Chỉ chốc lát sau, một cô gái mặc trang phục dân tộc Miêu bước
lên sân khấu. Trang phục của cô ta rất tươi sáng, các vị trí vạt trước,
vạt sau, ống tay áo, gấu áo. . . đều gắn rất nhiều mảnh bạc hình vuông,
hình chữ nhật, hình bán nguyệt và đồ trang trí bằng bạc là những chiếc
chuông, khi bước đi phát ra âm thanh leng keng, nghe rất vui tai.
Lắng nghe thanh âm như chuông ngân của cô gái này, nói ra mới biết cô ta là
hoa khôi của Miêu trại! Vũ đạo của dân tộc Miêu khoan thai hoạt bát,
tiếng ca du dương êm tai. Mà bài hát đã được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể thế giới – Thiên Lại chi âm – Hùng ca Động tộc đầy tình cảm kia làm cho người ta dường như nghe được tiếng suối của Thiên Lại vậy.
Lãnh Tử Tình bất giác cũng hòa theo bài hát. Ánh mắt Thời Kính Nhiên lúc này hoàn toàn đặt trên người cô, anh ta bán tín bán nghi nói: "Tử Tình, nếu em mặc trang phục của dân tộc Miêu, cũng sẽ là hoa khôi của Miêu trại."
"Ha ha, nói gì vậy chứ! Tôi không dám nhận đâu." Lãnh Tử Tình mím môi cười, cô làm sao xinh đẹp bằng một nửa bọn họ chứ. Chỉ nhìn những hoa khôi
của Miêu trại và Động trại, nụ cười ngọt ngào, giọng hát như chuông
ngân, lại còn có vài phần không bì kịp! Nếu so về diện mạo, thì búp bê
sứ Doãn Thiến kia còn có phần hơn! Làm sao đến lượt cô chứ!
Biểu diễn kết thúc, mọi người cũng theo dòng người rời đi. Hướng dẫn viên A
Văn kiểm tra sĩ số, đếm đi đếm lại vẫn thiếu hai người. Khang Huy và
hướng dẫn viên Mộng Ba không thấy đâu!
"Bọn họ đi đâu nhỉ?" An Lạc Nhi nhìn xung quanh, nói ra tiếng lòng của mọi người.
Có lẽ là do quá đông người, nên bị tách ra! Hoặc là ở trong đám du khách
đang nhảy múa cùng với những mỹ nữ dân tộc Miêu dân tộc Động kia?
Mọi người không khỏi có chút sốt ruột. Lâm Địch Phi gọi di dộng cho hai người, nhưng đều không có người bắt máy.
Lãnh Tử Tình xung phong nhận việc, nói: "Tôi qua bên đám người đang nhảy múa để tìm xem, giám đốc Lâm, mọi người ở đây chờ một chút."
"Tôi cũng đi!" Thời Kính Nhiên cũng chạy tới.
Lãnh Tử Tình cười với anh ta, rồi bắt đầu len qua đám đông.
Người tham gia nhảy múa rất nhiều, đông tây nam bắc người ở phương nào cũng
có. Lãnh Tử Tình muốn tìm ra một người trong đám người đang nhảy múa
thật đúng là không dễ dàng.
Đột nhiên, tay bị người ta nắm lấy, Lãnh Tử Tình nhìn kỹ lại, là Thời Kính Nhiên. Người đi sau mặt
không biến sắc thản nhiên nói: "Người đông lắm, nắm lấy tay tôi sẽ không bị lạc nhau!"
Miệng lưỡi không thể đấu lại, Lãnh Tử Tình cũng không nói thêm gì, tùy ý để anh ta nắm lấy.
Mộng Ba lúc tan cuộc đã nhận lời mời của hoa khôi Miêu trại bước xuống nhảy
múa. Cô thậm chí không kịp chào người cùng đoàn, liền bị kéo đến giữa vũ đài. Chỉ chốc lát sau một đám nam nữ thanh niên dân tộc Miêu đã vây
xung quanh cô.
Điệu nhảy nhiệt tình cuốn hút cô, cô cũng bắt đầu giơ chân múa tay nhảy múa.
Hoa khôi Miêu trại nhìn cô thích thú điệu nhảy của bọn họ như vậy, đã phá
lệ để Mộng Ba mặc trang phục của bọn họ. Cô ta kéo tay Mộng Ba đi đến
một cái lều ở phía xa.
Nghe nói sẽ cho cô mặc trang phục
của hoa khôi Miêu trại, Mộng Ba thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn ra sức từ chối! Cô sao có thể mặc trang phục của hoa khôi chứ! Đây chính là mơ
ước của bao nhiêu cô gái Miêu trại! Không thể tùy tiện một người nào có
thể mặc được!
"Tiểu thư, không sao đâu! Mặc vào đi!" Hoa
khôi Miêu trại nhiệt tình đeo đầy trang sức bằng bạc cho cô, còn có cả
trang sức đội đầu nữa! Mộng Ba vốn có khuôn mặt như búp bê sau khi được
trang điểm như vậy, thật đúng là một hoa khôi Miêu trại sống động! Đẹp
đến mơ hồ!
"Đi thôi! Đi nhảy múa thôi! Chi bằng cô ở lại
Miêu trại của chúng ta đi! Làm chị em của ta, hoa khôi của Miêu trại
chúng ta nhé!" Hoa khôi Miêu trại cười ngọt ngào, mặc dù không còn những phụ kiện kia nhưng vẫn rất xinh tươi thoát tục.
Thật đúng là người đẹp vì lụa! Mộng Ba nhìn mình trong gương, đột nhiên dường như quên mất thân phận của mình. Giống như mình chính là một con bươm bướm
đang bay lượn trong hang bươm bướm Thiên Lại, hát lên bài Thiên lại chi
âm êm tai. Chính mình trong gương nghiễm nhiên là một cô nương dân tộc
Miêu đầy lôi cuốn, thanh thuần như vậy, e lệ như vậy.
Không biết từ lúc nào, hoa khôi Miêu trại không thấy bóng dáng đâu nữa. Trong lều chỉ còn lại một mình Mộng Ba. Cô đột nhiên nhớ ra, mình rời đi như
vậy, người cùng đoàn tìm mình ở đâu! Trời ạ! Làm hướng dẫn viên du lịch
mà ý thức thời gian cũng không có, còn muốn đi dẫn đoàn thế nào đây!
Không khỏi toàn thân toát mồ hôi lạnh, bọn họ không chừng lúc này đang tìm
kiếm mình đây! Cô lại còn ngây ngất ở đây chứ! Thật là không phải!
Nhặt lấy quần áo trên ghế chuẩn bị đi tìm hoa khôi Miêu trại, nhưng ngay khi vừa xông ra ngoài liền đụng ngay phải một vòm ngực! Cô cuống quýt ngẩng đầu: "Xin lỗi! Thật ngại quá. . ."
Lại là Khang Huy! Mộng Ba đỏ bừng mặt! Cô vội vàng tháo bỏ trang sức trên đầu. Thật là xấu hổ
chết mất! Nhất định là Khang Huy đến tìm mình! Chính mình lại chỉ để ý
một mình ở đây trang điểm, quên mất là phải tập trung!
"Đừng bỏ xuống!" Khang Huy đột nhiên nói, đưa tay giữ lấy tay Mộng Ba, đặt lại trang sức lên đầu cô.
Nơi này từ lúc nào lại yên tĩnh như vậy? Mộng Ba sao lại thấy xung quanh
không có một ai. Mà bên ngoài vẫn còn tiếng nhảy múa ca hát, hoa khôi
Miêu trại kia đâu? Cũng không biết là đã đi đâu rồi!
"Đừng tìm nữa, tôi để cô ta đi rồi!" Ánh mắt Khang Huy nóng rực, thanh âm có chút khàn khàn, càng tăng thêm vài phần từ tính.
"Hả? Ơ, mọi người có phải là đã lo lắng rồi không! Tôi. . . tôi ra đây!"
Mộng Ba trốn tránh ánh mắt của Khang Huy, muốn vượt qua anh ta để ra
ngoài. Nhưng anh ta lại cố tình đứng giữa lều, cô không thể đi qua.
Bỗng nhiên, anh ta áp sát cô! Mộng Ba cuống quýt lùi lại, thân người dán vào tường, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang từ trên cao nhìn xuống mình.
Trong mắt anh ta đang toát ra ngọn lửa hưng phấn sao?
"Em còn xinh đẹp hơn hoa khôi Miêu trại!" Khang Huy không ngần ngại nói những lời có cánh.
"Khang. . . Huy, chúng ta nên. . . đi ra thôi!" Hoảng hốt không yên, Mộng Ba hy vọng cô có thể nhanh chóng rời khỏi, không được để tình hình ngày càng
nghiêm trọng.
"Suỵt!" Tay Khang Huy phủ trên môi cô, dọa cô kinh ngạc toát mồ hôi lạnh.
Hé ra một nụ cười, Khang Huy cúi xuống sát mặt cô. . .
"Anh. . . anh. . . tôi. . . lớn hơn anh!" Mộng Ba nhìn khuôn mặt càng ngày
càng tới gần, nhất thời hoảng loạn, bàn tay đặt trước ngực, ngăn chặn
thân thể cao lớn tiến lại.
"Tôi biết!" Khang Huy không
dừng lại, mà tiếp tục tiến sát cô. Hơi thở ngay trên mặt cô, làm dịu đi
vô số đầu dây thần kinh của cô.
"Anh. . . anh không được
làm vậy với tôi!" Mộng Ba bỗng nhiên nghĩ đến anh ta đã là cha của một
đứa bé năm tuổi! Trong lúc nhất thời cảm thấy ủy khuất lạ thường, cô vội vàng bắt đầu đẩy người anh ta ra. Bởi vì lực đẩy quá mạnh, trang sức
trên người và trên đầu phát ra tiếng kêu leng keng.
Mạnh
mẽ ngậm lấy đôi môi lảm nhảm không ngớt của cô, Khang Huy bá đạo tóm lấy cánh tay cô, đưa lên cao áp chặt ở hai bên người, cả thân thể cường
tráng áp chặt lấy thân thể mềm mại của cô, giam cô ở trước mặt mình.
Đôi môi bá đạo làm sao chịu buông tha từng chỗ từng chỗ mềm mại của môi cô!
"Ơ--" Toàn bộ môi Mộng Ba lọt trong miệng anh ta, bị đầu lưỡi cứng rắn kia quấy đảo, thừa cơ tiến vào!