quả phụ” gì gì đó, nên đi đăng ký sớm một chút có thể tránh
được, vì tính theo lịch âm thì vẫn còn may mắn, qua giao thừa rồi sẽ
không thể đi đăng ký nữa! Còn hôn lễ? Định đến tháng năm sẽ cử hành, là
một ngày hoàng đạo tốt lành. Bởi vậy, lúc này Lãnh Tử Tình và Lôi Tuấn
Vũ rốt cuộc đã là vợ chồng hợp pháp.
Lãnh Tử Tình ngồi trong xe của Lôi Tuấn Vũ, kính cẩn lễ phép, vô cùng nhu
thuận không nói một lời. Ngày này không sớm thì muộn, trước sau gì cũng
phải tới. Từ khi sinh ra đến giờ cô đều biết rõ thân phận của chính
mình: vị hôn thê của Lôi Tuấn Vũ. Ngay cả lúc cô bắt đầu tập nói, từ đầu tiên mẹ dạy cho cô chính là Tuấn Vũ. Cho dù cô có hóa thành tro cũng
không thể quên mình là người phụ nữ của Lôi Tuấn Vũ! Bởi vậy, cô tuyệt
không cảm thấy ngạc nhiên, cũng không có gì hờn giận, hoàn toàn hướng về vị trí phu nhân của Lôi chủ tịch tuổi trẻ tài cao, đầy triển vọng!
Không biết bao nhiêu người mơ ước, mà cô giống như sinh ra đã chính là
vì vị trí này. Cho nên, trong đầu Lãnh Tử Tình cho tới giờ chưa từng coi mình là người khác, cô mặc nhiên theo lý thường chính là vợ của Lôi
Tuấn Vũ, sớm muộn gì cũng phải gả cho hắn.
Còn Lôi Tuấn Vũ? Không phải là độc nhất vô nhị, anh từ khi có suy nghĩ, có
chủ kiến liền bị tẩy não qua. Lão ba giống như mỗi ngày đều đọc chú ngữ
bên tai, nói anh có một cô gái “chỉ phúc vi hôn”. 10 tuổi năm ấy, lão ba bế một cô bé đến, lại một lần nữa hướng về phía anh trịnh trọng tuyên
bố, cái khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn thành một đoàn kia chính là vợ
tương lai của anh. Lúc đầu, anh còn tưởng lão ba muốn có con gái đến
điên rồi, cự tuyệt nghe theo sự sắp xếp của lão ba. Theo tuổi tác tăng
lên, kiến thức mở mang hơn, cũng không còn bài xích nữa. Dù sao sớm muộn gì cũng phải kết hôn, lấy ai thì cũng là lấy. Miệng anh bất giác nhếch
lên, hơn nữa, người phụ nữ kia cũng thật thức thời, yêu cầu đó của anh,
cô ta vậy mà lại đáp ứng.
Anh còn nhớ rõ năm năm trước, hôm ấy là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của
cô, anh cũng nhận lời mời tham gia. Lần đầu tiên trong đời anh mới tỉ mỉ quan sát cô. Vẻ bề ngoài trang điểm quá đậm khiến dáng vẻ cô vô cùng
chói mắt, nhưng cả người cũng rất đoan trang. Khuôn mặt cũng không tệ,
Lôi Tuấn Vũ chấm cho cô dung mạo được 80 điểm. Nếu như không có mấy thứ
son phấn này, chỉ sợ anh có khi còn cho cao hơn một chút. Bởi vì đối với mấy cô nàng trang điểm dày đặc anh không có nhiều hảo cảm lắm. Quả thật chỉ là một cái mặt giả. Sau này, anh mới hiểu, cô từ trước đến giờ đều
là phó đức hạnh, có lẽ ở trong lòng cô, chính là cho rằng phải trang
điểm mới là biết chú ý lịch sự, khéo léo. Anh không khỏi lắc đầu. Ngay
tại ngày đó, Lôi Tuấn Vũ hướng cô nói ra một yêu cầu, mà cô không chút
do dự liền đáp ứng luôn. Lôi Tuấn Vũ lần đầu tiên đối với cô nảy sinh
hảo cảm. Anh thậm chí cho rằng ngay lập tức cùng cô kết hôn cũng có thể
được.
Năm năm thời gian, số lần hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón
tay. Có điều, năm năm này, anh luôn ghi nhớ bản thân mình là người đã có vợ, mà cô ngoại trừ vẻ mặt trước sau như một kia thì thái độ đối nhân
xử thế đều luôn luôn quy củ, giống như cô đã là phụ nữ có chồng. Hôm nay đi đăng ký, hai người đều rất bình tĩnh, như là “lão phu, lão thê”.
“Từ hôm nay liền đến chỗ tôi ở đi, không ngại chứ?” Lôi Tuấn Vũ lịch sự nói.
“Có thể.” Lãnh Tử Tình gật gật đầu, trả lời.
Hai người cho tới giờ đối thoại không nhiều, như thế này đã xem như là không tệ.
“Hợp đồng cũng có hiệu lực từ hôm nay đi, em còn có yêu cầu gì không?”