Kiều Chi Ảnh vội tra lại mục lục ghi nhớ cuộc gọi, định xoá bỏ số điện thoại này đi, thì Lôi Tuấn Vũ không biết ra khỏi phòng tắm từ khi nào đứng
phía sau cô hỏi: “Ai gọi thế?”
Kiều Chi Ảnh cả kinh, di động rơi xuống đất: “À, là cái bệnh viện gì gì đó, gọi nhầm thôi!”
“Thật à?” Lôi Tuấn Vũ giơ tay ra nhặt điện thoại của mình lên, trên màn hình hiện ra một dãy số lạ, hắn nhíu mày, nhìn Kiều Chi Ảnh đang có chút kinh
hoảng, đột nhiên nheo mắt lại, bất động thanh sắc khôi phục lại trạng
thái bình thường cho điện thoại.
Kiều Chi Ảnh mặt thoắt xanh thoắt trắng, đột nhiên ngẩng đầu lên phát hiện
ánh mắt nóng bỏng của hắn đang nhìn chằm chằm vào cơ thể cô ta thì thở
phào. Nguy hiểm thật, không biết tại sao lần này cô ta trở về, trước mặt hắn cơ hồ luôn không bình tĩnh được như vậy. Không biết có chuyện gì mà dường như hắn so với năm năm trước càng thần bí hơn, càng nguy hiểm
hơn! Điều duy nhất hắn không thay đổi đó là hắn vẫn mê luyến cơ thể cô
như trước!
Không cần nghĩ cũng biết được, cho dù Kiều Chi Ảnh có đem hết sở trường kỹ
xảo của mình ra, thì Lôi Tuấn Vũ vẫn ở thời khắc mấu chốt cuối cùng nghe thấy tiếng hét chói tai của Lãnh Tử Tình, vì thế sức cùng lực kiệt mà
rũ xuống.
Kiều Chi Ảnh cơ hồ muốn phát điên lên! Chẳng lẽ cô ta thật sự mệnh khổ vậy
sao? Năm năm, cô ta đau khổ chờ đợi đến năm năm, không dễ gì có người
đàn ông nguyện ý cưới cô ta, lại làm cho cô ta không cách nào sống cuộc
sống hạnh phúc ư?
Chết tiệt! Kiều Chi Ảnh nhìn Lôi Tuấn Vũ mệt mỏi chán chường thì không khỏi nhăn nhó mặt mày.
“Thật xin lỗi em, Ảnh! Anh không biết tại sao lại thế này!” Lôi Tuấn Vũ vô cùng áy náy. Nhớ đến cô nhóc kia thì hắn càng thêm ảo
não! Ông trời đang trừng phạt hắn sao? Tại sao đối với con nhóc kia thì
được, mà đối với Ảnh thì lại không được? Chẳng lẽ cả đời hắn phải chịu
cái dạng này sao?
“Vũ, không sao đâu, em yêu là con người anh cơ!” Kiều Chi Ảnh ôm lấy đầu hắn vào trước ngực mình, dịu dàng nói. Có trời
biết, cô ta để ý đến chết đi được! Nếu cả đời hắn ở cái dạng này, thì cô ta có phải suy nghĩ xem mình nên đổi ứng cử viên khác hay không? Chết
tiệt! Kiều Chi Ảnh cô thật đúng là xui xẻo chết đi được! Toàn gặp phải
đám quái nhân!
Bệnh viện Quốc Lệ.
“Lãnh tiểu thư? Lãnh tiểu thư?” Một giọng nói lo lắng kêu lên, làm Lãnh Tử Tình không yên.
Lãnh Tử Tình chậm chạp mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng, một cô y tá hiện ra trong tầm mắt của cô, cô ấy đang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn mình, miệng còn không ngớt gọi cô. Đầu óc có chút hỗn loạn, Lãnh
Tử Tình nhắm mặt lại rồi lại mở ra lần nữa.
“Lãnh tiểu thư? Thật tốt quá, Lãnh tiểu thư cô tỉnh lại rồi!” Cô y tá lập tức ấn vào chuông đầu giường “Bác sĩ Lâm? Bác sĩ Lâm? Lãnh tiểu thư ở giường số 18 đã tỉnh lại rồi!”
Lãnh Tử Tình tò mò nhìn khung cảnh xung quanh, nơi này hẳn là phòng bệnh. Cô nhìn tứ phía, chỗ nào cũng đều là màu trắng cả, rất sạch sẽ ngăn nắp.
Lại cúi đầu nhìn chính mình, trên cánh tay cô đang cắm ống truyền, từng
giọt dịch truyền đang rơi tí tách. Cô xoay xoay đầu, không đau nhưng lại có chút mơ hồ quay cuồng. Cô lại thử hoạt động cánh tay và chân, đều
vẫn còn. Nhưng chân trái sao lại dường như có chút cứng ngắc.
Đầu cô kêu ong lên một tiếng. Chân cô làm sao vậy? Sao chân trái lại không cử động được? Cảm giác nặng quá!
“Chân của tôi! Chị y tá ơi! Chân của tôi sao rồi? Chân của tôi?” Lãnh Tử Tình đột nhiên kích động muốn đứng dậy, nhưng vì lực đạo mạnh quá nên đầu óc lại quay cuồng một trận.
“Lãnh tiểu thư, haizzz, Lãnh tiểu thư! Cô đừng kích động! Chân cô không có
trở ngại lớn đâu, chỉ bị rạn xương chút thôi, chúng tôi đã cố định lại
rồi. Lãnh tiểu thư, cô thật sự là quá may mắn đi! Bị xe tải va vào văng
đi xa như vậy nhưng chỉ bị thương một chút thế thôi, thật sự là quá may
mắn!” Cô y tá kia nói rất vui vẻ.
“Xe tải? Tôi bị xe tải đụng phải sao?” Lãnh Tử Tình thều thào nói. Cô cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ nổi chuyện gì, đầu óc trống rỗng.
“Vâng, tài xế gây tai nạn đã chạy mất. Có điều, cô yên tâm, đã có người báo
cảnh sát rồi. Phỏng chừng sẽ rất sớm bắt được thủ phạm thôi!” Cô y tá an ủi.
Một vị bác sĩ mặc áo blue trắng vội vã đi tới, theo sau còn có hai y tá, trong tay cầm hồ sơ bệnh án.
“Lãnh tiểu thư, cô đã tỉnh rồi sao? Thật vui khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời này của cô!” Người đàn ông tên bác sĩ Lâm vui vẻ nói.
“Cảm ơn anh, bác sĩ. Bệnh tình của tôi sao rồi ạ?” Lãnh Tử Tình nhẹ nhàng gật đầu, lịch sự hỏi. Cô biết vị bác sĩ này chắc hẳn là bác sĩ điều trị chính của cô, cô hôn mê sao? Sao bọn họ nói cô
đã tỉnh lại, vậy thì cô bị va đập đến ngất đi sao? Lãnh Tử Tình vẫn bất
động thanh sắc quan sát tình hình, nhưng nội tâm thì nôn nóng muốn biết
rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
“Cô đã hôn mê hai ngày rồi, tổng thể mà nói thì bị thương không nặng. Chân cô…” Vị bác sĩ lập tức quay sang cô y tá lúc nãy: “Đã nói với bệnh nhân chưa?”
“Đã nói rồi ạ.”
“Nếu như vậy thì Lãnh tiểu thư, tôi có thể nói cho cô biết, các phương diện
khác của cô đều rất bình thường, chúc mừng cô, cô đã tránh được kiếp
nạn! Vấn đề ở chân không lớn! Cô có thể lựa chọn trở về nhà nghỉ ngơi,
cũng có thể điều dưỡng tại đây, chúng tôi đã mời hộ lý giúp cô rồi.
Đương nhiên đều phải do cô trả phí. Thực ra tôi kiến nghị cô nên về nhà
nghỉ ngơi, dù sao nằm giường bệnh trong bệnh viện cũng rất căng thẳng.
Cô thấy đó, vì không có giường mà có chỉ có thể nằm phòng đơn, chi phí
cao hơn nằm giường thường rất nhiều.” Bác sĩ Lâm giơ chiếc thẻ tín dụng trong tay lên tiếp tục nói: “Mà cô hai ngày trước được đưa tới đây vẫn hôn mê suốt, nên chúng tôi phải
tự ý sử dụng thẻ tín dụng trong túi áo của cô làm tiền thế chấp tiền
viện phí. Khoản tiền trong này cũng đủ cho cô nằm dưỡng bệnh ở đây cho
khoẻ hẳn rồi xuất viện sau cũng được. Đúng rồi, Lãnh tiểu thư, tôi đã
liên hệ với Lôi tiên sinh chồng cô, có lẽ ngày mai anh ấy sẽ đến.”
Lãnh Tử Tình đón lấy chiếc thẻ tín dụng nho nhỏ từ tay vị bác sĩ, lật qua
lật lại nhìn kỹ. Sau đó lại nhìn về phía anh ta, ánh mắt ngây ngô, rồi
sau đó nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Lâm, các anh có quen tôi không? Sao các anh biết tôi họ Lãnh?”
“À, là thế này! Chúng tôi có phát hiện một tờ giấy đăng ký kết hôn trong
túi áo của cô, trên đó có ảnh của cô. Đương nhiên cũng nhờ đó mà liên hệ được với chồng cô. Có điều, trên giấy kết hôn không ghi số điện thoại,
chúng tôi đành phải nhờ phía cảnh sát giúp đỡ.” Bác sĩ Lâm thành
thật nói, không ngờ bệnh nhân này thật là cẩn thận. Nếu không phải cô ấy cứ hôn mê suốt không tỉnh, thì bọn họ cũng không phải mất công tìm
người nhà bệnh nhân như vậy.
Bác sĩ Lâm liền đó bảo y tá đưa tờ giấy kết hôn kia cho Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Tình ngây người mở ra xem thì thấy một bức ảnh chụp chung, bên trong ảnh là một cô gái đang mỉm cười, không phải là rất đẹp nhưng cũng coi
là thanh tú. Còn có một người con trai tuấn tú đẹp trai lạnh lùng. Một
lúc sau cô hỏi: “Có gương không ạ?”