Sáng sớm, khi Tử Tình đến nhà xuất bản thì những người khác đã đến đủ cả
rồi. Trừ bốn vị phó chủ biên của cô ra thì còn có hơn chục người nữa.
Cô nhìn thấy Lý Bân, Chu Đồng, Khương Dịch San, còn có Kiều Tử Minh đứng cùng nhau, liền đi đến giữa bọn họ.
Kiều Tử Minh nhiệt tình chào hỏi: “Lãnh chủ biên, đến muộn nha!”
Tử Tình xấu hổ cười cười: “Sao không thấy giám đốc Hoa đâu nhỉ?”
Kiều Tử Minh vẻ mặt khôi ngô đáp lại: “Giám đốc Hoa à? Anh ấy đang đứng cùng với giám đốc công ty du lịch! Kia kìa, ở bên kia!”
Tử Tình nhìn theo hướng chỉ của anh ta, quả nhiên nhìn thấy Hoa Bá. Hôm
nay anh mặc bộ đồ đi chơi, thập phần thu hút. Áo đỏ, quần bò, có hơi
giống với cách ăn mặc của cô. Đứng cách xa quá nên không nghe thấy anh
nói gì với giám đốc công ty du lịch.
Vị giám đốc công ty du lịch là một phụ nữ mập mạp, vừa nhìn là biết là
người rất từng trải. Biểu tình của bà ta tựa hồ như đang cố gắng cam
đoan gì đó, dường như Hoa Bá đang có yêu cầu gì.
Hoa Bá nhìn về phía họ, vừa hay nhìn thấy Tử Tình, liền giơ tay lên vẫy vẫy, chào hỏi, Tử Tình nhoẻn miệng cười với anh.
Tiếp đó, Tử Tình liền thấy Hoa Bá đi về phía bọn họ.
Chu Đồng lạnh lùng nhìn Tử Tình. Con nhỏ chết tiệt! Cô đến đây từ lâu, cũng không được Hoa Bá nhìn lấy một cái! Con nhỏ Lãnh Tử Tình này vừa xuất
hiện thì Hoa Bá đã vội vội vàng vàng chạy đến đây!
Hung hăng trừng mắt lườm Tử Tình, Chu Đồng khoanh hai tay trước ngực, quay người lại phía sau, không thèm nhìn nữa.
Lý Bân đến bên cạnh cô ta, nhỏ giọng nhắc: “Nếu thấy không thoải mái thì có thể không tham gia nữa. Đỡ phải bực mình!”
Chu Đồng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Lý Bân, tức giận nói: “Nói vớ vẩn gì thế? Lý Bân, thật không giống với tác phong của anh! Anh trở nên tốt tính vậy từ bao giờ?”
Lý Bân thản nhiên: “Tôi thật sự muốn tốt cho cô thôi! Nếu thuộc về cô thì sẽ chạy không thoát, nếu không thuộc về cô thì không thể cưỡng cầu được!”
Chu Đồng thấp giọng đáp: “Phó chủ biên Lý, có phải anh đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá không vậy, sao bà tám lắm chuyện thế? Chu Đồng tôi trước nay dám làm dám chịu, tôi muốn thứ gì thì nhất định phải có được! Cảm ơn anh đã có ý tốt nhắc
nhở! Cứ lo cho anh trước đi!”
Chu Đồng giận dữ quay ngoắt đi, tránh sang một bên, thật tức chết mà! Tên
Lý Bân vậy mà cũng ở đó nói mát cô! Cái gì mà thuộc về tôi thuộc về cô
cơ chứ! Hoa Bá vốn dĩ là thuộc về cô mà! Trước khi Tử Tình xuất hiện, cả cái nhà xuất bản này ai mà không biết tâm ý của cô đối với Hoa Bá cơ
chứ! Mọi người đều có ý tác hợp cho hai người họ. Bây giờ Tử Tình vừa
xuất hiện thì, a, mọi người lại đến cảnh cáo cô?
Hừ, chính là Lãnh Tử Tình xen vào giữa mới đúng!
Lý Bân nhìn thấy bộ dáng tức giận của Chu Đồng thì nhếch môi, lắc lắc đầu, xem ra lần đi trượt tuyết này lại có lắm trò vui đây. Muốn thư giãn một cách đơn thuần là không có khả năng rồi.
“Bân ca, tôi lần đầu đi trượt tuyết đấy, anh thì sao?” Khương Dịch San đang thấy nhàm chán nên tìm Lý Bân tán gẫu. Kỳ thật, cô vốn không muốn tán gẫu với Lý Bân, nhưng Kiều Tử Minh căn bản là không
thiếu người tán gẫu cùng, chẳng bao lâu thì đã nói chuyện với mọi người
xung quanh rồi. Còn Chu Đồng ấy à, ai chả biết cô ta đang ghen tị với
Lãnh Tử Tình.
Khương Dịch San dù gì cũng làm việc với mấy cộng sự này lâu như vậy rồi, nên
tìm Lý Bân nói chuyện phiếm. Cho dù người thích yên tĩnh đến đâu cũng
không chịu nổi cảm giác chờ đợi này, huống hồ đây là hoạt động tập thể,
trong lòng cô cũng rất mong chờ!
“Tôi thì không. Hồi đại học đã đi trượt mấy lần rồi.” Lý Bân cười cười.
Kỳ thực, cô bé này nhỏ tuổi hơn họ rất nhiều, mọi người đều rất chiếu cố
cho cô. Nhưng đừng thấy cô nhỏ tuổi mà coi thường, năng lực của cô không phải kém cạnh ai. Lý Bân trước giờ chưa bao giờ hiểu nổi văn phong của
cô. Những tư tưởng huyền ảo kỳ diệu đó, chỉ sợ bọn họ phải đến 80, 90
tuổi mới có thể nghĩ ra được!
“Thật sao? Vậy nhất định là anh biết trượt tuyết rồi! Thật hâm mộ quá đi!” Khương Dịch San làm động tác sùng bái, chọc cho Lý Bân mỉm cười.
Hoa Bá đi đến chỗ Tử Tình.
“Em đến rồi à, Tử Dạ!” Hoa Bá đẹp trai rạng ngời hai tay chống nạnh đứng bên cạnh cô.
“Vâng, mọi người đến đủ chưa? Sao còn chưa xuất phát?” Tử Tình đè nén sự hưng phấn trong nội tâm hỏi.
Hoa Bá đột nhiên cúi thấp người xuống, khẽ thì thào bên tai cô: “Trên đường có một chỗ bị bục ống nước, đang sửa. Có lẽ phải khởi hành muộn một chút.”
Đám lông tơ sau tai Tử Tình dựng đứng cả lên. Cô vội né ra, ngạc nhiên hỏi: “Vậy à? Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hoa Bá giơ tay đầu hàng, làm động tác bất đắc dĩ: “Chỉ có thể đợi thôi!”
Tử Tình ai oán nói: “Thật tiếc quá đi!”
Hoa Bá đột nhiên cười nói: “Yên tâm đi! Sẽ sửa xong nhanh thôi! Em phải tin tưởng vào năng lực tu sửa của chính phủ chứ!”
Tử Tình cười chọc khuỷu tay vào người anh, hắn đây là logic gì chứ? Cô tin hay không tin vào chính phủ thì có liên quan gì đến chuyện này?
Hoa Bá cười né tránh, ngắm nhìn biểu tình biến hoá thất thường của cô, anh
vô cùng vui vẻ. Hôm nay cô cũng rất có phong cách, một thân quần áo nhẹ
nhàng, hai người họ không hẹn mà cùng mặc áo đỏ, quần bò, rất giống như
đang mặc quần áo tình nhân. Màu da của cô cũng rất hợp với màu đỏ, làm
cho người ta có cảm giác chói loá như ánh thái dương vậy.
Hoa Bá lại kề sát vào tai cô, thấp giọng thì thầm: “Em có phát hiện hôm nay có gì lạ không?”
Tử Tình nghi hoặc nhìn anh, tò mò hỏi: “Có cái gì lạ?” Đồng thời tim cô rung lên, sao hôm nay anh nói chuyện cứ dựa sát vào người cô như thế?
Hoa Bá chỉ chỉ quần áo cô, lại chỉ vào quần áo mình.
Tử Tình nhìn nhìn lại quần áo của mình, lại nhìn Hoa Bá: “Sao thế?”
“Quần áo tình nhân!” Hoa Bá mở khẩu hình, nói không phát ra tiếng.
Tử Tình trợn tròn mắt, chẳng qua là trùng hợp thôi mà, gì mà tình nhân chứ! “Anh lượn đi!” Cô đẩy khuôn mặt đang phóng đại trước mắt mình của anh ra xa, hắn đúng thật là da mặt dày quá mà!
Hoa Bá cười phá lên ha hả. Tử Tình xấu hổ đỏ mặt, sớm biết như vậy thì sẽ không mặc màu đỏ rồi.
Chu Đồng nhìn Tử Tình và Hoa Bá hai người đang liếc mắt đưa tình thì tức
đến nghiến răng kèn kẹt. Con nhỏ này, thật đúng không phải đèn cạn dầu
mà, còn biết lạt mềm buộc chặt cơ đấy!
Di động của Hoa Bá reo lên, anh vội ngừng cười nhận điện. Nụ cười sáng lạn rất nhanh xuất hiện trên mặt anh. Ngắt điện thoại, anh giơ tay lên vẫy
giám đốc công ty du lịch lại, sau đó hô to: “Lên xe thôi! Năm phút nữa sẽ xuất phát!”
Tử tình lập tức kích động: “Sửa xong rồi sao?”
Hoa Bá đặt ngón trỏ lên môi, làm tư thế suỵt không cho nói: “Suỵt, việc này không được nhắc lại nữa, để mọi người đỡ mất hứng! Lên xe đi em!”
Tử Tình gật đầu, cô bắt đầu theo dòng người lên xe.
Bọn họ có hai mươi hai người cả thảy, mười một nam, mười một nữ, chỉ một
chiếc xe khách là đủ chỗ. Vẫn còn bảy, tám chỗ ngồi trống.
Tử Tình chọn ghế phía sau, bởi vì cô không quen với mọi người cho lắm, nên cô muốn ngồi một mình.
Kiều Tử Minh đương nhiên là ngồi chung một nhóm với những người khác.
Khương Dịch San và Lý Bân ngồi phía sau. Dịch San đeo tai nghe lên ngồi cạnh cửa sổ, bộ dáng rất im lặng.
Lý Bân cũng ngồi cạnh cửa sổ, có điều anh ngồi phía đối diện, vành mũ sụp
xuống che mặt như đang nghỉ ngơi. Nghe nói lộ trình kéo dài bốn tiếng
đồng hồ, cũng khá xa. Vừa hay có thể đánh một giấc.
Chu Đồng nhỏ nhen ai mà không nhìn ra. Cô ta ngồi phía trước nhất, giữ khư
khư lấy chỗ bên cạnh, vừa thấy là biết giữ chỗ cho Hoa Bá rồi…