Hôm nay là chủ nhật, Tử Tình rời giường, nhìn xung quanh, dần dần nhớ lại
chuyện ngày hôm qua. Cô từ từ ngồi dậy, phát hiện rằng mình cực kỳ
choáng váng. Phải ăn thứ gì thôi!
Đi dò dẫm đến phòng khách, phát hiện tên kia hình như đã đi làm rồi. Căn
bản là không hề có tâm trạng nấu bữa sáng, cô chỉ đơn giản rót một bát
nước nóng, cho vài miếng điểm tâm vào, coi như miễn cưỡng bổ sung chút
thể lực cho mình.
Hoa Bá chắc đang trên đường về. Cô lắc mạnh đầu, giờ mình làm gì còn tư cách để nghĩ đến anh ấy nữa.
Ăn xong, Tử Tình để bát bẩn đó, ngay cả tinh thần rửa bát cũng không có.
Giờ là mấy giờ rồi? Cô nhìn lên đồng hồ treo tường, đã hơn 9 giờ sáng. Giờ này thì nên làm gì được đây?
Tử Tình phát hiện mình không muốn làm bất cứ chuyện gì cả. Trước kia cứ
nghĩ thời gian ít ỏi quá không đủ để sử dụng, nhưng giờ thì dường như
tất cả đã trở nên không còn quan trọng nữa rồi!
Cô lảo đảo trở lại phòng ngủ, cầm di động lên, bật máy. Chuyện xảy ra đã
xảy ra rồi, nhưng cô vẫn phải sống tiếp. Thân thể cô tựa như đám lục
bình trôi dạt vô định.
Hoa Bá gọi điện đến.
Tử Tình điều chỉnh lại hô hấp, tiếp điện thoại, đặt bên tai, lắng nghe.
“Alô! Tử Dạ? Phải em không? Cảm ơn trời đất, em cuối cùng cũng mở máy rồi! Đêm qua…”
“Hết pin!”
“Cái gì?”
“Hôm qua máy em hết pin.”
“Ồ…” Đầu kia không có âm thanh gì, sau đó lại hỏi: “Em… vẫn ổn chứ?”
“Em khoẻ lắm, mọi người đã quay về chưa?” Tử Tình lơ đãng hỏi.
“Đang trên đường trở về… Em… không xảy ra chuyện gì chứ?” Hoa Bá vẫn hơi lo lắng, anh mơ hồ nhận ra vẻ khác thường của cô.
“Em có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không phải… hôm đó, anh nhìn thấy em… rất lo lắng…” Hoa Bá nhớ lại cảnh Tuấn Vũ bế Tử Tình, thì trái tim trở nên rối rắm.
“Cảm ơn anh, em không sao. Tuấn Vũ chăm sóc cho em mà. Được rồi, không có chuyện gì thì em cúp máy đây.” Tử Tình rốt cuộc vẫn không đủ tự tin để nói tiếp, cô sợ mình không khống chế được sự đau khổ trong giọng nói.
Dập máy, Tử Tình nằm vật ra giường, nhìn đăm đăm vào bóng đèn trên trần
nhà. Trời xanh mây trắng trên chụp đèn phiêu diêu dị thường.
Đột nhiên, di động lại rung lên.
“Alô?” Lần này Tử Tình không nhìn số mà nhận điện luôn! Ngữ khí rất không kiên nhẫn.
“Ha ha! Em yêu, ai chọc giận em vậy?” Giọng nói của một cô gái cực kỳ vui vẻ.
Tử Tình tâm trạng đã tốt hơn lên, đó là Tát Bối Nhi. Đã lâu không nói
chuyện với cô ấy rồi! Tử Tình đột nhiên rất muốn gặp bọn họ.
“Ồ, không có. Cậu tìm mình có việc gì à?” Ngữ khí của Tử Tình đã dịu đi nhiều.
“Không có việc gì thì không gọi điện thoại được sao? Ê, Tử Tình, cậu thật đúng là không thật thà chút nào nha! Quen với soái ca thì không thèm để ý gì đến bọn mình nữa đúng không? Có phải cậu sợ mình cướp mất soái ca đúng
không? Cậu yên tâm đi! Tát Bối Nhi mình tuy rằng gợi cảm mê người, nhưng đàn ông của bạn bè mình không bao giờ cướp đoạt. Có muốn ra ngoài hít
thở khí trời chút không?” Tát Bối Nhi vừa mở miệng đã bắn như súng liên thanh không ngừng.
“Các cậu đang ở đâu thế?” Tử Tình vội vàng muốn trút ra hết những oán hận trong lòng mình. Cô không muốn ở trong nhà một mình suy nghĩ lung tung nữa.
Trước lạ sau quen, Tử Tình lại đến hội quán tư nhân Thần Vũ.
Chu Nhân, Tát Bối Nhi, Quách Oánh Tuyết đang mát-xa trong phòng bao.
Nữ nhân viên phục vụ đưa Tử Tình vào, Tát Bối Nhi lập tức bò từ trên giường dậy kêu lên: “Trời ơi! Tử Tình, cậu sao thế này? Nhìn cậu tiều tuỵ quá!”
Chu Nhân và Quách Oánh Tuyết cũng ngồi dậy theo, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Tử Tình.
Tử Tình cảm động cười cười: “Không sao đâu, chỉ là có chút không thoải mái thôi!”
Tát Bối Nhi bước lên kéo Tử Tình ngồi vào chiếc giường trống bên cạnh, nói: “Qua đây, làm mát-xa đi, sẽ thoải mái hơn đấy!”
Nói xong định giúp Tử Tình cởi áo.
Tử Tình vội túm lấy tay cô, lúng túng lắc đầu nói: “Không! Mình không muốn mát-xa đâu, các cậu cứ tiếp tục đi, mình ngồi ở đây là được rồi.”
“Trời ơi! Tử Tình, cậu làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Nhân tò mò nhìn Tử Tình, cô trước giờ chưa từng thấy Tử Tình mệt
mỏi như vậy. Trước kia các cô thường xuyên tụ tập, Tử Tình luôn cười ôn
hoà, cảm giác rất điềm tĩnh, nhưng hôm nay lại làm cho người ta cảm thấy rất thương xót.
“Tử Tình? Sao vậy?” Quách Oánh Tuyết lo lắng nhìn bạn.
Tử Tình cười cười, nói: “Không có gì, chỉ là dạo này ngủ không ngon lắm thôi.”
“Vậy càng phải nghỉ ngơi cho khoẻ, nào, mát-xa cho vị tiểu thư này đi chị ơi!” Chu Nhân vội cao giọng gọi.
Tử Tình không lay chuyển được các cô, vẫn phải làm mát-xa. Lúc cởi quần áo ra, cô lấy một chiếc khăn tắm to quấn chặt vào người, che đi những đốm
hoa hồng mai trước ngực.
Bốn cô gái nằm trong căn phòng mờ tối hưởng thụ sự dễ chịu của mát-xa đem lại.
Tử Tình chưa từng hưởng thụ sự phục vụ chu đáo như vậy. Sự đau nhức toàn thân dường như giảm bớt đi rất nhiều.
“Bối Nhi, lần đầu tiên của cậu là cho người cậu yêu hay sao?” Tử Tình đột nhiên phá lệ rất muốn biết.
Bối Nhi im lặng hồi lâu, sau đó cười khan mấy tiếng: “Lần đầu tiên của mình là lúc nào mình cũng không nhớ rõ nữa! Sao tự dưng lại hỏi vấn đề này vậy?”
Tử Tình lập tức ngượng ngập giải thích: “Tò mò thôi mà.”
Quách Oánh Tuyết lại tiếp lời: “Con gái ai cũng sẽ có lần đầu tiên trao thân, đàn ông cũng vậy. Lần đầu
tiên của mình là trao cho lão Trần, mình yêu anh ấy. Anh ấy cũng vì thế
mà càng yêu mình. Tử Tình, cậu vẫn là xử nữ đúng không? Lần đầu tiên
hiến dâng cho người mình yêu là chuyện rất tốt đẹp!”
“Đúng rồi!” Chu Nhân đột nhiên nhớ tới mấy soái ca lần trước họ gặp phải: “Tử Tình, mấy soái ca hôm đó, cậu quen à? Cậu và bọn họ…”
“Ồ, xem như là quen biết đi.” Tử Tình tim đập “thịch” một tiếng, cô thật không muốn nói chuyện này với họ, “Bạn bè bình thường thôi.”
“Ồ, phải không? Sao không thấy vậy nhỉ? Cậu không có giấu giếm bọn mình chuyện gì đó chứ?” Chu Nhân hoài nghi nhìn ánh mắt né tránh của Tử Tình.
Tử Tình thở dài nói: “Mình mệt quá, Chu Chu, chuyện này để mình nói sau với các cậu được không?”
Ba cô gái kia tò mò nhìn cô, cũng không truy hỏi nữa. Hôm nay Tử Tình thật sự rất khác thường, có lẽ đã gặp phải chuyện gì buồn bực.
Vì thế, xung quanh liền trở nên yên tĩnh.
Quách Oánh Tuyết nhớ đến lão Trần, hắn đã có vợ con, bản thân cô nếu đi theo
hắn thì vĩnh viễn sẽ không thể ra chỗ sáng được. Cho dù cô trước giờ
chưa từng đòi hỏi chuyện gì xa xỉ, nhưng nhìn thấy những đôi vợ chồng
vai kề vai, tay nắm tay sóng vai ôm ấp nhau trên đường, sao cô cảm thấy
mình không hề có tương lai?
Tát Bối Nhi nhớ đến Cổ Dương hôm đó, cô đã đánh mất lần đầu tiên của mình
như thế, vậy mà hắn còn nhớ được đến cô mấy phần? Cô cười khổ, trong mắt người khác cô hành vi phóng đãng, liệu còn có ai coi trọng sự thuần
khiết của cô cơ chứ?!
Chu Nhân cũng nhớ đến cậu trai si tình kém mình rất nhiều tuổi kia, cô muốn thoát khỏi hắn nhưng lại không đành lòng. Cô yêu một lúc rất nhiều
người, mục đích là muốn cho hắn bỏ cuộc, nhưng làm hắn tổn thương như
vậy, thì rút cuộc lại làm cho chính cô đau lòng hơn.
Bốn cô gái đắm chìm trong thế giới của chính mình. Trong phòng chỉ thỉnh thoảng vang lên những tiếng đấm lưng mát-xa mà thôi…