Lôi Đình và Tiêu Duệ kinh ngạc, choáng váng ngay tại chỗ, Lãnh Tử Tình cũng ngây người. Len lén liếc nhìn Lôi Đình, phát hiện người đứng sau này
nét mặt đã tối sầm, nổi giận đùng đùng, giống như muốn đốt nhà đến nơi!
Ai, cô nàng Kiều Nhi này, có thể bớt phóng túng đi chút được không?! Nhà
này không phải chỉ có mỗi cô ta và Lôi Tuấn Vũ, còn có cả Cổ Dương nữa
đấy! Xem ra là cô nàng nghe được tiếng Cổ Dương nói rời đi, nhưng không
ngờ anh lại quay lại, mà giờ không những chỉ có Cổ Dương, còn thêm hai
vị trưởng bối này nữa! Màn khoe thân miễn phí này, nữ ngôi sao, thật
đúng là khiến cho bốn người phải rửa mắt!
Kiều Nhi cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều khán giả như thế, vốn cứ tưởng rằng để thế này đi ra, khoe khoang một chút với Lãnh Tử Tình, không ngờ dưới lầu lại xuất hiện hai vị trưởng bối, trong đó không cần nghĩ cũng biết
là cha của Lôi Tuấn Vũ, quả thực chính là hình ảnh của Lôi Tuấn Vũ hai
mươi năm sau! Kiều Nhi lập tức chết đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Hai tay cô nàng gắt gao che trước ngực, che hai khối tròn chói mắt kia,
một bàn tay cũng muốn che chiếc quần nhỏ bên dưới, mà chất vải ren trong suốt cũng chẳng bao phủ được bao nhiêu, gần như trần trụi bày ra hết
trước mặt mọi người!
Thời gian giống như dừng lại, bốn người tám mắt đều tập trung ở một chỗ,
Kiều Nhi lúc này đã thành một bức tượng màu đỏ tươi, xấu hổ đến mức chỉ
muốn hồn bay phách lạc!
“Kiều Nhi! Anh đã nói bao nhiêu lần rồi! Con gián thôi mà, có gì đâu phải sợ! Em xem em đi, bộ dạng như thế này mà chạy ra ngoài! Còn ra thể thống gì nữa!” Cổ Dương đột nhiên quát to, giọng nói vừa quở trách vừa yêu
chiều. Chỉ vài bước dài đã lên tới lầu hai, trong mắt Lãnh Tử Tình giống hệt như ninja xẹt qua!
Cổ Dương nhẹ nhàng cởi áo vét, khoác lên người Kiều Nhi, ôm lấy cô ra vẻ trách mắng nói: “Em xem em này! Đây là nhà Vũ, em cứ bộ dạng này chạy ra ngoài, sẽ làm cho
mọi người hiểu lầm mất! Cha mẹ Vũ ở ngay bên dưới, em khiến anh còn mặt
mũi nào không chứ?!”
Kiều Nhi thức thời, nhanh chóng úp mặt vào ngực Cổ Dương, ngay cả thở mạnh
cũng không dám, sợ lại gây ra chuyện gì! Cô biết nếu Lôi lão gia mà phát giận, đừng nói Lôi Tuấn Vũ không thể bảo vệ được cô, chỉ sợ ngay cả đến họ hàng ở kiếp sau cũng đừng nghĩ tới tiếp tục “lăn lộn trên giang hồ”! Nghĩ đến đây, cô không kìm được bắt đầu phát run!
“Tiểu Dương! Cô ta là ai?! Sao lại từ trong phòng Tuấn Vũ chạy ra là thế
nào?! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?! Tiểu Dương, sao cháu lại có thể
đưa loại phụ nữ này về nhà Tuấn Vũ?! Quả thực là làm tổn hại đến danh
tiếng của hai đứa mà!” Lôi Đình tức giận đến độ mặt đỏ au, ngay cả
Tiêu Duệ sắc mặt cũng lộ ra vẻ không hài lòng, hướng nhìn Lãnh Tử Tình,
ánh mắt dò hỏi.
Lãnh Tử Tình nhìn Cổ Dương anh dũng hy sinh thân mình, nhanh trí nghĩ ra, vội vàng nói: “Không phải, không phải đâu ạ! Cha, là chúng con mời Cổ Dương và Kiều Nhi nghỉ tại phòng này! Vừa rồi thật sự chỉ là hiểu lầm thôi ạ! Hai ngày nay
trong nhà có mấy con gián hoành hành, Kiều Nhi tiểu thư lại sợ nhất
chúng! Cha, mẹ, hai người chờ một chút ạ, con đi gọi Tuấn Vũ. Anh ấy làm việc vất vả nên vẫn ở phòng trong nghỉ ngơi!”
Lãnh Tử Tình nhanh chóng đi vào phòng mình, chưa kịp nói gì, vừa mở cửa
thông hai phòng, Lôi Tuấn Vũ đã đứng ngay ở cửa, khiến cô giật bắn mình. “A! Sao anh lại đứng ở đây, làm tôi sợ chết khiếp!” Lãnh Tử Tình vỗ vỗ ngực, hạ thấp giọng, oán giận nói.
“Suỵt!” Lôi Tuấn Vũ đưa ngón trỏ lên, ý bảo cô nói nhỏ thôi.
Lúc Kiều Nhi đi ra ngoài, anh vốn đã định ngăn cô nàng lại, nhưng nghĩ cũng chẳng có gì nên mặc kệ. Bản thân đang thay quần áo, tính đi tắm rửa một chút, đột nhiên nghe được tiếng Cổ Dương từ ngoài cửa vọng vào, Lôi
Tuấn Vũ lập tức biết ngay lão ba lão mẹ vừa tới! Lúc đó nếu nói anh
không cuống thì là nói dối. Quan trọng là Kiều Nhi vẫn còn ở bên ngoài,
lại ăn mặc như vậy, không khiến lão ba tức điên mới là lạ!