365 Ngày Hôn Nhân

Chương 264: Chương 264: Ngày 31 tháng 3: Cái giá của mười vạn (18+)




Được! Vì mười vạn, cô ta sẽ trả bất cứ giá nào! Không thể phí hoài chứ!

Thế là, Tiểu Mễ nhìn xung quanh phòng bao, ngúng nguẩy đi tắt đèn, không biết từ đâu lấy ra một cái điều khiển từ xa, bật ti vi trong phòng lên, bấm bấm một lúc, liền xuất hiện một cảnh xuân sắc…

Ánh sáng ti vi khiến cả căn phòng càng thêm mông lung, tiếng rên rỉ của đàn ông và đàn bà lại càng làm cho nơi này trở nên mờ ám.

Tầm mắt Lôi Tuấn Vũ bất giác hướng về phía đôi nam nữ trên màn hình, bọn họ đang trần như nhộng biểu diễn một màn tình tứ cổ xưa.

Cô ta cho rằng như vậy là có thể kích thích đến đầu mút dây thần kinh của hắn sao?

Tiểu Mễ lấy hết dũng khí bắt đầu màn thoát y vũ, điêu luyện múa may qua lại trước màn hình, ước chừng thời gian một phút đồng hồ mới cởi hết hoàn toàn.

Tiếp đó, cô ta đi đến trước mặt Lôi Tuấn Vũ, cọ xát bên tai hắn, thử thăm dò nơi mẫn cảm của hắn. Cuối cùng vẫn mò đến mục tiêu cuối cùng của hắn. Biết hắn chán ghét mình, Tiểu Mễ liền dùng bộ ngực đầy đặn dị thường của mình vuốt ve hắn…

Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm đôi nam nữ trên màn hình, lúc người nam gần đến thời điểm điên cuồng, tiến vào cơ thể người nữ, mà để tăng thêm hiệu quả kích thích, nơi tư mật liền được phóng đại trên màn hình phải đến 50 inch kia…

Lôi Tuấn Vũ dường như nhìn thấy Lãnh Tử Tình đang hầu hạ dưới thân người đàn ông nào đó, hắn muốn nhìn mặt của người đàn ông kia, nhưng vẫn không thấy anh ta quay người lại! Sự phẫn nộ trong lồng ngực làm cho hắn có chút hít thở không thông.

Phẫn nộ lại cộng thêm sự khiêu khích thần bí kia, và thủ pháp rất thành thạo của cô gái kia dưới thân, phân thân của Lôi Tuấn Vũ dần dần cứng lên, hắn bắt đầu thở hổn hển.

“A--” Tiểu Mễ cười đến đắc ý hết mức! Cô ta thành công rồi! Mười vạn đồng đã vào tay! Không chịu thua kém tiếp tục hành động của tay và miệng, cảm nhận được cơn run rẩy nhẹ của hắn.

“SHIT! Chết tiệt!” Lôi Tuấn Vũ mắng, giằng lấy điều khiển từ xa tắt hình ảnh kia đi! Giận dữ trừng mắt nhìn cái đầu đang ra sức hoạt động dưới thân, Lôi Tuấn Vũ liền túm lấy tóc cô ta, đứng dậy, để đầu của cô ta ngửa lên cao.

Tóc bị Lôi Tuấn Vũ túm, Tiểu Mễ đau đến chảy nước mắt, hoảng sợ nhìn thân hình mạnh mẽ của hắn, hắn sẽ không muốn nuốt lời chứ?!

Nhưng thấy Lôi Tuấn Vũ chậm rãi đưa phân thân vào miệng cô ta, tiến thẳng vào, đưa vào thật sâu.

“Ọe!” Tiểu Mễ bị dị vật nghẹn tắc đầy miệng, lập tức liền muốn nôn ra, lại bị hắn giữ chặt, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng nhếch lên, lại chậm rãi rút ra, cảm nhận được khoái cảm từ sự va chạm của đầu lưỡi cô ta để lại, không khỏi gầm nhẹ một tiếng. Tiếp đó, hắn lại tiến thẳng vào, tiến sâu vào cổ họng cô ta.

“Ô--” Tiểu Mễ bị đâm đến ngả người ra sau, lại bị hắn túm tóc tê dại, chỉ đành ôm lấy eo hắn, đẩy mạnh ra bên ngoài, giảm bớt lực đạo của hắn.

“Cô gái chết tiệt! Lại dám nằm dưới thân người đàn ông khác, hả! Tôi thật sự vẫn xem nhẹ em! Hả?!” Nói xong, tăng nhanh tốc độ cử động, tăng tốc ra vào trong miệng cô ta.

Tiểu Mễ máy móc tùy ý hắn ra ra vào vào, không chút chống cự, đầu lưỡi bị đâm đau đớn khó chịu, chỉ đành trốn quanh…

Lúc này, tiếng thét chói tai lại vang lên bên tai hắn, Lôi Tuấn Vũ ra sức lắc mạnh đầu! Lãnh Tử Tình! Không phải chỉ có một cô gái là em! Tôi không thể thua được, trong trò chơi của tôi, tôi vĩnh viễn là người thắng cuộc!

“Nói! Em còn dám nữa không?! Hả? Sao không nói?! Nói không nên lời phải không?! Em tưởng giả câm giả điếc là tôi có thể tha cho em sao?!” Giọng Lôi Tuấn Vũ ngày càng lạnh, động tác thì ngày càng mạnh.

Tiểu Mễ chỉ cảm thấy trong miệng ngày càng nghẹn, muốn nói nhưng hoàn toàn không có cơ hội, chỉ tranh thủ trong vòng một phần hai giây khi hắn rời ra để hít thở!

Không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, Tiểu Mễ chỉ cảm thấy hoa mày chóng mặt, đầu đã muốn mê man, nhưng lại không thể thoát khỏi sự xâm nhập của dị vật kia.

Trong đầu đầy ắp hình ảnh hoan ái cùng Lãnh Tử Tình, dục vọng của Lôi Tuấn Vũ không ngừng tăng lên.

“Uh, a--” Lôi Tuấn Vũ rốt cuộc gắt gao ôm lấy đầu cô ta, vùi gốc rễ của mình vào cổ họng cô ta, rùng mình một cái, phóng thích ra tất cả…

“Ọe.. ọe!” Tiểu Mễ cố gắng chịu đựng đến cùng, giây phút hắn rút ra khỏi miệng cô ta, lập tức liền nằm lên bàn trà nôn hết ra, càng ngày càng ghê hơn, càng ngày càng tắc nghẹn…

Lôi Tuấn Vũ dùng khăn lau thân thể, nhìn Tiểu Mễ vẫn đang nôn mửa, sau đó điềm nhiên mặc quần áo vào, ném lại một câu: “Ngày mai đến Kiêu Dương, tự khắc có người cho cô chi phiếu! Chuyện hôm nay, nếu cô dám tiết lộ nửa lời, tôi sẽ lấy mạng cô!”

Tiểu Mễ không ngừng nôn mửa ra sức gật đầu, xụi lơ trên bàn trà mà run rẩy.

Lôi Tuấn Vũ nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, liền xoay người rời đi.

Trong phút chốc, Tiểu Mễ liền vọt tới khóa cửa lại, sau đó ngã người lên sô pha, ngửa mặt lên trời. Trời ạ! Cô ta còn sống sao? Người đàn ông này quả thật không phải là người! Hắn ta là một con quỷ! Đúng! Nhất định là một con quỷ!

Lôi Tuấn Vũ trở lại công ty hủy bỏ tất cả các cuộc họp, vùi người trên ghế trong văn phòng nhắm chặt hai mắt, đầu mày nhíu chặt cho thấy sự mất bình tĩnh trong lòng!

Hắn từ khi nào lại cần giải quyết dục vọng của mình như vậy?! Chẳng lẽ hắn cũng bị cô gái nhỏ Lãnh Tử Tình này lây bệnh rồi, ở phương diện này cũng sinh ra ưa sạch sẽ?! Mà lúc này, cho dù đã phóng thích, nhưng chính mình vẫn vô cùng không thoải mái y như trước. Giống như dẫm phải một cái đinh, lúc nào cũng như có như không một vật cứng sắc nhọn ghim ở lòng bàn chân mình!

Vươn tay bấm điện thoại nội tuyến, thư ký Lý liền lập tức xuất hiện, cung kính đứng trước mặt hắn.

Thanh âm lười biếng thậm chí mắt cũng không mở ra: “Nếu có một cô gái tên Tiểu Mễ đến, cho cô ta mười vạn, đuổi ngay đi!”

“Vâng, thưa Lôi tổng!” Thư ký Lý sửng sốt, vội vàng đáp lời. Loại chuyện này mặc dù cô ta không thường xuyên làm, nhưng cũng có kinh nghiệm mấy lần, trong lòng khẽ cười, Lôi tổng có lẽ đã làm gì người ta rồi! Haiz! Thư ký Lý vô cùng ngưỡng mộ nhìn người đàn ông trước mặt này, vì sao mình không lọt vào mắt hắn chứ?! Nếu mình trẻ hơn vài tuổi, có lẽ việc tốt này không đến phiên người khác! Quên đi quên đi, không phải đã có Vương phó tổng sao! Đúng là không có cá thì tôm cũng được! Vương phó tổng này đối với mình cũng không bạc! Tuy rằng tuổi tác hơi lớn, vẫn coi là một người đàn ông có sức hấp dẫn! Phụ nữ phải biết thế nào là đủ, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến miếng thịt trong bát người khác!

Nghĩ ngợi một lát, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều. Địa vị của mình ở công ty này bất kỳ người phụ nữ nào cũng mơ ước! Còn có cái gì không thỏa mãn chứ?! Ha ha…

Lôi Tuấn Vũ chợt mở mắt, ánh mắt sắc bén phóng tới.

“Á! Xin lỗi, Lôi tổng, tôi vừa mới thất thần! Ngài còn gì dặn dò không?” Thư ký Lý sợ tới mức vội vàng nhận tội, cô ta lại còn nhịn không được mà cười ra tiếng! Thật là ngốc!

Lôi Tuấn Vũ nhìn cô ta một lúc lâu, nói: “Thư ký Lý, cô ở công ty bao lâu rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.