Vừa bước vào tiền sảnh, một khối không khí nóng ập vào người Lãnh Tử Tình,
cô liền cảm thấy khá hơn nhiều. Nhờ có nhiệt độ của điều hòa trung tâm,
cô mặc như thế này cũng không thấy lạnh. Khắp người đang nổi da gà cũng
ngay lập tức dịu xuống, thoải mái mà biến mất…
Nhưng Lãnh Tử Tình lại nhạy cảm nhận thấy ánh mắt của hết thảy nhân viên bảo
vệ đều tập trung lại đây, cô hấp tấp lấy tay che mặt, cúi đầu tùy ý để
Cổ Dương kéo đi. Các nhân viên an ninh nhìn thấy bộ dáng Cổ Dương đang
bực tức xông vào liền cấp tốc từ bốn phía chạy lại, một người đàn ông
còn liên tiếp nói nhỏ gì đó qua máy bộ đàm. Nhân viên tiếp tân nhanh
chóng chạy qua, ngăn bọn họ lại. Không đợi cô nhân viên tiếp tân mở
miệng hỏi, Cổ Dương đã không kiên nhẫn lấy danh thiếp ra đẩy tới. Cẩn
thận kiểm tra tên và thân phận, nhân viên tiếp tân lập tức cung kính
nói:
“A, tổng giám đốc Cổ! Tổng giám đốc Lôi đang chờ ngài ở văn phòng. Để tôi đưa ngài lên!” Nhân viên tiếp tân ngay tức khắc bày ra một nụ cười ngọt ngào, nhưng
tiếng nói có chút không tự nhiên, bởi vì trên mặt Cổ Dương kia vẫn còn
vệt máu chảy đầm đìa! Giọng nói lớn của cô cũng đồng thời ngăn lại bước
chân đi tới của các nhân viên an ninh. Mọi người đều tản ra, người đàn
ông lúc trước đã nói gì đó vào máy bộ đàm liên lạc, khóe miệng còn hơi
hơi nhếch, có ý cười.
“Không cần!” Cổ Dương đi hết hành lang đầu tiên liền thấy tháng máy, thuận tay ấn
gọi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Tập đoàn Kiêu Dương anh
chưa từng tới, nhưng có nhắm mắt anh vẫn có thể tìm được văn phòng của
cậu ta! Bởi vì mỗi góc tòa nhà này dùng để làm gì đều là do anh thiết
kế. Ngay cả móng nhà có bao nhiêu lớp anh cũng nắm rõ!
Không gian trong thang máy không nhỏ, nhưng yên lặng làm cho Lãnh Tử Tình cảm thấy rất áp lực! Nơi này là thang máy, cô có muốn trốn cũng không chạy
được, anh ta không cần thiết phải túm chặt cô như vậy chứ!
“Này…”
“Im đi!”
Lãnh Tử Tình rớt mồ hôi hột! Tính tình anh ta thật là… Trời ạ! Ngay cả giao
tiếp cũng không được phép! Cô kéo kéo cánh tay bị thương của mình, nhưng mà, người đàn ông này giống như “chim sợ cành cong”, cô chỉ hơi động,
anh ta ngược lại càng dùng thêm sức. Được rồi, tốt lắm! Đại ca, được
rồi, tôi sẽ không động đậy nữa, còn không được sao?! Lãnh Tử Tình đành
bất lực giương mắt nhìn thang máy liên tục thay đổi số tầng. Đinh, cuối
cùng cũng lên tới tầng cao nhất! Lãnh Tử Tình nhìn rõ con số ngừng lại,
19. Nhanh chóng tiến vào văn phòng tổng giám đốc.
Đang cùng thư ký bàn công việc, Lôi Tuấn Vũ nhất thời ngây ngẩn cả người,
tầm mắt lướt qua gương mặt của Cổ Dương, sau đó dừng lại ở đằng sau anh
ta, cô gái đang mặc áo ngủ chính là Lãnh Tử Tình.
“Cậu ra ngoài trước đi.” Lôi Tuấn Vũ bình tĩnh nói với viên thư ký đang sợ tới mức sắc mặt gần như trắng bệch.
“Cổ? Cậu đến muộn một phút.” Lôi Tuấn Vũ mặt không chút thay đổi nói, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào
chỗ tay Cổ Dương đang gắt gao nắm cánh tay của Lãnh Tử Tình.
“Vũ, ba năm không gặp, con mắt nhìn người của cậu đúng là vẫn không thay đổi! Người của cậu tất cả đều ghê gớm như vậy?!” Cổ Dương châm chọc nói.
“Bớt nói nhảm đi! Tài liệu đâu?!” Lôi Tuấn Vũ nửa phút cũng không muốn dây dưa lằng nhằng, vươn tay đòi tập văn kiện!
Cổ Dương đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, Lãnh Tử Tình bị túm chặt, không
có lựa chọn nào khác cũng đành ngồi xuống theo, mà chỗ anh ta ngồi là
chiếc sô pha bên cạnh, Lãnh Tử Tình bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi ở trên
phần tay vịn, cũng may là có chỗ này, không thì chỉ có nước ngồi lên đùi hắn mất!
“Muốn tài liệu cũng được, nhưng phải tính vết thương của mình trước đã! Đây là quà gặp mặt cậu tặng cho bạn cũ đấy hả?” Cổ Dương nhướn mày, cố ý hếch khuôn mặt bị thương lên, máu đã khô lại thành vệt nâu sẫm.