"Cám ơn, mình không biết chơi, mọi người chơi đi!" Lãnh Tử Tình vội vàng xua tay.
Còn Thời Kính Nhiên thì tiện tay cầm một tờ bản đồ du lịch Dương Sóc trên bàn lên xem, cũng phụ họa theo: "Các bạn chơi đi! Tôi nghỉ một lát."
Phương Khiết đáp lời bèn bắt đầu thành thục trộn bài, cô ta và Lâm Địch Phi
một phe, Trang Ngạo Nhiên và Doãn Thiến một phe. Bốn người xem ra đều
rất thích chơi, chưa đợi bắt đầu ai nấy đã xoa xoa tay, làm ra vẻ sắp có một cuộc đại chiến vậy.
Lãnh Tử Tình nhìn Thời Kính Nhiên bên cạnh, nói: "Kính Nhiên, anh biết chơi, anh đi chơi đi! Tôi thật sự không biết chơi!"
Thời Kính Nhiên cười cười: "Tôi chơi không giỏi lắm, so với chơi bài, tôi vẫn thích cùng em nói chuyện hơn!"
Ách! Lãnh Tử Tình trong đầu tối om, anh ta. . . Ông trời ơi! Cô có nên nói với anh ta, mình đã kết hôn rồi không? ! Anh ta không phải là muốn theo đuổi mình chứ? ! Sẽ không đâu! Mình cũng không có chỗ nào là hơn
người! Anh ta sẽ không cố ý trêu đùa cô chứ? ! Hay là anh ta nói chuyện với phụ nữ từ trước đến nay đều như vậy? !
Đang nghĩ
miên man. Ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện một cái bè trúc. Một người đàn
ông gầy gò nhỏ bé, khuôn mặt ngăm đen hướng về phía cô gọi gì đó.
Lãnh Tử Tình hoảng sợ, theo bản năng trốn về phía bên cạnh Thời Kính Nhiên. Thời Kính Nhiên lập tức cảnh giác liền đổi chỗ cho Lãnh Tử Tình, chủ
động ngồi cạnh cửa sổ.
Sau khi trừng mắt nhìn người đàn
ông kia, Thời Kính Nhiên lập tức hiểu ra, hóa ra là người bán hàng. Trên bè trúc có một số đồ ăn kiểu như hạt dẻ, lạc. . . đã luộc chín, đựng
trong từng túi lưới, nhìn rất hấp dẫn.
"Không có gì, là
người bán hàng thôi!" Thời Kính Nhiên nói với Lãnh Tử Tình. Tiếp đó anh ta lại quay đầu gọi người bán hàng: "Mấy thứ đó bán thế nào?"
Người bán hàng giơ tay về phía anh ta, nói cho anh ta giá bán hạt dẻ và lạc. Thời Kính Nhiên liền rút tiền từ trong túi ra mua mấy túi hạt dẻ và
lạc.
Người đàn ông bản địa kia cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng. Anh ta cúi đầu, chốc lát sau đã không thấy bóng dáng đâu.
Lãnh Tử Tình hoảng sợ, sao bè trúc nhanh như vậy đã không thấy đâu. Cô vội vàng chạy tới bên cửa sổ, nhìn thấy bè trúc đã cách bọn họ rất xa,
người đàn ông kia đã sớm rút ra một cây gậy trúc, dường như muốn áp vào một chiếc du thuyền khác.
Lãnh Tử Tình trợn mắt nhìn
thuyền của bọn họ, tốc độ thuyền không chậm, bè trúc nhỏ bé kia làm thế nào mà vững vàng ở bên cạnh bọn họ lâu như vậy, chỉ dựa vào một cây
gậy trúc dài dài đó sao? Thật là kỳ diệu nha!
"Nhìn cái
gì vậy? Lại đây, Tử Tình, ăn hạt dẻ đi, còn có lạc nữa." Thời Kính
Nhiên gọi, sau đó anh ta đứng dậy, đưa cho từng bàn.
Hồ
đẹp trai bên kia hết lời khen ngợi, tò mò không biết anh ta kiếm mấy đồ ngon này ở đâu ra. Thời Kính Nhiên cười giễu bọn họ chỉ chú ý đến
người đẹp, ngay cả phong tục tập quán bè trúc trên sông này cũng bỏ lỡ.
"Cái bè trúc kia, thật kỳ lạ, sao nó có thể đuổi kịp thuyền của chúng ta
được? Tốc độ của thuyền nhanh hơn nó rất nhiều!" Lãnh Tử Tình vừa ăn lạc vừa hỏi, dù sao thì hai người ngồi cùng nhau, cũng không thể không nói năng gì. Như vậy thật ngại ngùng! Chỉ đơn giản là hỏi một câu mà trong lòng mình vẫn băn khoăn nghi vấn.
"Ha ha. Em cũng cảm
thấy kỳ lạ hả? Thật trùng hợp là tôi cũng chú ý! Em không có nghĩ đến,
người ở nơi này thông minh thế nào! Bè trúc đó là móc vào thuyền của
chúng ta. Cho nên, em thấy anh ta như là đang đứng ở trên thuyền của
chúng ta vậy. Chờ chúng ta mua đồ xong, anh ta liền tháo móc ra, thuyền đang đi về phía trước, bè trúc đương nhiên sẽ bị bỏ lại phía sau rất
xa." Thời Kính Nhiên nói rất tỉ mỉ, giải thích sinh động, thỉnh thoảng
còn chỉ chỉ ra sông nước ngoài cửa sổ.
Lãnh Tử Tình vỡ
lẽ, thì ra là thế. Thật là trí tuệ ghê! Bóc một hạt dẻ, cắn một miếng,
còn chưa kịp nhai, đã bị Thời Kính Nhiên trước mặt ngăn lại.
Tư thế cứng ngắc không biết làm thế nào. Hạt dẻ ăn được một nửa vẫn ngậm trong miệng, không nhè ra được, cũng không dám nuốt.
Thời Kính Nhiên đưa tay cầm lấy hạt dẻ trong tay cô, xem xét cẩn thận, nói: "Hình như là không được tươi lắm!" Anh ta nhìn nửa hạt dẻ, đưa lên mũi ngửi ngửi, tiếp đó bỏ vào miệng, cẩn thận nhấm nháp.
Lãnh Tử Tình đỏ mặt, cái đó. . . hạt dẻ đó. . . cô vừa mới cắn xong!
Thời Kính Nhiên lại không tỏ vẻ gì, nuốt xong cười với cô, nói: "Coi như
vẫn ăn được! Có hơi lạnh, em ăn ít một chút, phụ nữ ăn lạnh không tốt
cho sức khỏe. Cái này hẳn là không phải hôm nay mới luộc, tuy rằng chưa hỏng, nhưng không thật tươi! Em ăn lạc đi, tôi vừa ăn rồi, ngon lắm!"
Nói xong, Thời Kính Nhiên liền bóc một củ lạc, bỏ hạt lạc bên trong vào tay Lãnh Tử Tình, rất tự nhiên bóc tiếp củ thứ hai!
Trời ạ! "Ồ, không cần, cám ơn. Em tự bóc được!" Lãnh Tử Tình vội vàng đoạt lấy củ lạc trong tay anh ta, cúi đầu bóc vỏ.
Trước mặt đột nhiên truyền đến tiếng cười của Thời Kính Nhiên, Lãnh Tử Tình có chút buồn bực, tò mò ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Thời Kính Nhiên như là đang cố gắng kìm nén, anh ta vừa cười vừa lấy một củ lạc khác, nói: "Tử Tình à, củ lạc vừa nãy tôi muốn bóc cho
mình ăn đấy! Ha ha!"
Lãnh Tử Tình thật muốn tìm chỗ để chui xuống đất! Cô chỉ đành ngây ngô cười theo. Chết thật, nguy to rồi!
Đang ngượng ngùng! Vừa hay phía sau chỗ Tô thon thả vang lên tiếng vỗ tay
nhiệt liệt và tiếng cười vui. Lãnh Tử Tình và Thời Kính Nhiên tò mò nhìn qua. Chỉ thấy Hồ đẹp trai đứng trên ghế, vóc dáng vốn cao, lúc này lại càng trông giống một con bạch hạc đang vươn thẳng lên.
Hắn ta giơ tay không làm bộ như cầm micro, hướng về phía Tô thon thả hát
tình ca: "Em là người tình của anh, người phụ nữ đẹp như hoa hồng! Dùng đôi môi lửa cháy của em, để anh lạc mất hồn trong đêm khuya! Em là
người yêu của anh. . ."
Bốn người còn lại túm tụm lại
cười, không chỉ bởi giọng ca run run vì thâm tình của Hồ đẹp trai, mà
còn buồn cười vì động tác khoa trương của hắn ta! Bốn người đánh bài
bên kia cũng bị bọn họ thu hút, cười đến nghiêng ngả. Phương Khiết còn
lớn tiếng kêu: "Hồ đẹp trai! Anh đừng có rên rỉ nữa được không! Làm tôi đánh bài sai hết rồi! Tô Tô, người của cô, cô không quản đi!"
Hồ đẹp trai nghe thấy lại càng hát hăng say: "Anh với em yêu yêu yêu
không hết. . . Thật sự rất nhớ em. . . Cô bé đối diện nhìn qua đây. .
." Bài nọ nối tiếp bài kia, quả thực đã trở thành buổi biểu diễn cá
nhân.
Mà Tô thon thả từ trước vẫn cười nhạo hắn ta cũng đã cười đến hết hơi, đành để mặc cho hắn ta điên cuồng.
Lãnh Tử Tình cũng cười đến không khép được miệng. Thực sự là Hồ đẹp trai đùa giỡn rất thú vị.
Thời Kính Nhiên nhìn Lãnh Tử Tình vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nói: "Em cười lên trông rất đẹp, nên cười nhiều hơn."
Một câu này làm cho nụ cười của Lãnh Tử Tình cứng ngắc, thu lại có chút
khó khăn. Suy nghĩ một lát, sợ anh ta sẽ tiếp tục như vậy, Lãnh Tử Tình bèn ăn ngay nói thật: "Này, Thời Kính Nhiên à! Tôi. . ."
"Em cái gì?" Thời Kính Nhiên nhíu mi, nhìn chằm chằm vào cô.
Bị Thời Kính Nhiên nhìn như vậy, lời đến miệng lại bị Lãnh Tử Tình nuốt trở lại! Phải nói ra thế nào đây?