365 Ngày Hôn Nhân

Chương 155: Chương 155: Ngày 30 tháng 1 – Trong khoang hạng nhất




Lãnh Tử Tình sốt ruột muốn đuổi theo Lôi Tuấn Vũ, lại vấp vào chiếc va-li suýt ngã.

Lôi Tuấn Vũ nhanh tay nhanh mắt lập tức đỡ được cô, bực bội quát: “Hành lang to rộng như vậy, sao em cứ giành chỗ với cái va-li thế?”

Lãnh Tử Tình lập tức im bặt, sợ sệt giống như một cô dâu nhỏ vậy. Cô có giành chỗ với cái va-li đâu cơ chứ, chẳng qua là anh ấy nói nhỏ quá, cô nghe không rõ thôi mà…

Cô bĩu bĩu môi buồn bực đi theo Lôi Tuấn Vũ. Anh ấy dựa vào đâu mà quát cô chứ? Cô mất trí nhớ cơ mà! Nếu anh ấy là chồng cô, bọn họ lại vừa mới cưới, thì sao cô không thể nhìn ra anh ấy đối xử tốt với cô ở chỗ nào?! Chẳng qua là hiểu lầm mà thôi, anh ấy liền sầm mặt xuống, còn quát cô nữa chứ! Đẹp trai bộ giỏi lắm hay sao?

Lãnh Tử Tình càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng ấm ức. Lên máy bay, cô tiếp viên hàng không đứng ở cửa chờ nói cực kỳ dịu dàng: “Hoan nghênh quý khách lên máy bay.”

Lãnh Tử Tình cũng chẳng còn bụng dạ nào, đi theo Lôi Tuấn Vũ bước vào trong. Vừa đi được vài bước thì Lôi Tuấn Vũ dừng lại, nhét va-li vào trong khoang chứa hành lý rồi ngồi xuống. Vì họ tới muộn nên máy bay đã đầy kín hành khách rồi.

Sao lại là khoang hạng nhất? Lãnh Tử Tình nhìn sang chỗ trống bên cạnh Lôi Tuấn Vũ, cau mày không muốn vào. Mọi người đều ngồi khoang thường, tại sao bọn họ lại được ngồi khoang hạng nhất?

Thấy Lãnh Tử Tình đang nghiêng ngó về phía khoang thường đằng sau, Lôi Tuấn Vũ không kiên nhẫn nói: “Vào trong này ngồi đi!”

Lúc này Văn Quang Nhiễm cũng đã lên máy bay, anh ta ngồi sang phía bên kia, cũng là khoang hạng nhất. Nhìn thấy bọn họ đang đứng cạnh nhau, Văn Quang Nhiễm huýt huýt sáo, sau đó quay đi.

“Tôi… tôi không cần ngồi ở chỗ này. Tôi đi xuống phía dưới đổi chỗ cho người khác!” Lãnh Tử Tình vừa nói xong đã bị Lôi Tuấn Vũ vươn ma trảo ra chụp lấy cô như quắp con gà con mà nhét vào chỗ ngồi phía trong bên cạnh hắn.

“Ai! Anh làm gì vậy?” Lãnh Tử Tình hoảng hốt vội vàng lấy tay chống đỡ vào ghế ngồi, ngăn không cho mình ngã dúi dụi.

“Ngoan ngoãn ngồi đây đi, chẳng phải em có rất nhiều câu hỏi hay sao?” Lôi Tuấn Vũ thản nhiên nói.

Đúng rồi! Cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh ấy mà! Nhưng… ngồi cạnh anh ấy như vậy, thật là khó chịu, không tự nhiên chút nào!

Lãnh Tử Tình dựa sát vào cạnh sửa sổ, nhưng vẫn chạm vào người Lôi Tuấn Vũ. Có ngồi thế nào đi nữa thì hơi thở của anh ấy đều bủa vây xung quanh mình. Trái tim đang nhảy nhót chứng tỏ sự bối rối và quẫn bách của cô lúc này.

Máy bay bắt đầu lăn bánh. Loa phát thanh nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn vào. Lãnh Tử Tình vẫn còn đang thất thần.

Lôi Tuấn Vũ thắt dây an toàn của mình xong rồi nhìn Lãnh Tử Tình chăm chú.

Đang ngây người suy nghĩ nên hỏi vấn đề nào trước thì Lãnh Tử Tình đột nhiên phát hiện có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn dán lên người cô. Cô vội ngoảnh mặt đi, lúng túng nói: “Anh sao cứ… nhìn tôi vậy? Có gì không đúng sao?”

Lôi Tuấn Vũ thở dài, đột nhiên nghiêng người lên trước.

“Á! Anh định làm gì vậy?” Lãnh Tử Tình hoảng hốt lấy hai tay che ngực, bị khuôn mặt đột ngột phóng đại ngay phía trước làm cho giật nảy mình.

Âm thanh quỷ mị vang lên: “Em định để anh thắt dây an toàn cho em sao?”

A? Cái gì? Tiếng loa trên máy bay lại vang lên: “Máy bay sắp cất cánh, mời quý khách thắt dây an toàn!”

Trời ạ! “Không không không! Không cần đâu! Cảm ơn lòng tốt của anh, tôi tự đeo được!” Lãnh Tử Tình cuống quít lôi dây an toàn phía dưới lên, thắt chặt lại.

Lén nhìn qua khoé mắt, hình như Lôi Tuấn Vũ đang nhếch miệng. Trời ạ! Hắn đang cười nhạo cô sao? Tuy cô mất trí nhớ nhưng cũng không đến nỗi không biết cách thắt dây an toàn mà! Thật muốn chết quá!

Máy bay bắt đầu tăng tốc, Lãnh Tử Tình biết máy bay sắp bay lên. Chỉ chốc lát sau, tiếng gầm rú ong ong đã khắp màng nhĩ, trong nháy mắt, Lãnh Tử Tình cảm giác toàn bộ thân mình đều được nhấc bổng lên, nhẹ bẫng mất trọng lượng. Cô vội nắm chặt lấy tay vịn, dựa chặt lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Mỗi lần đi máy bay đều có loại cảm giác bay lên mất trọng lượng thế này, giống như toàn thân nhẹ đi rất nhiều, bị quăng vào không trung, không dẫm chân xuống đất được vậy.

Mỗi lần? Phải không? Trong đầu cô vừa mới nghĩ đến mỗi lần phải không? Nói vậy thì trước kia cô thường xuyên đi máy bay sao? Cô làm gì nhỉ?

Cô mở choàng mắt ra, bất chấp máy bay còn đang cất cánh, Lãnh Tử Tình đẩy đẩy Lôi Tuấn Vũ bên cạnh. Ánh mắt bên dưới chiếc kính râm dường như đang nhìn cô, Lãnh Tử Tình nhìn không rõ lắm.

“Có thể hỏi anh mấy câu được không?” Cô không chờ được nữa.

“Nói!” Một chữ, thật đủ lạnh lùng mà!

“Tôi trước kia làm công việc gì vậy? Người nhà của tôi đang ở đâu? Tình cảm của chúng ta tốt không? Anh đang làm gì? Chúng ta quen nhau lâu chưa? Tại sao chúng ta lại kết hôn?…” Lãnh Tử Tình vừa nói vừa nghĩ, bất giác đã hỏi năm, sáu câu hỏi rồi!

Một lúc sau Lôi Tuấn Vũ cũng không nói năng gì.

“Này! Tuấn Vũ! Anh không nghe thấy tôi nói gì hay sao?” Lãnh Tử Tình nhích người lên trước muốn xem Lôi Tuấn Vũ có mở mắt hay không, nhưng dây an toàn chặt quá. Cô liền tháo dây an toàn ra, nhổm người dịch về phía trước mặt Lôi Tuấn Vũ, gỡ kính râm của hắn xuống, cẩn thận quan sát.

Dưới cặp mắt kính là một đôi mắt đang trợn tròn lên! Trời ạ! Rõ ràng hắn đang trợn to mắt lên, tại sao không trả lời cô?

Máy bay lúc này đột nhiên rung lắc, Lãnh Tử Tình thoáng cái bị ngã nhào lên người Lôi Tuấn Vũ, một đôi cánh tay mạnh mẽ kịp thời ôm lấy người cô, giọng nói nhắc nhở vang lên bên tai: “Muốn ôm anh thì đợi đến lúc máy bay bay lên trên mây cũng không muộn mà!”

Khẩu khí trêu chọc làm cho Lãnh Tử Tình đỏ bừng mặt. Cô có muốn ôm hắn đâu cơ chứ? Rõ ràng là hắn cố ý mà!

Cô luống cuống từ trên người hắn chống người nhỏm dậy, cuống quít ngồi lại ghế của mình, thắt dây an toàn lại, ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, mặc kệ hắn! Thật là… rốt cuộc tại sao cô lại cưới hắn chứ? Người gì mà tai quái, không thật thà chút nào! Rõ ràng biết cô đang nóng ruột như lửa đốt mà còn có tâm trạng đi trêu chọc cô!

Máy bay không bay lên cao nữa mà lại hạ độ cao xuống một chút, dần dần ổn định.

Tiếp viên hàng không đang đứng trên đường đi lại, đẩy xe bắt đầu phục vụ hành khách.

Giọng nói ngọt ngào của một cô tiếp viên khiến cho Lãnh Tử Tình chú ý, giọng nói vậy chắc hẳn là một mỹ nhân rất đẹp! Quả nhiên, một khuôn mặt trái xoan, mi mày như liễu, nụ cười ngọt ngào như mật, đoan trang nhã nhặn. Đối diện với cô là một nam tiếp viên, mi thanh mục tú, khuôn mặt đẹp trai, làn da trắng bóc. Nam thì đẹp trai hiếm có, nữ thì thanh lệ nhã nhặn, thật là đẹp mắt.

“Tiên sinh, tiểu thư muốn uống gì ạ?” Giọng nói ngọt như nước đường của nữ tiếp viên tuôn ra khỏi đôi môi.

Lôi Tuấn Vũ khẽ động đậy môi, Lãnh Tử Tình nghe được hai chữ cà phê. Cô lén nhìn về phía hắn, đến đầu hắn cũng chưa động, người đẹp như vậy mà hắn không thích sao?

Cô tiếp viên thành thạo rót một ly cà phê đưa cho Lôi Tuấn Vũ, sau đó lại hỏi Lãnh Tử Tình.

Lãnh Tử Tình liếc mắt nhìn chiếc xe chất đầy đồ uống, có cà phê, nước khoáng và các đồ uống nước ép trái cây. Cô nghĩ ngợi rồi hỏi: “Có sữa không ạ?”

Cô tiếp viên không nghe rõ, cúi đầu lễ phép hỏi: “Xin hỏi tiểu thư muốn dùng gì ạ?”

“Sữa chua!” Lãnh Tử Tình lặp lại 1 lần.

Cô tiếp viên lập tức lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, tiểu thư, không có sữa chua cô cần, các loại đồ uống khác được không ạ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.