Lãnh Tử Tình rớt cả mồ hôi, cười ngây ngô đáp lời…
Lôi Đình, Lôi lão gia trước khi đi còn không quên dặn dò: “Tuấn Vũ, lần sau cha mẹ đến thì không cần đánh thức Tử Tình, chú Lãnh của
con từng nói, buổi tối Tử Tình mà không ngủ được sẽ rất cáu giận. Vừa
xong không phải con cũng được “lĩnh giáo” rồi sao? Ha ha!”
Lãnh Tử Tình xấu hổ cười theo, mặt đỏ như tôm luộc. Lôi Tuấn Vũ vừa nghe là
biết ban nãy Lãnh Tử Tình thét chói tai có hiệu lực khôn cùng, nhất định là lão ba lão mẹ cũng đã nghe được. Coi như là đánh bậy đánh bạ, vội
vàng nói: “Cha, mẹ, việc này cha mẹ yên tâm, con cũng đã hơn ba mươi tuổi, không còn là trẻ con nữa! Hơn nữa, bên cạnh có Tử Tình ở đây
trông chừng, cha mẹ còn không yên tâm sao?”
Anh vụng trộm ghé tai mẹ, hạ giọng nói: “Ở đâu có cha mẹ nửa đêm 2 giờ sáng đến nhà con cái kiểm tra chứ? Hai
người thật đúng là có tinh thần! Có cần con phải tái dựng hiện trường,
biểu diễn lại một lần cho cha mẹ xem không ạ?” Tiêu Duệ trừng mắt lườm Lôi Tuấn Vũ, thò tay định véo thắt lưng anh nhưng bị anh khéo léo tránh được, đáp lại là tiếng cười ha ha của con trai.
Tiễn xong Lôi ba Lôi mẹ, Lãnh Tử Tình thở phào một hơi, cô ngoác miệng,
thoải mái đánh một cái ngáp lớn, quay ra nói với Lôi Tuấn Vũ: “Đi ngủ! Ngủ ngon.”
Lôi Tuấn Vũ buồn cười nhìn bóng lưng Lãnh Tử Tình, cô thực ra rất có khả
năng thích ứng, sự việc như vậy nhưng cô cũng không hỏi anh câu nào. Xem ra, hẳn là Lôi Tuấn Vũ thật sự đã tìm đúng người!
Lãnh Tử Tình trở lại phòng ngủ, bất ngờ phát hiện thấy Kiều Nhi đang nằm trên giường mình! Cô lạnh lùng buông một câu: “Người đi rồi, cô có thể trở về!”
Kiều Nhi vặn vẹo thân mình, từ trên giường bò dậy, cười ra vẻ ngang ngược đi đến bên cạnh Lãnh Tử Tình, liếc mắt nhìn xuống ngực cô, khóe miệng nhẹ
nhàng nhếch lên một cái. Sau đó, cô nàng cố ý ngừng lại, điệu đà nói: “Ai nha, nửa đêm cắt ngang chuyện vui của tôi và Lôi Tuấn Vũ. Cô cũng biết
đấy, về phương diện này đàn ông thực sự rất để ý! Ha ha…” Chống tay ra chiều duỗi cái lưng mỏi, cô nàng cố ý đẩy cao bộ ngực đồ sộ, thiếu
chút nữa sượt qua chạm vào ngực Lãnh Tử Tình. Cười một tiếng, cô ta lắc
mông rồi hướng cửa trở về phòng. Lãnh Tử Tình trừng mắt nhìn cánh cửa
kia hồi lâu, thật sự là cái đồ lẳng lơ! Ta đây xem thường!
Ngã lên giường lớn, cô lập tức bật dậy, xoa xoa phủi mạnh cánh tay và người mình. Ai da! Thật là bẩn! Mới rồi cái người kia vừa nằm xong! Dứt khoát ôm hết chăn gối đem xuống đất nằm, Lãnh Tử Tình nghĩ bụng sáng sớm mai
nhất định phải đổi ngay ga trải giường mới. Không! Còn phải chuẩn bị
thêm một bộ dự trữ nữa, để phòng trường hợp tùy thời còn ứng phó các
tình huống phát sinh.
Sáng sớm 5 giờ rưỡi, Lãnh Tử Tình bị một tiếng chuông chói tai làm bừng
tỉnh. Trời ạ! Có lầm hay không, mới ngủ được có ba giờ, vậy mà có người
lại gọi điện thoại?! Đem toàn bộ chăn trùm lên đầu, Lãnh Tử Tình không
thèm để ý đến nó. Nhưng mà, vẫn không thể đấu lại được với sự dai dẳng
của người gọi, tiếng nhạc đầu tiên vừa dứt, tiếng thứ hai lại tiếp tục
vang lên, Lãnh Tử Tình đành phải với tay lấy điện thoại di động, vô cùng không vui bắt máy: “Alo”.
Dĩ nhiên là lão mẹ! Tiếng Mạnh Hân Di vang lên bên tai cô: “Tử Tình à, mẹ đang ở ngay trước cửa nhà con, mau dậy xuống mở cửa cho mẹ nào, mẹ mang đồ ăn sáng đến cho hai đứa đây!”
Có lầm hay không?! Lãnh Tử Tình mắt đầy tơ máu, con ngươi gần như muốn
nhảy ra khỏi hốc mắt! Chưa đến sáu giờ mà bọn họ đã đến kêu ăn sáng?!
Trời đất ơi! Gia đình này cùng với Lôi gia đúng là muốn… giết người mà!