Cổ Dương trừng mắt hung dữ gõ gõ vào tay lái, tiếng lộp bộp nhất thời vang lên. Hắn nghiêm nghị trừng mắt nhìn Tuấn Vũ, hỏi: “Ông nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào!”
Lôi Tuấn Vũ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Cổ Dương, giống như muốn giết người vậy, nghiêm nghị lạnh lùng đến thấu xương.
“Ông phát điên cái gì thế? Tuyển thủ đua xe lại không biết lái xe trên đường quốc lộ à?” Tuấn Vũ lặp lại.
“Không phải câu này, trước đó một câu!” Cổ Dương âm thanh tựa hồ run rẩy.
Tuấn Vũ lẳng lặng quan sát phản ứng của hắn, sau đó lại nói: “Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy!”
“Shit!” Cổ Dương đập mạnh lên tay lái, tiếng còi chói tai vang lên khắp đường quốc lộ, truyền đi rất xa.
“Ông điên rồi à!” Lôi Tuấn Vũ gạt bàn tay hắn đang nhấn vào nút còi xe ra, điếc tai quá.
Hắn nghi ngờ nhìn vẻ mặt đau khổ của Cổ Dương, giống như mình ngủ với
đàn bà của hắn vậy.
Cổ Dương lại hít sâu vào một hơi, nhìn Tuấn Vũ, hỏi: “Ông xác định như vậy?”
Tuấn Vũ nhướn mày dò hỏi.
“Ông xác định ông là người đàn ông đầu tiên của cô ta?” Cổ Dương ngây ngốc hỏi.
“Còn thật hơn việc ông có xác định tôi là đàn ông không.” Tuấn Vũ khẳng định.
Cổ Dương cười chua xót, khởi động xe.
“Ông sao vậy?” Tuấn Vũ quả thật bị dáng vẻ kỳ quái của hắn làm cho phát khùng lên rồi!
Khởi động xe một lần nữa, Cổ Dương lạnh lùng nghiêm mặt đáp: “Không có gì! Nếu ông gặp lại người đàn bà này, tốt nhất là đừng tin tưởng bất kỳ lời nào của cô ta!”
Lôi Tuấn Vũ nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Cổ Dương hồi lâu, nói: “Ông đang ghen tị!” Ngữ khí khẳng định, không hề có chút nghi ngờ nào.
“Đúng vậy, tôi con mẹ nó đang ghen tị đấy! Tôi ghen tị khủng khiếp lên được, khốn kiếp!” Cổ Dương đạp mạnh chân ga, chiếc xe rú lên phóng như bay.
Lôi Tuấn Vũ hiếu kỳ nhìn hắn, thật sự không hiểu hắn rốt cuộc là phát điên
vì cái gì. Đúng vậy, hắn nên nghĩ cho cảm giác của Cổ Dương một chút, dù sao trước đây hắn và Cổ Dương đều say mê bóng dáng của Kiều Chi Ảnh. So với hắn thì Cổ Dương đáng thương hơn nhiều, chỉ có thể đứng từ xa nhìn
hắn và Chi Ảnh ân ân ái ái. Loại tư vị không có được thứ mình muốn này
cũng giống như sự chua xót lúc này của hắn. Mà mình lại may mắn được làm người đàn ông đầu tiên của Chi Ảnh. Cô ấy đã dâng hiến thứ quý giá nhất của mình cho hắn! Lôi Tuấn Vũ tim đập mạnh, bắt đầu tự giày vò bản
thân.
Nhưng tại sao cô ấy lại bỏ đi?! Tại sao? Hắn vẫn còn nhớ, hôm đó hắn đi dự
sinh nhật Tử Tình về, phấn khởi báo lại cho cô ấy biết, hắn có thể kết
hôn giả với Tử Tình, hắn có thể vẫn bao dưỡng cô, hai người bọn họ vẫn
có thể ở trong nhà của hắn! Cũng giống như bây giờ vậy! Thật tốt biết
bao! Nhưng sao cô lại không đợi được? Cô ấy đi rồi, rời bỏ hắn! Trước
khi đi, ngay cả một câu cũng không để lại cho hắn!
Lôi Tuấn Vũ cực kỳ đau khổ! Ảnh, sao em lại nhẫn tâm như vậy? Kết hôn thật
sự quan trọng đối với em vậy sao? Nếu là vậy, thì hắn cũng có thể làm
được! Hắn có thể ly khai gia tộc, cái gì cũng không cần nữa! Chỉ cần có
cô ấy mà thôi! Ảnh! Tại sao lại bỏ đi? Kiều Chi Ảnh bỏ đi làm Lôi Tuấn
Vũ tổn thương sâu sắc. Lòng tự trọng của hắn bị đả kích nặng nề. Một
tháng sau, hắn thay đổi, biến thành một đào hoa công tử, trở thành một
Lôi Tổng phong lưu thành tính mà mọi người đều biết, một nam nhân chỉ
thích mỹ nữ ngực to!
Cổ Dương tâm tình không tốt hơn là mấy so với Lôi Tuấn Vũ.
Hắn không thể nói với Tuấn Vũ, cho dù nói với Tuấn Vũ, thì cậu ta cũng sẽ
không tin tưởng. Buổi tối mà Tuấn Vũ đi sinh nhật Tử Tình đó, hắn đến
tìm Tuấn Vũ, nhưng Tuấn Vũ không có nhà, chỉ có Kiều Chi Ảnh đang ở nhà, một mình.
Vì thế… thái độ của Kiều Chi Ảnh làm hắn thụ sủng nhược kinh, dù đến tận
hôm nay hắn vẫn không quên được sự kích động và hưng phấn của mình lúc
đó. Mừng rỡ như điên đã phá huỷ lý trí của hắn, hắn hầu như không nghĩ
gì đến việc nàng là người đàn bà của ai, trong đầu chỉ tràn ngập tình
yêu đối với nàng.
Khi hắn phát hiện nàng vẫn là xử nữ, hắn quả thật kinh ngạc đến đờ người
ra! Hắn hoảng loạn không biết phải làm sao, mà Kiều Chi Ảnh thì ngồi một bên khóc lóc thảm thiết, không ngừng nói: “Thật xin lỗi!”. Hắn lúc đó
nghĩ, nhất định mình phải đưa cô ấy đi, vì sự tín nhiệm và dâng hiến mà
cô ấy đối với hắn, hắn nhất định phải bảo vệ cô ấy, bảo vệ cô ấy cả đời
này!
Vì thế hắn đưa cô đi.
Năm năm trời, hắn giấu cô. Hắn xác định Lôi Tuấn Vũ kết hôn rồi mới dám lấy cô ấy. Có điều sau khi ở chung với cô, hắn phát hiện tính tình của Kiều Chi Ảnh rất giả tạo. Cảm giác này hắn cũng không chắc chắn lắm. Năm năm trời cô nói nhiều nhất là hai chữ kết hôn, nói đầy nhóc hai lỗ tai hắn!
Kỳ thực, sau khi biết Lôi Tuấn Vũ kết hôn hắn muốn quay trở lại Mỹ, định
ngả bài với Tuấn Vũ, sau đó kết hôn với Kiều Chi Ảnh. Nhưng khi hắn nghe được Lôi Tuấn Vũ và Lãnh Tử Tình chỉ là hợp đồng hôn nhân, thì hắn lại
rút lui có trật tự!
Chuyện Lôi Tuấn Vũ chỉ thích mỹ nữ ngực to làm hắn rất đau lòng! Huynh đệ của
hắn! Hắn cướp người đàn bà của huynh đệ hắn! Hắn không dám nói cho Lôi
Tuấn Vũ biết, Kiều Chi Ảnh không tốt đẹp như Tuấn Vũ vẫn nghĩ, cô ta đã
câu dẫn hắn! Ai có thể trơ mắt nhìn người con gái mình yêu ăn mặc khêu
gợi mỏng manh đứng trước mặt mình uốn éo khiêu khích mà thờ ơ được chứ?
Hắn lúc đó căn bản là mất đi lý trí! Đầu óc của hắn toàn là hình ảnh dụ
hoặc của cô ta!
Thế nhưng hắn vẫn rất yêu cô ta! Hắn tin lời của Kiều Chi Ảnh, cô ta nói
ban đầu cô ta yêu Tuấn Vũ, nhưng sau đó tiếp xúc với Cổ Dương nhiều thì
mới phát hiện mình bất tri bất giác đã yêu thầm hắn. Nhưng cô ta không
dám nói ra, sợ làm tổn thương Tuấn Vũ. Hắn cảm thấy cô rất lương thiện.
Đến bây giờ hắn mới ngộ ra! Hắn và Lôi Tuấn Vũ đều bị lừa bởi sự giả dối mà Kiều Chi Ảnh nguỵ tạo nên. Bọn họ sao lại có thể đều có được lần đầu
tiên của cô ta chứ? Xì! Buồn cười chết đi được! Năm năm rồi, tính tình
của cô ta càng lúc càng kỳ quái. Cổ Dương vì xấu hổ áy náy chuyện của cô ta và Lôi Tuấn Vũ nên rất tận tuỵ phục tùng cô ta. Mới đầu, cuộc sống
của họ cực kỳ ngọt ngào, ngày nào cũng yêu đương cuồng nhiệt.
Nhưng một năm sau, Kiều Chi Ảnh bắt đầu oán trách hắn tại sao không kết hôn.
Sau khi hắn giải thích nguyên nhân thì cô ta càng không vui vẻ gì!
Sau đó sự tình càng ngày càng trầm trọng hơn, hắn giờ cứ nghe Chi Ảnh nhắc
đến tiếng của hai chữ “kết hôn” là lông tóc lại dựng đứng cả lên! Hắn
không hiểu tại sao cô ta lại vội vã kết hôn như vậy! Cô ta dù sao cũng
đã từng yêu Tuấn Vũ, chẳng lẽ không mong Tuấn Vũ được hạnh phúc hay sao? Là huynh đệ tốt, hắn đã rất quá đáng với Tuấn Vũ rồi, lẽ nào còn muốn
cho Tuấn Vũ hận hắn cả đời hay sao?
Hắn đã từng thề nhất định phải chờ Lôi Tuấn Vũ tìm được tình yêu thật sự mới kết hôn! Cô nên hiểu hắn mới phải!
Giờ đây cái câu “Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy” thật mới mỉa mai làm sao!