Lôi Tuấn Vũ đột nhiên có loại cảm giác thất bại, người phụ nữ hắn yêu thì
bị chính huynh đệ của mình bắt cóc, còn cô nhóc này thì lại coi khinh
việc tiêu tiền của hắn! Hắn không phải là quá tự phụ, nhưng bị người
khác đùa cợt như vậy thì thật không hiểu nổi!
Mà cô nhóc này, ban ngày ban mặt lại hôn người đàn ông khác, căn bản không coi hắn ra gì! Bản thân hắn bị cô ta hại đến mức này, cô ta lại làm ra
vẻ không liên can!
“Ha ha ha!” Lôi Tuấn Vũ đột nhiên cuồng tiếu, cười đến mức Tử Tình sợ phát run lập cập, toàn thân nổi hết da gà.
Thân ảnh đen tối kia mạnh mẽ vọt lại đến bên cô, phủ lên cơ thể cô, Tử Tình
sợ đến mức lập tức ngã quỵ trên ghế sô pha, trùng hợp bị Tuấn Vũ gắt gao đè lên người.
“Một nụ hôn một triệu tệ, nụ hôn của cô cũng thật đáng giá quá đi chứ!” Giọng nói của Lôi Tuấn Vũ làm cho Tử Tình có dự cảm xấu.
Cô nhìn ánh mắt tà ác kia của hắn, đột nhiên hoảng loạn, hai tay cô chống
lên khuôn ngực đang không ngừng ép xuống người cô của hắn, lo lắng nói: “Tuấn Vũ, anh hãy bình tĩnh lại! Tôi biết anh không hề để ý đến tôi, chỉ là
cảm thấy mất mặt mà thôi! Đừng như vậy, tiền vi ước tôi sẽ trả anh!”
“Ồ? Tiền vi ước à? Không cần! Tôi tặng cô một cái hôn, coi như huề!” Nói đoạn, hắn điên cuồng túm lấy hai cánh tay của Tử Tình, đặt lên trên đầu cô, môi lưỡi bá đạo cùng với hơi thở cuồng dại tập kích cô…
Tử Tình cơ hồ sợ đến ngây ngốc cả người! Đầu óc cô đình trệ. Lực đạo bá
đạo của đôi môi kia làm cô không thể không mở miệng ra được, cái lưỡi
cuồng điên kia thâm nhập vào khoang miệng của cô một cách không kiêng
nể, cuồng loạn khuấy đảo, quấn riết lấy cái lưỡi đang run rẩy của cô.
Trời ơi! Hắn điên rồi! Tử Tình hoảng hốt liều mạng giãy dụa, nhưng hai tay
cô bị hắn ghìm chặt lại trên đầu, cơ thể lại bị chèn ép ở dưới con quái
vật to lớn này, căn bản không cách nào nhúc nhích.
Lôi Tuấn Vũ đem hết thảy mọi phẫn nộ trong người trút hết lên người Tử
Tình! Phản bội, lừa gạt… Kiều Chi Ảnh và Cổ Dương khi đó rốt cuộc có bao nhiêu chuyện giấu giếm hắn? Mà con nhóc này, mới kết hơn chưa đầy một
tháng đã lại cùng người đàn ông khác hôn hít, cho hắn mọc sừng! Chó
chết! Một đám tiện nhân!
Tuấn Vũ hung hăng cắn lấy môi Tử Tình, ra sức ngấu nghiến, hơn nữa hắn còn
trừng to đôi mắt dữ tợn của mình để nhìn vẻ mặt kinh hãi, đau khổ của Tử Tình.
“Ô…” Tử Tình ngay đến cả việc thở dốc còn khó khăn, chỉ có thể phản ứng như
vậy, giãy dụa, đau quá! Hắn đang trừng phạt mình, cô biết! Môi đã đau
đến tê dại cả rồi! Mà đầu lưỡi bị hắn cắn không biết bao nhiêu lần,
chính mình đếm cũng không hết! Gã đàn ông này hoàn toàn điên rồi!
Dựa vào cái gì? Hắn dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy? Cô đã làm gì
sai? Hắn có thể cùng người đàn bà khác làm việc đó trước mặt cô, còn cô
đón nhận một nụ hôn chẳng lẽ lại là sai sao?
Đột nhiên Tử Tình cảm thấy mình bị trừng phạt vì chuyện này thật quá sức vớ vẩn! Ánh mắt của cô từ khiếp đảm, đau khổ trở nên phẫn nộ và chỉ trích!
Lôi Tuấn Vũ hài lòng nhìn ánh mắt này của cô, như vậy chẳng phải rất thú vị hay sao?
Rời khỏi môi cô, Lôi Tuấn Vũ dí sát mặt vào mắt cô, tà ác nói: “Huề nhé!”
“Đồ khốn nạn!” Tử Tình tức đến nghiến răng trèo trẹo. Vì môi và đầu lưỡi cô đang tê dại cả đi nên ba chữ này nghe không rõ.
Tuấn Vũ đột nhiên hứng thú nhướn mày: “Sao? Tôi rất tuyệt đúng không? So với kỹ thuật hôn của Hoa Bá thế nào? Có phải là rất thưởng thức hay không? Cô đúng thật là…”
Lôi Tuấn Vũ ghé sát tai cô thì thầm: “Tiện nhân!”
Lãnh Tử Tình trái tim run rẩy, sự phẫn nộ lập tức thiêu đốt lồng ngực cô. Cô là tiện nhân? Hắn dựa vào cái gì mà nói cô như vậy? Rõ ràng hắn đang
cưỡng bức cô, vậy mà còn nói cô tiện nhân?
“Rút lại lời nói của anh ngay! Đừng có suy bụng ta ra bụng người!” Tử Tình không hề khách khí đốp lại. Cho dù cô vẫn đang bị kìm chế dưới
thân hắn, nhưng cô kiêu ngạo ngẩng đầu, ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn trừng
trừng.
“Ồ? Vừa nãy mới nép vào lòng người đàn ông khác, giờ lại nằm dưới thân tôi, Tử Tình, hoá ra người không có khuôn mặt, không có thân hình lại giả bộ thuần khiết như cô chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi. Sao nào, tôi nói
gì sai sao?” Ánh mắt của hắn phối hợp với lời nói quét xuống khuôn
mặt và ngực cô, ý tứ đầy châm chọc trào phúng, coi thường, làm Tử Tình
tức đến run rẩy cả người.
“Lôi Tuấn Vũ! Tôi ôm người đàn ông khác thì làm sao? Trong hợp đồng có nói
không ai can thiệp vào chuyện của ai cả, tôi hôn ai, lên giường với ai,
thì cản trở gì đến anh!” Tử Tình phẫn nộ đến đỏ bừng hai má, “Tôi giờ nằm đây, anh rõ ràng hơn ai hết, nếu không phải anh cậy mạnh hiếp
yếu, thì anh cho rằng tôi sẽ nguyện ý nằm dưới thân anh sao? Nằm dưới
thân một gã đàn ông suốt ngày nghĩ đến chuyện làm tình khiêu dâm, ngày
nào không có đàn bà thì giống như lên cơn nghiện ma tuý vậy, thích động
đực giao phối trong mọi lúc mọi nơi như loài chó vậy sao?”
Tử Tình phẫn nộ đay nghiến không kiêng nể gì, lời lẽ sắc bén bắn ra như những viên đạn vậy.
Đột nhiên, Tử Tình phát hiện ánh mắt Lôi Tuấn Vũ thay đổi, sắc mặt khó coi tím tái như gan lợn!
Hắn bỗng dưng buông cô ra, trườn xuống người cô, đi thẳng ra cửa không thèm ngoảnh lại.
Tử Tình rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, trời ơi! Hắn thật đúng là làm người ta không biết đường nào mà lần. Cô lén lè lưỡi, vừa rồi mình nói có phải
hơi quá đáng không? Đầu cô kêu ong ong, cô đã nói gì nhỉ? Sao không nhớ
ra nổi câu nào vậy? Hình như là nói chó mèo gì đó, dù sao cũng toàn là
lời mắng chửi tên khốn ấy mà thôi!
“Sầm” một tiếng, Tử Tình nhìn về phía cửa ra vào, thoắt cái ngây người ra!
Hắn… Lôi Tuấn Vũ không hề ra khỏi phòng mà hung dữ đóng sầm cửa… Còn
khoá trái lại!
Trời ơi! Hắn định làm gì? Tử Tình ngồi phắt dậy, tốc độ quá nhanh làm cô hơi hoa mắt, hoảng sợ nhìn hắn chậm rãi từng bước từng bước áp sát cô.
Chạy! Tử Tình chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu, cô đứng bật dậy chạy về
phía tường đằng sau, vừa đứng dậy xoay người lại thì đã bị móng vuốt của con báo giữ chặt!
Một cánh tay rắn chắc cường tráng cắp ngang người nhấc bổng cô lên, Tử Tình liền cảm thấy mình bị một sức mạnh ném phịch lên ghế sô pha!
“Anh điên rồi! Anh định làm gì? Lôi Tuấn Vũ! Anh định làm gì?” Tử Tình liều mạng kêu gào.
“Gã đàn ông suốt ngày nghĩ đến chuyện làm tình khiêu dâm, ngày nào không có đàn bà thì giống như lên cơn nghiện ma tuý, thích động đực giao phối
trong mọi lúc mọi nơi như loài chó? Tôi giờ sẽ cho cô được mở mang kiến
thức!” Cùng với tiếng kêu thét của Tử Tình, Lôi Tuấn Vũ không chút thương hoa tiếc ngọc đè lên người cô…