Quyên Tử: Bực mình lắm! Không phải là bắt cóc nghĩa đen đâu! Là bị giam lỏng! Gặp
phải tên đàn ông bá đạo vậy! Cứ khăng khăng muốn chịu trách nhiệm cho…
lần đầu tiên của ta! Ta sắp suy sụp đến nơi rồi!
Tử Tình: Á? Lần đầu tiên? Ngươi…
Quyên Tử: Tử Dạ, dạy ta đi, kinh nghiệm của ngươi phong phú như vậy. Phải làm sao
mới có thể khiến gã đàn ông đó hiểu rằng ta không cần hắn chịu trách
nhiệm?
Tử Tình: … Ta…
Quyên Tử: Ta quả thức sắp phát điên rồi đây! Ngươi không biết ánh mắt hắn nhìn ta, kiểu thương hại ý, ngươi có hiểu không?
Tử Tình: Tại sao? Tại sao không cần hắn chịu trách nhiệm? Lần đầu tiên của ngươi cơ mà?
Quyên Tử: … Ta không muốn một người đàn ông vì lần đầu tiên của ta mà như vậy… Ngươi có hiểu được không?
Tử Tình: Uhm, hiểu. Vậy tại sao không cho hắn một cơ hội, nói không chừng hắn đối với người nhất kiến chung tình đó!
Quyên Tử: Làm sao có thể? Hắn đẹp trai như vậy, lại giàu có như thế!
Tử Tình: Ủa? Quyên Tử, ngươi ngoại hình xấu xí hay sao?
Quyên Tử: Cũng không phải a, chỉ là ta không tin lắm vào cái gọi là nhất kiến chung
tình thôi. Được rồi, không nói chuyện này nữa, bực bội không đâu!
Tử Tình: Đúng rồi, Quyên Tử ơi, ngươi làm việc trên mạng, quen biết rộng, có chuyện này ta muốn nhờ người giúp.
Quyên Tử: Tử Dạ, quen biết lâu năm vậy mà ngươi vẫn khách sáo với ta vậy sao. Bọn
mình tuy chưa gặp mặt nhưng giờ gặp mặt hay không đối với chúng ta không quan trọng. Có việc gì cứ nói, chỉ cần có thể giúp ta nhất định sẽ
giúp.
Lãnh Tử Tình có chút cảm động, cô không ngờ giao tình trên mạng lại có thể
khiến người ta cảm động như vậy. Quyên Tử như thế, mà Hoa Bá cũng vậy,
cô vốn cho rằng thế giới ảo không có chỗ cho chân tình, nhưng hôm nay cô đúng là triệt để ngộ ra rồi! Bất luận là thế giới thực hay ảo, đối
phương đều không phải là người hay sao? Nếu đã là người, thì tất sẽ có
tình cảm thôi!
Tử Tình nghĩ ngợi rồi nói: Ngươi có nghe qua tác giả tên Mộng Thi bao giờ chưa?
Quyên Tử rất lâu không đáp.
Tử Tình: Quyên Tử? Quyên Tử? Người còn đó không?
Quyên Tử trả lời: Có nghe qua, sao vậy?
Tử Tình lập tức kích động viết: Thật sao? May quá! Giờ Mộng Thi là tác giả hợp đồng của nhà xuất bản ta đang làm việc, nhưng mấy hôm nay đột nhiên mất tích không liên lạc được!
Nhưng nhà xuất bản của ta đã ký hợp đồng với hiệu sách và công ty điện
ảnh rồi. Tóm lại, tìm được cô ấy rất quan trọng! Ngươi tìm giúp ta được
không?
Quyên Tử: Ngươi làm việc cho nhà xuất bản sao? Cho Hoa Bá à?
Tử Tình kinh ngạc nhìn lên màn hình, suýt nữa giật mình hét lên! Nhưng kể
từ sau tiếng thét hôm qua, Tử Tình dường như bị trúng độc, không dám hét nữa! Cô còn chột dạ liếc ra cửa một cái.
Tử Tình: Quyên Tử? Sao ngươi lại biết ta đang làm chỗ Hoa Bá? Ta quả thật đúng là đang làm việc cho Hoa Bá.
Quyên Tử: Ha ha, không có, chỉ là trùng hợp đều quen biết Mộng Thi mà thôi.
Tử Tình kích động lập tức viết: May quá! Ngươi quen Mộng Thi à? Vậy ta phải làm thế nào mới liên hệ với cô ấy được?
Quyên Tử: Không cần đâu, để ta nói với cô ấy cho. Ngày mai ngươi cứ đến nhà xuất bản đi, Mộng Thi sẽ đến đó. Ta đảm bảo đấy.
Tử Tình thật sự không thể tin được, chuyện tình làm cô trăn trở mấy ngày
nay lại được xử lý dễ dàng như vậy? Ít nhất, nếu Mộng Thi xuất hiện, cô
cũng sẽ không phải đi nhờ vả tên Lôi Tuấn Vũ kia nữa! Nhớ đến ánh mắt đó của hắn, Tử Tình nổi hết cả da gà lên.
Tử Tình: Mộng Thi thật sự sẽ đến à? Thật sự rất cảm ơn ngươi, Quyên Tử ạ!
Tử Tình gõ ra mấy biểu tình quỳ lạy!
Quyên Tử gửi lại một biểu tình xấu hổ: Khách sáo quá! À đúng rồi, Tử Dạ, nhân tiện muốn hỏi người làm công việc gì ở nhà xuất bản vậy?
Tử Tình không do dự viết: Chủ biên lâm thời.
Quyên Tử: Ngưỡng mộ ngươi quá nha!
Tử Tình xấu hổ: Không phải đâu, là do bạn bè chiếu cố thôi!
Quyên Tử: Ha ha, mai gặp nhé!
Tử Tình: ???
Quyên Tử: À, ta nói là ngày mai nhất định sẽ bảo cô ấy đến gặp ngươi!
Tử Tình: Cảm ơn nhé!
Quyên Tử: Đừng khách sáo với ta như vậy.
Tử Tình cực kỳ hưng phấn, cơ hồ không ngủ nổi. Cô không ngờ chuyện rắc rối này lại được giải quyết dễ dàng thế. Nhưng lời nói của Quyên Tử có thật hay không? Trước giờ cô ấy vẫn rất đáng tin cậy, tuy hai người họ chưa
từng gặp mặt trong đời thực, nhưng nếu là Quyên Tử thì xứng đáng để tin
tưởng.
Trên mạng, danh tiếng của Quyên Tử vẫn rất tốt. Nếu ngày mai Mộng Thi xuất
hiện, đem bản thảo đến, thì tất cả sự tình chẳng phải đã được giải quyết triệt để rồi hay sao?!
Tử Tình bỗng dưng tâm tình tốt lên nhiều, cô mở truyện “365 ngày hợp đồng
hôn nhân” mà mình nhiều ngày nay chưa viết tiếp ra, nhớ lại một màn sáng hôm qua thì le lưỡi, cô thật sự không cố ý mà!
Chờ đến khi viết xong đoạn này, Tử Tình phát hiện mặt mình đỏ tới tận mang
tai! Thật muốn chết mà! Cô mới kết hôn được mấy hôm, những gì nên nhìn
đều đã nhìn thấy, tuy đây không phải là lầu xanh kỹ viện gì, nhưng quy
mô cũng có thừa đi!
Nhìn đồng hồ đã 10 rưỡi đêm, cũng nên rửa mặt đi ngủ thôi. Vì làm chủ biên
cho Hoa Bá, thế nên rất nhiều nghiệp vụ trên mạng gần đây cô đều tạm bỏ, tận lực đem công việc đặt lên hàng đầu, chỉ thỉnh thoảng viết lách
truyện của mình một chút mà thôi. Nhưng bản thân cô cũng hiểu rõ, tiến
độ viết truyện này thật có thể so được với ốc sên!
Hòm thư QQ bỗng hiển thị thư mới, Tử Tình vội nhìn lướt qua, là một công ty quảng cáo.
Cô tò mò mở thử ra đọc, thì ra là thông báo cuộc thi thiết kế sáng tạo
quảng cáo. Địa chỉ mail này cô có chút ấn tượng, là địa chỉ liên hệ cuộc thi cô đã từng tham gia năm ngoái. Phỏng chừng người ta đã lập hồ sơ
rồi. Lần này lại gửi thư mời đến đây.
Ha ha, nhìn thời gian, là cuối tháng này, cũng không gấp rút cho lắm. Tử
Tình đột nhiên lại hứng khởi lên. Cô rất thích tham gia mấy cuộc thi
kiểu này, không phải là muốn chứng minh cái gì, chỉ là do hứng thú và
hiếu kỳ mà thôi.
Cô đọc kỹ chủ đề thiết kế quảng cáo, là PR cho đồ uống, nói rõ phải có ý
tưởng sáng tạo, không trùng lặp với số đông. Hay cứ thử một lần xem sao? Tử Tình lưu lại thư. Cô ghi vào sổ tay: Cuối tháng, cuộc thi sáng tạo
quảng cáo.
Cô vui vẻ đi đến phòng vệ sinh, miệng huýt sáo bước vào trong, giây tiếp
theo nhìn thấy một người đàn ông đang khom lưng cúi xuống rửa tay, hắn
ngừng động tác lại, hung dữ trừng mắt với cô. Không cần nói cũng biết
người đàn ông này không phải ai khác, chính là Lôi Tuấn Vũ!
“A, xin lỗi!” Tử Tĩnh vội lùi lại đi ra ngoài.
Cô quên mất phòng vệ sinh trên gác là hai người dùng chung! Haizzz! Cô vẫn chưa thích ứng được với việc nhà mình có người khác ở.
Không đúng, phải nói là cô ở nhà của người khác mới đúng.
Lôi Tuấn Vũ cáu kỉnh lấy khăn mặt lau tay, bước ra ngoài, nhìn thấy người
con gái đang đứng ở cửa, thì hậm hực trừng mắt lên nói: “Lần sau trước khi vào phòng vệ sinh phải gõ cửa trước! Tôi không muốn nghe thêm một tiếng thét chói tai nào nữa đâu!”
Lướt qua Tử Tình, Tuấn Vũ sầm sì đi ra ngoài. Tử Tình bặm môi nhìn theo tấm
lưng cứng ngắc của hắn, thật sự là tủi thân mà! Cô vội chui vào phòng vệ sinh, khoá cửa lại, rửa mặt đánh răng. Vừa rửa vừa lẩm bẩm: Nếu sợ tôi
nhìn thấy thì sao anh không khoá cửa lại? Đúng là quái nhân mà!