Hoa Bá lại bấm số nội bộ, lần này Lãnh Tử Tình được gặp hai người đàn ông
và hai người phụ nữ, nghe nói họ đều là phó chủ biên, thủ hạ của cô.
Lịch sự chào hỏi bọn họ, trong lúc đó, Lãnh Tử Tình vẫn luôn cảm nhận được
ánh mắt tràn ngập địch ý của một người phụ nữ. Tuy nhiên chỉ là hơi có
chút cảm giác như vậy, không quá rõ rệt, bởi vì dường như họ đều rất sợ
Hoa Bá, nên ở trước mặt anh đều có vẻ kiêng dè.
Lãnh Tử Tình rất nhanh liền được biết về bốn vị trợ thủ này. Một người tên
là Lý Bân, phụ trách công việc biên tập và xuất bản tiểu thuyết ngôn
tình của Hoa Bá, nghe nói anh ta là một người đàn ông rất nghiêm khắc,
làm việc vô cùng cẩn thận, thông thường các văn kiện đã qua tay anh, xác suất xảy ra lỗi là cực kỳ nhỏ.
Một chàng trai khác tên là Kiều Tử Minh, tính cách hoạt bát và cởi mở,
miệng lưỡi nhanh nhảu, hay thích pha trò. Nhưng trong công việc cũng rất mạnh mẽ. Anh chịu trách nhiệm bộ phận biên tập mỹ thuật và hình ảnh.
Một loạt thiết kế các bìa sách xuất bản do anh chỉ huy đều đạt thành tựu không nhỏ, ở ban mỹ thuật có uy tín rất cao.
Một người nữ tên là Khương Dịch San, phụ trách công việc biên tập và xuất
bản thể loại tiểu thuyết viễn tưởng. Là một cô gái rất trầm tĩnh. Tuy
nhiên, tư duy của cô thì lại tuyệt đối không hề trầm tĩnh chút nào,
thường xuyên nảy ra những ý tưởng vô cùng mới mẻ mà người bình thường
không thể nghĩ ra.
Cô gái còn lại tên Chu Đồng, chính là người có thái độ đầy thù địch đối
với Lãnh Tử Tình, phụ trách công việc biên tập và xuất bản tiểu thuyết
đô thị hiện đại. Sở dĩ tràn ngập địch ý đối với Lãnh Tử Tình hẳn là bởi
vì cô nổi tiếng có năng lực công tác lớn. Nguyên vốn tưởng rằng với sự
cố gắng của mình, sớm hay muộn cũng sẽ được đăng quang ngôi vị chủ biên, không ngờ lại đột ngột rớt xuống chỉ là lính dù, khiến cô nàng rất khó
chấp nhận.
Cô vẫn luôn cho rằng Hoa Bá chưa ấn định vị trí chủ biên là vì muốn từ
trong bốn người bọn họ đề cử ra một người xuất sắc nhất đảm nhận. Vì
thế, cô bạt mạng công tác, thậm chí có rất nhiều công việc đáng lẽ phải
do chủ biên phụ trách cô cũng nhận làm! Nhưng không ngờ vị trí để trống
nhiều năm như vậy, lại để cho một cô gái nhỏ tới đoạt mất. Cô nàng vô
danh tiểu tốt này rốt cuộc là ai?! Vì sao Hoa Bá lại thuê cô ta về làm
cấp trên của bọn họ?!
Chu Đồng cứ nghĩ đến là lại cảm thấy uất ức.
Việc này, Lãnh Tử Tình nhanh như vậy đã có thể biết được, còn phải cảm ơn
nam thư ký của Hoa Bá, người đàn ông cao gầy tên là A Dương kia. Anh vô
cùng tận trách, đem toàn bộ các thông tin về bốn vị phó chủ biên nói lại tỉ mỉ với Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Tình thậm chí phát hiện khả năng quan sát của người đàn ông này rất
tinh tế! Khó trách Hoa Bá nói thư ký của anh làm việc rất khá, còn phải
cảm ơn những lời nhắc nhở của anh.
“Chủ biên, vì vậy cô phải cẩn thận vị nữ phó tên Chu Đồng này. Năng lực của
cô ấy tuy rằng rất tốt, đối với giám đốc Hoa cũng rất chân thành, nhưng
không phải là người dễ dàng bỏ qua! Nếu tôi phỏng đoán không sai, nhất
định sáng ngày mai cô nàng sẽ xuất hiện trước mặt cô. Về phần ba người
còn lại thì không có vấn đề gì quá lớn. Khương Dịch San, chỉ cần là công việc do cô giao xuống, đều sẽ tận trách thực hiện, đương nhiên, ngay cả khi cô không sắp xếp, cô ấy vẫn sẽ làm tốt công việc của mình như
trước. Kiều Tử Minh rất dễ chung sống, chính là một người rất nhiệt
tình, sẽ là một trợ thủ đắc lực cho cô. Lý Bân tuy rằng rất lạnh lùng,
nhưng nếu ở trước mặt anh ta cô biểu lộ sự yếu đuối, anh ta sẽ nảy sinh
ra đại nam tử chủ nghĩa, có ý muốn bảo vệ, vì vậy ở trước mặt anh ta,
những lúc thích hợp cô có thể tỏ ra yếu ớt…” A Dương giống như đang đọc thiên thư, thao thao bất tuyệt.
Lãnh Tử Tình mỉm cười lắng nghe, cô như thế nào lại có cảm giác, đi đến đây
không phải là để làm việc, mà là xoay vòng quanh các mối quan hệ với con người vậy!
“Cảm ơn anh, A Dương! Tôi thật sự không biết làm thế nào để cảm ơn anh, những thông tin này của anh rất quan trọng đối với tôi!”
A Dương cười ngại ngùng: “Chủ biên khách khí rồi! Những chuyện này là do giám đốc muốn tôi truyền đạt lại. Đúng rồi, giám đốc Hoa còn nói…” A Dương nghiêng người ghé sát bên tai Lãnh Tử Tình, nhỏ giọng nói thầm vài câu.
Tiễn bước A Dương, Lãnh Tử Tình không khỏi cảm thấy áy náy, Hoa Bá suy nghĩ
quả thật là quá chu đáo. Nếu cô không công tác cho thật tốt, chỉ sợ là
sẽ phụ mất tâm ý của anh!
Muốn nhanh chóng làm quen một chút với việc xuất bản của Hoa Bá gần đây cùng kế hoạch của các dự án sắp tới, Lãnh Tử Tình vội vàng mở các tư liệu A
Dương vừa mới đem tới.
Đột nhiên, ruỳnh một tiếng, cửa bị đẩy ra, tiếng nói sắc bén của một người phụ nữ ngạo mạn vang lên: “Tôi xin lỗi, Lãnh chủ biên! Trong tay phải ôm nhiều thứ quá, không có cách nào gõ cửa được.”
Là Chu Đồng, trong tay cầm mấy tập hồ sơ, kỳ thật cũng không phải quá nặng.
Cô nàng đem chỗ hồ sơ đó đặt uỵch xuống mặt bàn của Lãnh Tử Tình, sau đó vỗ vỗ tay, giọng nói chua như dấm vang lên: “Được rồi, hàng thật chính hãng đã xuất hiện, hàng giả hàng nhái là tôi đây cũng nên nhường chỗ thôi! Lãnh chủ biên, nếu chị có điểm nào không hiểu thì cứ qua hỏi tôi! Công việc này của chị dù sao tôi quản lý cũng đã
vài năm nay, bất luận là kinh nghiệm hay là đầu mối liên lạc hẳn cũng
đều có giá trị tham khảo!”
Ngẩng đầu nghênh ngang, Chu Đồng hai tay khoanh trước ngực, coi thường Lãnh
Tử Tình, đợi xem phản ứng của cô rốt cuộc là loại bà chủ thế nào. Tin
rằng không ai lại không nhận ra thái độ chống đối của cô đối với cô ta
đi, ít nhất cô biểu lộ ra cũng đã quá rõ ràng! Mối bất bình này, nếu
không thể xả ra, cô chỉ sợ sẽ tức đến ói máu!
Thế nhưng một bụng chua ngoa cô tích tụ trong dạ dày sẽ còn phải trút ra hết! Vừa rồi chẳng qua mới chỉ là khúc dạo đầu thôi!
“Chu Đồng, Chu phó chủ biên!” Lãnh Tử Tình ngả người ra phía sau, tựa vào lưng ghế xoay của mình, mặt không chút đổi sắc, đánh giá Chu Đồng từ trên xuống dưới, cố ý nhấn
giọng hơn tại chữ “phó”.
Sau đó, cô đột nhiên nở nụ cười, đưa tay lên xoa xoa lỗ tai của mình: “Vừa rồi hình như tôi mới nghe được tiếng một con muỗi kêu vo ve vo ve, xem
ra môi trường làm việc ở đây có vẻ cũng không được tốt như người ta vẫn
tưởng tượng. Chu phó chủ biên, cô nói có phải không?” Nhấn mạnh từng âm tiết trong câu hỏi cuối cùng, hài lòng nhìn thấy khuôn mặt Chu Đồng lập tức biến sắc.
Lãnh Tử Tình nói tiếp: “Chu phó chủ biên là một người thực sự có khả năng lãnh đạo. Công việc xuất
bản tiểu thuyết ngôn tình hiện đại của Hoa Bá chiếm thị phần rất lớn
trong ngành, gần như là thống lĩnh thị trường. Mà công tác ngày thường
của Chu phó chủ biên, tuy là nữ nhưng không hề thua kém đấng mày râu,
cùng với cấp dưới quan hệ rất hòa hợp, là một trợ thủ đắc lực của giám
đốc Hoa. Trong mấy năm nay, cơ hồ là những công việc cần đến vị trí chủ biên cô đều nhận làm hết, bao gồm cả việc đại diện cho Hoa Bá
cùng giám đốc Hoa tham gia các hoạt động xã giao. Hoa Bá có được thành
tựu như ngày hôm nay không thể không nhắc đến công lao của cô…”
Lãnh Tử Tình nắm rõ tình hình công ty như lòng bàn tay, nghe sắc mặt Chu Đồng một hồi xanh lại một hồi trắng. [Hix, chính xác là tác giả dùng từ “nghe” đấy ạ, mình không dám sửa lại!]
Chu Đồng không ngờ rằng người phụ nữ vừa mới tới này lại có thể nắm rõ nằm
lòng công việc của cô trong vòng vài năm nay! Chỉ còn thiếu mỗi là kể ra xem cô thích màu sắc gì, món ăn gì nữa thôi!
Lãnh Tử Tình tiếp tục câu chuyện: “Tuy nhiên, theo ý kiến của tôi, Hoa Bá chính là Hoa Bá! Thành tựu của nó sẽ không thể chỉ do một người có thể làm nên được! Tôi rất đánh giá cao sự thẳng thắn của Chu phó chủ biên, cùng làm việc với một đồng sự như vậy, tôi thật sự rất vui. Có điều, nếu Chu phó chủ biên hiểu về con người tôi, cô sẽ phát hiện tôi là một người rất tích cực. Ví dụ như,
nếu trong văn phòng của tôi mà có muỗi thì tôi nhất định sẽ phải tìm
cách bắt nó bằng được! Tôi sẽ không để cho nó có cơ hội hút lấy máu của
tôi. Tôi nghĩ, nếu như trong văn phòng của Chu phó chủ biên mà
cũng có muỗi, cô nhất định cũng sẽ không nhân từ nương tay! Cho dù có
phải tổn thất mất một chút, đúng không vậy?”
Lãnh Tử Tình vẫn mỉm cười như trước, mà Chu Đồng lúc này sắc mặt trắng bệch.
“Tốt lắm, Chu phó chủ biên vất vả rồi! Nếu có chuyện gì cần tôi sẽ tìm cô. Còn có việc gì nữa không?”
“A…, không.” Dừng một chút, Chu Đồng tựa hồ còn muốn nói gì đó, môi hơi hơi rung,
lại nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tử Tình, liền đành phải xoay
người rời đi.
Lãnh Tử Tình âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Không biết làm như vậy có giống với
điều Hoa Bá nói, bảo cô đánh ra một đòn phủ đầu chưa?! Ai da, cô không
khỏi day day hai huyệt thái dương. Đây chính là làm việc sao?! Không kìm được đưa tay kéo kéo cái mặt tròn của mình, bộ dạng cười cứng ngắc như
vậy có phải là rất khủng bố không?
Quả nhiên, y như theo lời Hoa Bá nói, Chu Đồng là một người phụ nữ rất
thẳng thắn. Thế nhưng, cô tin rằng một người như vậy sẽ dễ đối phó hơn
so với người xảo trá hai mặt. Ít nhất, cô liếc mặt một cái là có thể
thấy được địch ý đến từ nơi nào.