“Năm nay mới kết hôn à? Tại sao lại đợi đến năm năm?” Kiều Chi Ảnh rất muốn biết bản thân cô ta đóng vai trò gì trong cảm nhận của hắn.
Tại sao phải đợi năm năm à? Nếu không phải bị vợ chồng Lôi lão gia kia ép
buộc thì e rằng hắn sẽ đợi thêm vài cái năm năm nữa ý chứ!
“Ha ha, em không muốn biết anh ở chung với vợ mới cưới của anh thế nào sao?” Lôi Tuấn Vũ vừa nhìn đường vừa quan sát biến đổi trong biểu hiện của Kiều Chi Ảnh.
Quả nhiên biểu hiện ghen tị của cô đã thu hết vào trong đáy mắt hắn, Lôi Tuấn Vũ chợt mừng như điên trong lòng.
“Vũ, anh quá đáng! Anh đang khoe khoang với em sao?” Kiều Chi Ảnh ngoảnh đầu sang một bên, nhìn ra ngoài cửa xe.
“Ha ha! Ảnh của anh, sao anh lại khoe khoang trước mặt người phụ nữ của anh chứ! Anh chỉ muốn nói cho em biết, anh và vợ anh không hề có tình yêu,
trừ danh nghĩa vợ chồng ra, thì bọn anh thậm chí cả bạn bè cũng không
bằng! Em có hiểu không?” Lôi Tuấn Vũ nói thành thật. Nhưng hắn
không đem sự thực của vợ chồng hắn nói ra, không phải hắn không muốn nói thẳng, nhưng dựa vào tính cách của Kiều Chi Ảnh thì nếu cô ấy biết
được, sao có thể không để trong lòng đây?
Mà hắn thì sao? Hai lần đó chỉ do ngoài ý muốn mà thôi! Nếu không phải do
cô nhóc đó hại hắn thê thảm như vậy thì sao hắn có thể đói bụng ăn
quàng, ngay cả thứ phế phẩm như cô ta hắn cũng không buông tha chứ?
Chuyện này đối với hắn mà nói là việc ngoài ý muốn, đối với Kiều Chi Ảnh mà nói thì càng không cần phải biết.
“Ý của anh là hai người có thể ly hôn bất kì lúc nào sao?” Kiều Chi Ảnh vội hỏi.
Ly hôn? Hắn không phải là đang tiến hành hay sao? Nhưng chuyện này chỉ có
thể bí mật tiến hành, nếu để Lôi lão gia biết thì e rằng sẽ có người
chết thảm!
“Ha ha ha!” Lôi Tuấn Vũ cười phá lên. Kiều Chi Ảnh vẫn giống như năm năm trước vậy, ý nghĩ lúc nào cũng thể hiện hết lên mặt. Lôi Tuấn Vũ ghé sát vào mặt
cô ta: “Sao nào? Em muốn làm Lôi phu nhân à?”
“Đáng ghét!” Kiều Chi Ảnh đỏ mặt, tâm sự của cô ta rõ ràng vậy sao?
“Ha ha ha!” Tiếng cười sảng khoái vọng ra từ chiếc xe đang phóng như bay.
“Ảnh, cho anh chút thời gian. Anh cần phải chuẩn bị chu đáo cho kế hoạch. Tin tưởng anh nhé!” Lôi Tuấn Vũ nhận lời. Lần này Kiều Chi Ảnh đột nhiên xuất hiện làm cho
hắn không chuẩn bị kịp. Nếu muốn Kiều Chi Ảnh danh chính ngôn thuận làm
vợ hắn thì e là phải tốn công dàn xếp một phen. Dù sao, lão ba lão mẹ
hắn chỉ chấp nhận một mình Lãnh Tử Tình, hơn nữa bọn họ còn có một năm
hợp đồng. Hiện tại bất quá còn chưa đến một tháng.
Mặc dù bọn họ ly hôn rồi nhưng rất nhiều trường hợp vẫn cần Lãnh Tử Tình ra mặt tiếp khách! Như vậy Kiều Chi Ảnh phải thu xếp sao đây? Hắn không
muốn để cô làm tình nhân ngầm nữa! Hắn không thể để người phụ nữ của hắn chịu ấm ức như vậy được!
Thế nên muốn để lão ba lão mẹ tiếp nhận Kiều Chi Ảnh thì còn cần phải có
một quá trình. Hắn nhất định phải nghĩ cho chu toàn mới được!
Xe dừng lại trên bờ biển.
“Còn nhớ nơi này không?” Lôi Tuấn Vũ giơ hai tay lên cao quá đầu, vô cùng khoan khoái.
“Nhớ chứ, đây là nơi lần đầu tiên mình gặp nhau.” Kiều Chi Ảnh chỉ về bãi biển phía trước.
Đang là mùa đông, tuy không phải lúc lạnh nhất nhưng những đoá hoa tuyết quay cuồng trong không trung vẫn nhè nhẹ toả ra hàn ý.
“Anh luôn nghĩ rằng em là lễ vật mà ông trời tặng cho anh.” Lôi Tuấn Vũ xúc động nhìn bãi biển trước mặt. Hắn còn nhớ rõ cảnh tượng kỳ nghỉ hè năm đó, hắn và Cổ Dương hai người lần đầu nhìn thấy Kiều Chi Ảnh…
Lúc đó Kiều Chi Ảnh mặc một bộ bikini gợi cảm nhưng không đắm mình vào nước biển mà nằm dài trên cát. Cát mềm mịn bao trùm lấy thân hình mê người
của nàng. Lôi Tuấn Vũ chính vào giây phút đó mà sinh ra hiếu kỳ với cô.
Đúng lúc đó thì bất thình lình sóng biển cuốn Kiều Chi Ảnh xuống biển, Lôi
Tuấn Vũ anh hùng cứu mỹ nhân lao xuống cứu Kiều Chi Ảnh đang liều mạng
giãy dụa trong nước.
Vào lúc hắn túm lấy cô thì cô liền ôm chặt lấy hắn. Bởi vì giãy dụa rất
kịch liệt nên bikini trên người sớm đã bị sóng biển cuốn đi, cô vì không muốn cho nhiều người nhìn thấy cơ thể mình nên gắt gao ôm chặt lấy Lôi
Tuấn Vũ, bộ ngực to lớn dán chặt lên người hắn. Lôi Tuấn Vũ nháy mắt
huyết khí bừng lên phản ứng với sự tiếp xúc đó…
Nhớ đến bộ dạng quẫn bách của mình lúc ấy, Lôi Tuấn Vũ lại lấy làm ngứa
ngáy khó chịu, hắn lén ôm lấy thắt lưng của Kiều Chi Ảnh. Lúc này, Kiều
Chi Ảnh đang nhắm mắt hưởng thụ lễ rửa tội của gió biển.
Một tiếng cười ấm áp truyền đến, nụ cười trên khuôn mặt Kiều Chi Ảnh càng
tươi hơn, dựa đầu vào đầu Lôi Tuấn Vũ, ngửa mặt hôn hắn.
Lôi Tuấn Vũ hưng phấn bắt đầu mãnh liệt hôn cô ta.
“Ảnh! Đây không phải là mộng chứ?” Lôi Tuấn Vũ kích động run run.
“Ha ha! Vũ, là em đây… yêu em đi!” Kiều Chi Ảnh rên rỉ nỉ non.
Chỗ này sao cô ta có thể không nhớ cho được? Cô ta mất biết bao nhiêu thời
gian mới có cơ hội tiếp cận được Lôi Tuấn Vũ! Cô ta thừa nhận mình thích rùa vàng. Tại sao? Vì cô ta đủ đẹp, đủ khiêu gợi, cô ta luôn cho rằng
một người con gái như cô ta nếu không gả cho nhà giàu thì sinh ra trên
đời này thật sự là uổng phí mà!
Rốt cuộc, cô ta biết được tin hai vương tử kim cương còn độc thân Lôi Tuấn
Vũ và Cổ Dương sẽ xuất hiện trên bờ biển. Cô ta quả thực mừng như điên.
Vì thế cô ta đi tìm mua một bộ bikini đắt đỏ gợi cảm nhất, lượn lờ ngay
trước mũi bọn họ. Rốt cuộc trời không phụ lòng người, cô đã thu hút
thành công ánh mắt của Lôi Tuấn Vũ và Cổ Dương.
Thế là cô ta nghĩ đến diệu kế có thể tiếp xúc với bọn họ vừa không làm cho bọn họ coi thường mà lại có vẻ rất tự nhiên.
Cứ như vậy, cô ta cố ý nằm dài ngay sát mép nước, ra vẻ đang nghịch cát,
kỳ thực đang chờ đợi đợt sóng lớn cứ mười phút lại đánh tới một lần. Mà
cô ta lại lựa đúng lúc trước khi Lôi Tuấn Vũ cứu mình lên mà cởi dây
buộc áo bikini của mình ra.
Bởi vì kế sách kia mà Kiều Chi Ảnh năm năm rồi vẫn không bơi lội gì cả. Cô
ta phải ra vẻ không biết bơi. Ha ha, nhưng cũng đáng giá! Cô ta đã thành công mê hoặc Lôi Tuấn Vũ, lại đồng thời dẫn dụ được trái tim của Cổ
Dương.
Từ đó cô ta liền bắt đầu kết giao với Lôi Tuấn Vũ. Có điều cô ta luôn chọn thời cơ tiếp xúc nhiều với Cổ Dương, làm cho hắn có tình cảm với mình,
nhưng lại làm ra vẻ rất ngây thơ vô tội. Cứ như thế cho đến tận ngày hôm nay.
Hai cái lưỡi nóng bỏng quấn quýt lấy nhau trong xe. Lôi Tuấn Vũ kích động
cởi áo khoác của Kiều Chi Ảnh ra. Điều hoà ấm trong xe làm giống như một cái lò sưởi lớn làm cho hai con người vốn dĩ đã kích tình hừng hực càng thêm rực lửa.
“Đáng ghét! Người ta không thích ở trong xe…” Kiều Chi Ảnh nũng nịu nói, bộ dạng thích lắm nhưng giả vờ từ chối.
“Ồ, phải vậy không?” Lôi Tuấn Vũ khẽ cười, cô sao lại không thích cho được? Phải nói là
thích nhất mới đúng! Kiều Chi Ảnh từng bẽn lẽn nói, làm chuyện đó ở
trong xe cảm giác như bay lên mây vậy.
Lôi Tuấn Vũ lén cắn lên vành tai của cô ta, thì thầm: “Bay lên thôi…”
Tiếng cười khanh khách cuối cùng cũng dừng lại dưới động tác nào đó của Lôi Tuấn Vũ.
“Vũ, mau lên! Làm đi…” Ánh mắt mê li của Kiều Chi Ảnh không chút rụt rè mời gọi, khối da thịt
tuyệt diệu đang ở ngay trước mắt hắn. Mà hắn thì mồ hôi đầy người vẫn
không có cách nào hoàn thành…
“Shit!” Lôi Tuấn Vũ thật muốn phế đi chính mình! Tại sao vẫn không được? Hắn
nhìn Kiều Chi Ảnh bị bức bối bởi kích tình, lần đầu tiên vươn ngón tay
ra…