Dịch: Benbobinhyen
Hắn vội vàng chạy vào phòng, tìm chìa khóa phòng vệ sinh, nhanh chóng mở cửa phòng vệ sinh, rành rành phát hiện Lãnh Tử Tình trên người không quần áo nằm trong bồn tắm lớn, hai mắt nhắm chặt, mặt hướng lên trời. Trên da thịt trắng nõn đầy những dấu hôn lớn nhỏ, nhìn thấy ghê người…
Sau khi sửa sang cho Lãnh Tử Tình xong, Lôi Tuấn Vũ nhìn khuôn mặt đang ngủ say sưa của cô.
Giây phút vừa nhìn thấy cô nằm trong bồn tắm lớn, tim hắn dường như ngừng đập! Hoảng hốt xông vào, kiểm tra hơi thở trên mũi vẫn bình thường, lại nhìn đến mặt cô, rành rành phát hiện cô gái nhỏ này hóa ra là đang ngủ!
Lôi Tuấn Vũ thiếu chút cắn đứt lưỡi mình! Cô gái nhỏ này cũng quá bừa bãi đi! Sao lại có người ngủ quên trong bồn tắm chứ?!
Nhìn chằm chằm thân thể trắng nõn của cô, còn có vô số dấu hôn như đóa hoa hồng bên trên, giống như những cánh hoa hồng trong bồn tắm, vô cùng sống động. Lôi Tuấn Vũ không khỏi có chút rung động.
Cô thật sự là vô tâm vô tính nha! Lại có thể ngủ quên ở trong này! Lẽ nào cô không sợ thú tính hắn nổi lên, ăn sạch cô sao?!
Nhẹ nhàng ôm lấy cô, Lôi Tuấn Vũ dùng khăn tắm bọc lấy người cô, chậm rãi đi vào phòng ngủ. Cố gắng không động cánh tay, Lôi Tuấn Vũ không muốn đánh thức cô.
Đặt Lãnh Tử Tình lên giường, lại đắp chăn cho cô, Lôi Tuấn Vũ phát hiện cô một chút cũng không biết. Haiz, có lẽ là mấy ngày này quá mệt mỏi rồi! Nếu không phải tại hắn, e là cô sẽ không hao tâm tổn trí như vậy!
Từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo ngủ, Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng mặc cho cô, giữa chừng còn không nhịn được vuốt ve trêu đùa thân thể cô. Cảm thấy cô hình như không chịu được sự đụng chạm, Lôi Tuấn Vũ vội vàng rút tay lại! Hắn phải có chừng mực! Nếu không, nếu Lãnh Tử Tình tỉnh dậy, biết hắn đã nhìn hết thân thể cô, thì cô e là sẽ xấu hổ đến chết mất!
Vì thế, Lôi Tuấn Vũ gọi chị Ngô lên. Nhắc nhở chị ta nhất định không được để Lãnh Tử Tình biết là hắn phát hiện chuyện cô ngủ quên trong phòng tắm, chỉ nói là chính chị ta phát hiện ra.
Chị Ngô tuy rằng vô cùng tò mò, nhưng cũng không dám nhiều lời. Tiên sinh căn dặn thế nào thì cứ làm như vậy! Đây mới chính là hành động sáng suốt.
Lãnh Tử Tình ngủ một giấc dài, lúc tỉnh lại, nhìn thấy chị Ngô ngủ gật bên giường cô, sợ tới mức vội vàng kiểm tra quần áo của mình. Cô chợt nhớ chính mình thật sự đã ngủ quên trong phòng tắm! Vội vàng gọi chị Ngô dậy: “Chị Ngô, là ai ôm tôi về giường? Tôi chẳng phải đang tắm trong phòng tắm sao?”
Chị Ngô liền giải thích như lời Lôi Tuấn Vũ dặn, nói chính mình phát hiện ra cô, vừa mới ôm cô về giường, còn giúp cô thay quần áo.
Tim Lãnh Tử Tình từ từ thả lỏng, lại hồ nghi nhìn chị Ngô, sao chị ta lại không tò mò về những dấu hôn trên người mình nhỉ?!
Chị Ngô thấy Lãnh Tử Tình đã tỉnh, liền nói: “Phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi. Tiên sinh chờ cô bên ngoài, nói muốn cùng cô đi làm!”
Lãnh Tử Tình vội vàng đứng dậy, phát hiện áo ngủ trên người mình, vội vàng bảo chị Ngô tránh đi, sau đó thay một chiếc áo len cao cổ, đi ra khỏi phòng.
Lôi Tuấn Vũ thản nhiên lái xe, trêu chọc: “Sáng nay nghe chị Ngô nói, người nào đó lại còn ngủ quên trong nhà tắm?”
Lãnh Tử Tình xấu hổ đến đỏ bừng mặt, ngay cả hai tai cũng nóng bừng, cuống quýt giải thích: “Có lẽ là do quá mệt mỏi! Gần đây hơi khó ngủ.”
Kỳ thật, cô biết đó không phải là mệt mỏi, mà là phản ứng do mang thai.
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên đưa tay qua, cầm lấy tay Lãnh Tử Tình, đặt ở bên người mình.
“Lái xe cho tốt.” Lãnh Tử Tình vờ giận dỗi nói.
Lôi Tuấn Vũ nở nụ cười, hắn nghiêm túc nói: “Lái không tốt sao?”
Lãnh Tử Tình bất đắc dĩ, đành tùy ý để hắn nắm tay mình, tay đặt trọn trong lòng bàn tay hắn, vô cùng ấm áp, vô cùng hồi hộp.
Lãnh Tử Tình có lúc cảm thấy hắn kỳ thật rất cưng chiều cô. Cô không biết hắn bắt đầu thay đổi từ khi nào, nhưng cô có thể cảm nhận được, hắn thường xuyên hướng ánh mắt về phía mình, là sủng nịnh là trêu đùa, hắn sẽ quan tâm cô ở văn phòng đang làm gì.
Kỳ thật, hắn đã sớm để thư ký Lý tiếp quản chức vụ ban đầu của cô. Nhàn rỗi không có việc gì sẽ gọi điện thoại cho cô, gọi cô đến văn phòng tổng tài, hình như chỉ để nhìn cô, làm cho hắn chút chuyện không liên quan gì. Ví như, rót chén trà, thu dọn lại mặt bàn!
Lãnh Tử Tình cũng không tranh giành gì. Dù sao chính mình hiện giờ cũng rất cần nghỉ ngơi, như vậy chẳng phải càng tốt sao? Ngồi trong văn phòng, uống nước trắng, Lãnh Tử Tình nhìn chằm chằm màn hình máy tính kia, có một nỗi xúc động muốn ngồi trước máy tính, nhưng nghĩ đến người nào đó lập tức một hồi run sợ. Cô sợ lại gặp phải cái tên Thiên đạo thù cần kia!
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên. Lãnh Tử Tình tạm thời quên mất phiền não, mỉm cười, nhất định là Lôi Tuấn Vũ, không biết lần này lại giở chiêu gì đây!
“A lô, lại muốn cái gì đây?” Lãnh Tử Tình không phát hiện ra giọng nói mình có chút nỉ non.
“Là văn phòng thư ký Lôi tổng phải không?” Một giọng đàn ông cứng rắn. Lãnh Tử Tình tương đối mẫn cảm với âm thanh liền cảm thấy đã từng nghe giọng nói này ở đâu rồi.
Cô sửng sốt, vội vàng nhẹ nhàng nói: “Vâng, xin hỏi ngài là…”
“Lôi tổng của các cô thật đúng là cẩn thận nha, điện thoại nghiệp vụ lại phải thông qua phòng thư ký mới nhận! Nói với Lôi tổng của các cô, tôi là Thiên đạo thù cần! Tôi có chuyện khiến anh ta kinh ngạc hỉ muốn cùng anh ta bàn bạc!” Người đàn ông kia khẩu khí bất thường.
Lãnh Tử Tình phút chốc toát mồ hôi lạnh, bốn chữ “Thiên đạo thù cần” như tiếng sấm nổ ngay bên trong người cô! Tai Lãnh Tử Tình lập tức ong ong, Thiên đạo thù cần, Thiên đạo thù cần… Trời ạ! Giọng nói của hắn chính là của Thiên đạo thù cần! Hắn sao có thể gọi điện thoại tới đây chứ? Hắn tìm Lôi Tuấn Vũ để làm gì?! Liệu có phải… Lãnh Tử Tình vội nghĩ đến việc liệu hắn có đem chuyện của bọn họ nói với Lôi Tuấn Vũ, lấy chuyện này để đe dọa hắn không?!
Không! Không được! Tuyệt đối không thể để Lôi Tuấn Vũ biết được! Lãnh Tử Tình bắt đầu hoảng hốt!
Cô vội vàng nói: “Lôi tổng đi công tác rồi. Xin hỏi ngài có chuyện gì, tôi có thể chuyển lời lại không?”
“Ồ? Đi công tác rồi?! Không đúng lúc như vậy! Khi nào thì trở về?” Đối phương hiển nhiên rất không kiên nhẫn.
Lãnh Tử Tình lập tức liền nghĩ đến khuôn mặt của Thiên đạo thù cần, nghĩ đến việc hắn để lại dấu vết xấu xa trên người mình, liền run rẩy toàn thân. Mà nỗi sợ hãi này lại còn kém xa nỗi sợ Lôi Tuấn Vũ biết được chuyện này!
“Ồ, còn hai ngày nữa! Ngài có thể để lại cách thức liên lạc, nếu tiện, tôi sẽ để Lôi tổng liên lạc với ngài!” Lãnh Tử Tình cố gắng đè nén cảm xúc của chính mình, buộc mình phải bình tĩnh.
“Được, số điện thoại của tôi… Cô nói với Lôi tổng, tôi là Thiên đạo thù cần. Trong vòng hai ngày không liên lạc với tôi, tôi có thể sẽ cho anh ta một sự kinh hỉ lớn hơn nữa!” Lời nói của đối phương rất kỳ quái.
Lãnh Tử Tình cầm ống nghe điện thoại, nắm chặt tờ giấy kia, trừng mắt nhìn số điện thoại trên đó, trong lòng rối loạn! Cái tên Thiên đạo thù cần kia tìm Lôi Tuấn Vũ, có phải là muốn nói chuyện kia không?! Nếu Tuấn Vũ biết được, cô phải làm thế nào?!
Lôi Tuấn Vũ đẩy cửa tiến vào. Vừa mới gọi điện thoại cho cô, nhưng đường dây vẫn bận. Hắn cũng không có việc gì, nên liền đi qua xem xem, lại thấy cô đang ngơ ngẩn ngồi đó.
“Điện thoại của ai?” Lôi Tuấn Vũ quan tâm hỏi.