"Cái gì? Cậu nói cái gì? Anh ta kết hôn rồi? Con đã được 5 tuổi rồi? Anh ta bao nhiêu tuổi? Sao một chút cũng không giống? !" Lãnh Tử
Tình kinh ngạc kêu lên. . .
"Suỵt!" Doãn Thiến lập tức bịt miệng cô nhắc nhở: "Nói nhỏ một chút, cậu kinh ngạc cái gì chứ? ! Kết
hôn không phải là rất bình thường sao? Trong số chúng ta, ngoài anh ta,
còn có giám đốc Lâm, Tiểu Trang, Phương Khiết, An Lạc Nhi đều đã kết hôn rồi! Điều này có gì kỳ lạ đâu!"
Ông trời ơi! An Lạc Nhi
cũng kết hôn rồi? Còn trẻ như vậy? Hình như còn nhỏ tuổi hơn mình! Có
điều. . . Quả thật là không có gì kỳ lạ cả, cô chẳng phải là cũng kết
hôn rồi đó sao? ! Có điều, sao cô cứ có ấn tượng, người trẻ tuổi hiện
nay đều kết hôn muộn! Rốt cuộc là chính mình ảo tưởng, hay là cô toàn
gặp phải trường hợp đặc biệt!
"Nhưng mà. . . Nhưng mà. .
." Lãnh Tử Tình đột nhiên nhớ tới mối tình đầu mà Khang Huy nói, toàn
thân chấn động! Không thể nào! Kết hôn rồi mà còn có thể nói ra những
lời như vậy? Anh ta có âm mưu gì?
"Nhưng mà cái gì! Cậu
thấy anh ta trẻ sao? Ha ha, đúng vậy! Anh ta là huấn luyện viên thể
hình, chuyên về thể dục, đương nhiên là trẻ rồi! Trong trung tâm của
chúng ta, mức độ được ủng hộ của anh ta không thua kém Văn tổng! Nhưng
mà, như cậu nói đấy. Trước nay anh ta đều rất nghiêm túc, không hay nói
cười. Rất nhiều phụ nữ muốn tiếp cận anh ta, đều bị anh ta lạnh lùng cự
tuyệt!" Doãn Thiến nói xong, nghi ngờ nhìn Lãnh Tử Tình, "Đừng nói với
mình là cậu với anh ta. . ."
"Không có không có đâu!" Lãnh Tử Tình lắc đầu như trống bỏi, "Mình chỉ là tò mò thôi, cậu đừng có đoán lung tung nữa!"
"Ha ha ha! Xem cậu kìa! Thế là có ý gì? ! Con gái thời nay đều hâm mộ đàn
ông trưởng thành trầm ổn, cậu có tâm tư như vậy mình cũng không tò mò.
Khang Huy quả thực là đem lại cho người ta cảm giác rất khỏe mạnh không
phải sao? Cậu có phải là có hứng thú với thân hình anh ta phải không?"
Doãn Thiến cười gian tà.
"Ông trời ơi! Doãn Thiến! Cậu
thật là háo sắc!" Lãnh Tử Tình đỏ bừng mặt! Cô thật sự là nhảy xuống
sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch! Có ông trời chứng giám, cô tuyệt đối
tuyệt đối không có một chút ý nghĩ nào đối với Khang Huy!
"Ha ha ha ha!" Doãn Thiến cười nghiêng ngả.
"Thật là! Cậu còn nói như vậy, mình sẽ không để ý đến cậu nữa!" Lãnh Tử Tình giận dỗi.
"Được rồi được rồi, không trêu cậu nữa! Này, mình thấy bác sỹ Thời của chúng
ta hình như có ý với cậu. Khang Huy nếu cậu không vừa ý, chi bằng nhân
chuyến đi này, cùng với bác sỹ Thời. . ." Hai ngón tay cái của Doãn
Thiến áp vào nhau, lắc đi lắc lại.
Lãnh Tử Tình thực sự là không còn lời nào để nói! Đành giở tuyệt chiêu, hai tay bắt đầu cù Doãn Thiến. Tiếng cười khanh khách lập tức vang khắp thuyền.
Tiếng cười đó cũng truyền đến tai hai người đang ở trong khoang thuyền.
Mộng Ba lắng nghe, cười nói: "Bên trên thật náo nhiệt, anh không lên trên
đi?" Cô thổi thổi cái cốc trong tay, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó hai tay nắm chặt cái cốc. Độ ấm từ lòng bàn tay lan ra, theo huyết quản
truyền đến tim cô.
"Tôi xưa nay không thích náo nhiệt."
Khang Huy đưa hai tay lên trên đầu, ngồi thẳng người, Mộng Ba phía trước lập tức cả người lọt vào trong tầm mắt anh ta. Toàn bộ, như một bản
phác họa, một bản phác họa dịu dàng, thông minh, nho nhã. Nơi nào đó
trong trái tim anh ta đập rộn lên.
"Có phải em cảm thấy
tôi là một người rất hời hợt không?" Khang Huy chậm rãi nói, anh ta vốn
là một người hướng nội. Ở đơn vị, ngoại trừ những trường hợp bắt buộc
phải tiếp xúc vì công việc và một vài người bạn chơi thân, anh ta rất ít giao lưu với người khác. Nhưng, chuyến đi này, cũng không biết tại sao. Giây phút vừa nhìn thấy Mộng Ba, trái tim anh ta dường như có thêm một
thứ để quan tâm vậy. Một cảm giác xúc động muốn chủ động tiếp cận cô
khiến anh ta không thể kìm chế được.
"Ơ?" Mộng Ba cười có
chút ngại ngùng. Cô nhăn nhăn trán, cười, "Sao có thể chứ? ! Mọi người
đều tùy tiện tán chuyện, tôi là một hướng dẫn viên du lịch, cùng khách
hàng nói chuyện phiếm là chuyện không thể bình thường hơn được! Kỳ thật, tôi rất thích náo nhiệt! Chỉ là lần này đi thật không may, sức khỏe
không được tốt, có chút cảm lạnh.
"Chỉ cần em không cảm
thấy đột ngột là được. Thực ra trước khi gặp em, tôi rất ít khi chủ động giao lưu với con gái. Nếu là người quen của tôi thì đều biết, khi nói
chuyện với con gái tôi rất ngại ngùng." Khả năng nói chuyện của Khang
Huy giống như đã được mở ra vậy.
"Ồ? Phải không? Tôi sao
lại không thấy dấu hiệu anh đỏ mặt vậy? !" Mộng Ba tò mò quan sát mặt
anh ta. Màu da khỏe mạnh đâu có chút nào đỏ đâu? !
"Ha ha, đó là vì đối tượng là em! Tôi nói em mang lại cho tôi cảm giác giống
như mối tình đầu của tôi, em rất nghi ngờ sao?" Khang Huy thẳng thắn
nói.
Mộng Ba đột nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu:
"Những lời này của anh đến bây giờ tôi đã nghe đến lần thứ tám rồi! Anh
có thể không dùng cách thức nhàm chán như vậy để tiếp cận con gái được
không? ! Hơn nữa, tôi cũng không phải là con gái gì nữa! Sớm đã trải qua cái độ tuổi mới biết yêu lần đầu đó rồi!"
"Ha ha. Tôi
cũng đã sớm không còn là thiếu niên theo đuổi nữa rồi! Tôi đã kết hôn,
còn có một cậu con trai 5 tuổi!" Khang Huy gắt gao nhìn chằm chằm vào
mắt Mộng Ba, đôi môi lúc mở lúc khép, ở khoảng cách xa nhìn không rõ là
anh ta đang nói chuyện.
Mộng Ba chợt hiểu ra, trong mắt lóe ra kinh ngạc, sau đó thản nhiên cười: "Vì sao lại nói với tôi những điều này? !"
"Không vì cái gì cả, chỉ là muốn thẳng thắn bày tỏ trước mặt em. Còn em?" Lời
nói của Khang Huy không hề có chút ý tứ mỉa mai, chân thành bộc bạch
lòng mình.
Mộng Ba thản nhiên lắc đầu: "Hôn nhân đối với tôi mà nói không có sức hấp dẫn nào cả. Tôi quen một mình rồi."
"Cái gì?" Khang Huy kinh ngạc rõ rệt! Anh ta vạn lần không ngờ Mộng Ba lại
chưa kết hôn? ! Nhưng mà, anh ta đánh giá cô từ trên xuống dưới, theo
con mắt nhìn người của anh ta, cô hẳn là đã 30 tuổi! Lẽ nào vẫn chưa kết hôn?
"Vậy bạn trai của em không vội sao?" Khang Huy thận
trọng hỏi. Anh ta sợ đụng vào vết thương trong lòng cô, bởi vì theo quan niệm của anh ta, người phụ nữ như vậy có lẽ đã trải qua một nỗi đau
khắc cốt ghi tâm!
"Ha ha, sao anh có thể xác định là tôi
có bạn trai chứ? Phụ nữ nhất định phải sống vì đàn ông sao? Tôi chưa bao giờ cho rằng bản thân mình phải dựa vào đàn ông." Mộng Ba uống một ngụm nước, sau đó đặt cốc lên bàn nghịch ngợm, non nửa cốc nước còn lại
nghiêng đi nghiêng lại trong cốc, còn phát ra tiếng lộp cộp. Một nỗi
niềm độc lập tự chủ trào dâng trong lòng.
". . ." Khang Huy bị chất vấn đến không nói nên lời! Anh ta đột nhiên cầm lấy chiếc cốc của cô, uống một hơi cạn sạch.
Mộng Ba ngẩn người, sau đó lại nở nụ cười.
"Đừng có cười!" Khang Huy hình như rất tức giận.
"Hả? Anh nói gì?" Mộng Ba cho rằng tai mình nghe lầm.
"Tôi không thích kiểu cười đó của em! Giống như là nhìn rõ hết chốn hồng
trần rồi vậy!" Khang Huy xúc động nói xong, lập tức kêu lớn, "Phục vụ,
cho thêm cốc nước!" Câu này kêu lên như là đang phát tiết vậy!
Mộng Ba không khỏi thu lại nụ cười, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, trông dáng vẻ anh ta dường như thực sự rất tức giận.