Vì vậy, hắn quay về phía bốn vị mỹ nữ kia nói: “Personne ne parle français, non?” [Không có người nào nói được tiếng Pháp sao?]
Một câu hỏi nghiêm khắc, cho dù mọi người nghe không hiểu cũng có thể nhận ra được ngữ khí chỉ trích trong đó.
Lãnh Tử Tình thật sự là không thể nào nín nhịn được nữa! Người đàn ông này
thật là khó chiều mà! Ngữ khí chanh chua đó sao mà giống tính cách của
Tô Mỳ Sợi vậy chứ! Còn nói là bạn tốt của chủ tịch Văn cơ đấy!
“Président, pourquoi si agréssif?” [Tiên sinh, việc gì phải hung hãn như vậy?]
Giọng nói thanh thoát của Lãnh Tử Tình vang lên, cô quả thực không thể đứng
nhìn được nữa. Nếu không ra mặt thì cô sẽ không tha thứ cho chính mình.
Người đàn ông kia toàn thân chấn động, lập tức xoay phắt người lại. Văn Quang Nhiễm cũng nhìn sang bên này, ánh mắt phóng thẳng lên người Lãnh Tử
Tình.
Ngay cả chị Lưu và cô béo cũng đều toát mồ hôi hột vì Lãnh Tử Tình.
“Tử Tình à Tử Tình! Cô đang nói vớ vẩn gì thế?” Chị Lưu thì thào. Nghe ngữ khí Lãnh Tử Tình thì biết, cô ấy đang nói chẳng phải lời hay ý đẹp gì!
Chỉ có Lâm Địch Phi nhếch khoé miệng lên, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Lãnh Tử Tình nhìn thấy dung mạo của Lôi Tuấn Vũ thì nháy mắt ngây người ra.
Khuôn mặt đeo kính râm kia sao cô lại có thể không nhớ được chứ? Khó
trách cô cảm thấy âm thanh quen thuộc như vậy. Đó chẳng phải là Lôi Tuấn Kiệt hôm qua đuổi theo cô hay sao? Chẳng phải là anh ruột của chồng cô
hay sao? Chẳng phải tay đao phủ được cho là đã sát hại chồng cô hay sao?
“Vous parlez français?” [Cô biết tiếng Pháp?] Lôi Tuấn Vũ tháo kính râm xuống, nhìn Lãnh Tử
Tình không dám tin. Hắn không ngờ cô lại xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa
hắn đột nhiên lại bừng tỉnh ngộ. Sự hiểu biết của hắn về cô nàng Lãnh Tử Tình thanh mai trúc mã này quá ít! Kỳ thật, sáng nay hắn lại đi vào
khách sạn Nhật Hàng này chính là vì đến tìm cô.
Tối qua cô nhóc này dám cả gan không gọi điện thoại cho hắn, hắn đã đợi
suốt cả một buổi tối! Lần đầu tiên hắn cứ ngây ngốc như vậy, cứ nghĩ là
mười phút sau cô sẽ gọi. Nhưng đã bao nhiêu là cái mười phút trôi qua
rồi, hắn mấy lần nhìn điện thoại xem có cuộc gọi nào hay không nhưng đều không thấy! Bộ dáng của cô ngốc này làm hắn cảm thấy tức điên lên được!
Nếu không phải tình cờ gặp Văn Quang Nhiễm ngoài cửa, thì hắn đã lật tung
cái khách sạn Nhật Hàng này lên, trong buổi sáng nhất định sẽ tìm ra
Lãnh Tử Tình! Không ngờ cô lại tự dẫn xác đến! Hơn nữa, chuyện làm hắn
càng giật mình hơn là, cô nói tiếng Pháp rất chuẩn! Cô con gái nhà giàu
không học vấn, không nghề ngỗng, bình thường đến mức không thể bình
thường hơn trước kia hắn quen là Lãnh Tử Tình sao?
Chẳng phải cô còn chưa tốt nghiệp đại học ư? Vậy tại sao nói tiếng Pháp lưu loát như vậy?
Lãnh Tử Tình lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ hắn bỏ kính râm ra, trời ơi
trời! Cô kìm lòng không đặng mà bưng chặt miệng lại, hắn… hắn giống với
chồng cô như hai giọt nước! Thảo nào Kiều Chi Ảnh nói với cô bọn họ là
anh em sinh đôi. Khuôn mặt này vài ngày nay cô đã nhìn ngắm không biết
bao nhiêu lần!
Cô tưởng tượng ra dáng vẻ ngọt ngào của đôi vợ chồng mới cưới đang ở bên
nhau, tuy chỉ là tưởng tượng nhưng tựa hồ như có thật vậy.
Lúc này, mặt và cổ Lãnh Tử Tình bắt đầu từ từ đỏ lên, sao cô lại thấy nóng
nực vậy nhỉ? Hơn nữa đối phương còn là kẻ thù của cô nữa chứ! Sao lại có thể như vậy được? Sao có thể có hai người có khuôn mặt giống nhau như
đúc vậy được?
Ánh mắt tinh tường của Văn Quang Nhiễm nhìn thấu biểu hiện của hai người họ, kịp thời nói: “Vũ, chẳng phải ông bảo khách sạn chúng tôi không có người biết tiếng Pháp
hay sao? Ông thấy đó, đây là nhân viên tạp vụ của khách sạn chúng tôi.
Tiếng Pháp của cô ấy nói rất lưu loát phải không? Tiểu thư, có thể nói
cho tôi biết tên cô được không?”
Lãnh Tử Tình thật thà nói ra tên mình. Cô đang nghĩ giờ mình có nên chạy đi hay không.
Văn Quang Nhiễm nói tiếp: “Tên rất hay! Tuyển được nhân viên như cô là vinh hạnh của khách sạn chúng
tôi! Vũ, tiểu thư Lãnh Tử Tình nói chuẩn như vậy, ông thân là tổng giám
đốc tập đoàn Kiêu Dương, không cần phải dùng tiếng Pháp để làm khó nhân
viên chúng tôi chứ! Giờ ngôn ngữ thông dụng quốc tế vẫn là tiếng Anh mà!”
Văn Quang Nhiễm đứng bên cạnh nói thao thao bất tuyệt, Lôi Tuấn Vũ căn bản
một câu cũng không nghe. Hắn thẳng tắp nhìn Lãnh Tử Tình tựa hồ như muốn chạy trốn, bình tĩnh xuống, nói tiếp: “Je tiens agrave souligner.” [Tôi muốn nói chuyện riêng với em!] [AC: Không hiểu tác giả muốn nói gì, nếu theo đúng câu dịch tiếng Trung thì
tiếng Pháp phải là: “Je voudrais te parler seul à seul.”]
Lãnh Tử Tình lắc lắc đầu nói: “Je suis désolée, monsieur. Si vous voulez rester, je peux gérer pour vous. Je travaille maintenant.” [Thực xin lỗi, tiên sinh. Nếu ngài muốn nghỉ lại, tôi có thể làm thủ tục cho ngài. Giờ tôi đang làm việc.]
Lãnh Tử Tình cố ý xuyên tạc ý của Lôi Tuấn Vũ. Cô coi những lời nói của Lôi Tuấn Vũ là lời yêu cầu của khách.
Lôi Tuấn Vũ nhíu mày nói: “Vous savez ce que je veux dire.” [Em biết ý của tôi là gì mà!]
Dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn của cô nhóc đó thật là không đáng yêu chút nào!
Hắn vẫn thích lúc cô gọi hắn là Tuấn Vũ, hắn nói gì cô cũng không phản
bác, bộ dáng thật nhu thuận, ngoan ngoãn.
Mới có vài ngày mà cô lại bị mất trí nhớ, biến thành một người xa lạ! Nhìn
thấy hắn mà ra vẻ xa cách như vậy. Hơn nữa thần tình lúc có lúc không
thể hiện ra trong ánh mắt của cô, nếu hắn không lầm thì hình như có chút hận ý và sợ hãi thì phải?
Hắn thật hiếu kỳ! Nếu cô cái gì cũng không nhớ rõ thì hận ý đối với hắn từ đâu mà có?
“Vous devez également savoir ce que je veux dire!” [Ngài chắc cũng phải hiểu ý của tôi mà!] Lãnh Tử Tình không kiêu ngạo, không siểm nịnh trả lời.
Ha, thật thú vị! Vũ đổi khẩu vị từ bao giờ vậy? Tạp vụ cũng được hay sao?
Sẽ không phải là do căn bệnh khó nói của hắn hai ngày trước đó chứ?… Nếu là thật, chẳng lẽ hắn đã hỏng thì cho hỏng luôn sao?!
Ánh mắt của Lôi Tuấn Vũ dường như có thể làm đông cứng người khác được. Sự
phẫn nộ không ngừng kéo đến. Cô mất trí nhớ, hắn sẽ dễ chịu hơn sao? Hắn giờ… chết tiệt! Hắn giờ bị cô đùa bỡn xoay vòng vòng, hơn nữa cô lại
không hề nể mặt hắn! Chết tiệt! Dáng vẻ tránh hắn như tránh rắn rết sài
lang của cô thật sự làm hắn tức điên lên được.
“Vũ!” Văn Quang Nhiễm kéo cánh tay hắn, tên gia hoả này sao vậy? Chẳng qua
chỉ là một cô bé thôi, vậy mà hắn làm ra vẻ như muốn ăn sống nuốt tươi
người ta là sao?
Văn Quang Nhiễm sau đó quay về phía những người khác, cất giọng sang sảng: “Lôi Tổng tập đoàn Kiêu Dương ra một đề thi cho chúng ta. Tuy rằng anh ấy
nói tiếng Pháp, nhưng không thể không công nhận là nhân viên tạp vụ này
trả lời rất tốt. Thiên tài ngôn ngữ vậy mà đến làm tạp vụ khách sạn Nhật Hàng của chúng ta, thật sự làm cho tôi thụ sủng nhược kinh. Giám đốc
Lâm, Lãnh Tử Tình là cấp dưới của anh à?”
Lâm Địch Phi tiến lên cười cười đáp: “Cũng không hẳn.”