Điện thoại trên bàn rung động phát ra tiếng kêu, vị doanh nhân tùy tiện cầm lấy một trong bốn chiếc di động.
“A, không phải là cái này…”
Sau khi buông chiếc Motorola màu bạc xuống, gã cầm lấy chiếc NOKIA màu xanh biển, bởi vì số điện thoại này chỉ có người trong gia đình và bạn thân mới biết, cho nên vị doanh nhân cũng không nhìn biểu thị điện thoại gọi đến liền nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Ba ơi, nơi này rất tối, con sợ lắm, mau tới cứu con!” Truyền tới di động là tiếng kêu của một cô gái nhỏ tuổi.
Vị doanh nhân sắc mặt bình tĩnh, gã năm nay cũng chỉ mới hai mươi tư, nếu như đã có một đứa con biết nói, chẳng phải là gã chưa thành niên đã kết hôn rồi sao?
“Cưng ơi, ba nghìn vạn khá quan trọng nhưng em vẫn là quan trọng hơn, cưng ơi, em yêu anh a…” Tiếp theo truyền đến giọng nữ trẻ tuổi, nếu như vừa nãy là giọng con gái gã, giọng này hẳn là của vợ gã rồi.
Vị doanh nhân dựa ra phía sau, đè cong lưng chiếc ghế dựa, bất đắc dĩ nói: “Có cố gắng…”
“Chuẩn bị ba nghìn vạn, sáu giờ buổi tối hôm nay, gặp ở Matsuya, tạm biệt.”
Sau cùng chính là giọng nam gã quen thuộc nhất, vị doanh nhân còn chưa kịp đáp lời đối phương đã cúp máy rồi.
Mỗi lần gọi điện tới hẹn ăn tối luôn thích chơi trò lừa bịp này, lần trước hắn giả tiếng học sinh nữ xưng là bạn học chung tiểu học của gã… Lần này giả làm vụ án bắt cóc… Nhưng mà tiếng đứa con gái nhỏ vừa nãy thật sự là rất giống giọng nói lí lắc của đứa con gái sáu, bảy tuổi, người không biết công lực của hắn chắc chắn không thể ngờ đó là tiếng vọng lại của một người đàn ông đi?
“Tiểu Hầu, bạn gái gọi điện tới hả?” Đồng nghiệp ngồi bên cạnh cười đầy ác ý.
“A… Ừ.” Tui chỉ nói là “Ừ”, không phải là “Đúng” nha! Tui không có nói dối! Vị doanh nhân nói thầm trong lòng.
“Bạn gái của ngươi đó, giọng nói siêu dễ nghe, căn bản là giọng nói trong 0204[1]nha!”
“Ngươi, ngươi nghe thấy rồi?” Vị doanh nhân cả kinh nói.
“Sao, lần trước khi ngươi không có ở đây, cô ta gọi điện tới, a ── giọng nói đó…” Đồng nghiệp lộ ra biểu cảm hết sức “quý hóa”, lấy khửu tay thúc gã, “âm thanh trên giường nhất định rất bùi tai chứ nhỉ?”
Kỳ thực, ở trên giường người phát ra âm thanh là gã! Không phải là “bạn gái” của gã a!
Vị doanh nhân vừa lái xe vừa hồi tưởng lại quá trình bọn họ kết giao mấy tháng nay, từ sau khi kết giao cùng hắn, gã mới biết hóa ra mình trời sinh mang “mệnh nô bộc”, hắn nói có chuyện, gã nhất định sẽ lập tức lo liệu, hơn nữa lại làm rất nhanh và tốt.
Còn nhớ rõ ngày chủ nhật tuần trước bọn họ đi ra ngoài mua sắm bí mật, hắn nhất thời chợt có ý nghĩ nói là muốn đi coi tướng số, vị thầy tướng số vừa trẻ tuổi lại quái gở kia nói: “Hai người các ngươi, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, trời sinh quan hệ chủ tớ, muốn xoay chuyển rất khó! Trừ phi chủ ngươi nguyện ý bố thí cho ngươi, bằng không ── nghĩ thông một chút, ở dưới cấp cũng không phải chuyện xấu.”
Phần cuối câu kia là hướng tới vị doanh nhân mà nói, nhưng nhân viên dịch vụ khách hàng bên cạnh gã nghe xong cứ cười, cứ cười.
Khi cùng hắn ở một chỗ đúng là rất vui vẻ, khi hầu hạ hắn, gã cũng thấy hạnh phúc, nhưng mà…. nhưng mà…
“Tui cũng là đàn ông con trai chính cống a!” Vị doanh nghiệp dừng trước đèn đỏ, không tự giác mà hô to thành tiếng.
Những người khác ở bên cạnh đang cùng đợi đèn đỏ tất cả đều nhìn gã chòng chọc, vị doanh nhân xấu hổ đến mức chỉ có thể cúi đầu không dám nhìn đèn đỏ, rồi uốn tay phải, nhắm thẳng vọt tới trước.
Sau khi vị doanh nhân vén rèm đi vào cửa hàng bố trí kiểu Nhật lập tức tìm đến chỗ ngồi của hắn ở một góc khuất, trên bàn có một ít thức ăn, còn có hũ rượu trong.
“Anh tới trễ, đã sáu giờ mười phút rồi.” Nhân viên dịch vụ khách hàng chỉ vào đồng hồ trên cổ tay trái nói, “Nếu như kẻ bắt cóc kia không kiên nhẫn vợ và con gái của anh đã sớm bị thủ tiêu rồi.”
Vị doanh nhân vừa đặt bao đựng công văn phía bên trái chỗ ngồi, vừa cởi áo khoác âu phục vừa nói thầm: “Có bọn xấu nào lại hẹn ở cửa hàng Nhật Bản a…”
“Anh nói cái gì?” Nhân viên phục vụ khách hàng trừng mắt.
“Rồi, rồi… Tại sao gọi ít món vậy?”
“Ví tiền của em còn chưa tới em không dám a ──” Những lời này là chuyển sang giọng nữ.
“Ông chủ, cho hai phần sushi hải đởm!”
Có đôi khi gã lại cảm thấy rằng, gã lần đó nhất định là gọi tới đường dây nóng lừa bịp rồi, chẳng những thân thể bị ăn sạch sẽ, ngay cả bóp tiền cũng vậy.
Sau khi ăn xuống no đủ ở cửa hàng Nhật Bản xong, nhân viên dịch vụ khách hàng nói hắn muốn ca hát trút lòng một chút, vị doanh nhân mặc dù không thích hát karaoke nhưng đành phải quên mình theo vua ông.
Ghế lô chỉ có hai người, nhân viên phục vụ khách hàng ngồi ở trước máy hát không ngừng nhập bài hát vào, còn là những bài hát song ca, hắn có giọng nói “song thanh” đặc biệt, sở trường nhất đương nhiên đều là tình ca đối đáp nam nữ, như là 《Em là quý giá nhất》, 《Bên ngoài cửa sổ 》, 《 Tạo sự lãng mạn》 ngay cả 《Biển san hô》, 《Lương Sơn Bá và Juliet》khá mới cũng là những bài tủ của nhân viên dịch vụ khách hàng.
Vị doanh nhân mỗi khi nghe những ca khúc này của hắn thì đều cảm thấy thật thần kỳ, nhắm mắt lại nghe quả thực giống như có hai người đang hát đối đáp.
Sau khi hát xong《Mái nhà》nhân viên dịch vụ khách hàng cũng mệt rồi, thở hổn hển uống vào nước ấm, từ khi bước vào đến giờ hắn đã hát hơn mười bài.
Kỳ thực người làm nghề của hắn nên cẩn thận không đi hát quá thường xuyên, tổn hại đến cổ họng, vị doanh nhân rất đau lòng, có đôi khi nhìn thấy hắn làm việc quá nhiều dẫn đến viêm cổ họng, gã sẽ cứng rắn lôi kéo hắn đi khám bác sĩ, mua thuốc viêm họng và các thứ bảo dưỡng cổ họng khác cũng như nghĩ cách khiến hắn ăn nhiều một chút, đối với cha mẹ mình cũng chưa tình thân mật đến như thế…
“Nghỉ ngơi một chút đi, hát nhiều rồi.” Vị doanh nhân lén lấy microphone cách xa hắn ra.
“Tôi còn muốn hát nữa!” Nhân viên phục vụ khách hàng tùy hứng nói.
“Tui không phải không cho cậu hát a! Chỉ là nghỉ ngơi một chút trước đi!”
“Được rồi, vậy anh hát cho tôi nghe đi.”
Nhân viên phục vụ khách hàng mỉm cười chỉ vào màn ảnh, vị doanh nhân thấy sống lưng lạnh buốt, chậm rãi xoay người nhìn sang, quả nhiên là bài hát kia.
Hình ảnh màu sắc rực rỡ, có rất nhiều bông hoa bay lượn, ca sĩ ở giữa nhảy nhót những vũ điệu tinh xảo, nói có bao nhiêu thì có bấy nhiêu “em là đóa hoa của tôi”.
Vị doanh nhân vốn cũng không biết bài này, là một ngày nào đó khi hai người xem TV ở kênh MTV thì bắt gặp, nhân viên dịch vụ khách hàng nhìn thấy kêu to: “Rất phù hợp với anh! Mau hát cho tôi nghe!”, gã mới bị gắn bó chặt chẽ với bài hát này…
“Lời không nói vì em không muốn…”
“Không được, còn phải nhảy múa nữa.” Nhân viên dịch vụ khách hàng nói như đinh đóng cột.
Ai, vô cùng chán nản, vị doanh nhân giống như cam chịu cầm lấy microphone, đợi đến khi khúc nhạc dạo đầu kết thúc…
“Ô a a em là đóa hoa của tui, tui muốn có được em, cấy vào tim tui oa ──”
Khuôn mặt của vị doanh nhân đẹp trai sánh được với người mẫu trên tạp chí đàn ông và thân hình cao một trăm tám mươi mấy hình thể cân đối của gã, kết hợp với một hơi tiếng quốc ngữ nói bằng giọng người sinh trưởng ở Đài Loan, lại còn cùng lúc này hát bài hát “Em là đóa hoa của tôi” nhảy theo điệu nhạc, đứng ở trên sa lon vừa hát vừa nhảy, khiến cho nhân viên dịch vụ khách hàng cười đến không có sức mà nằm tê liệt trên ghế sa lon.
“Mua vui đủ rồi…” Vị doanh nhân vẻ mặt khóc than nhìn hắn, đã nói là gã không thích hát bài hát này nhất rồi mà….
“Ha ha ── Ha ── Anh thật đáng yêu ──”
Vị doanh nhân tuy là rất muốn nói: “Cậu cười đến đỏ cả mang tai mới là đáng yêu đấy?” nhưng cuối cùng mệnh lệnh đưa tới “Lại hát lần nữa”, cho nên vẫn là miễn cưỡng nuốt lời đó lại.
Đoạn nhân viên dịch vụ khách hàng cười đáp lại gã xong, ánh mắt hắn chợt lóe, nói với vị doanh nhân: “Lại đây một chút…”
“Ừ?”
“Bảo anh qua đây một chút.”
“A.”
Vị doanh nhân ngoan ngoãn vâng lời, đem cả mặt và thân thể tiến đến gần, đổi lại chính là thảng thốt khi đôi môi bị cướp lấy.
“Đừng?”
“Đây là phần thưởng ──”
Ca khúc đã yêu cầu trước vẫn tiếp tục phát, nhưng microphone trên ghế lô đã rơi xuống sàn nhà, không ai muốn là vua nhạc K, bởi vì hành động vẫn là hữu ích hơn hát lời tình ca…
Nhân viên dịch vụ khách hàng chủ động lôi kéo cà-vạt của vị doanh nhân, dẫn dắt gã đè lên người mình, vị doanh nhân bị hôn môi đến thất điên bát đảo không biết mình đang ở vị trí hết sức lợi thế.
Tay của đối phương đã cởi thắt lưng của gã ra, vị doanh nhân mới giựt mình tỉnh lại.
“Không được, không được, nhân viên phục vụ sẽ trở vào!” Gã muốn thối lui.
“Sẽ không đâu, chúng ta hát bốn tiếng, họ không có việc gì sẽ không vào đâu!” Hắn lại muốn tiến.
“Tui, tui tư thế không thích hợp… sát vách sẽ nghe thấy mất…”
“Nhạc lớn như vậy, làm sao mà nghe được? Hơn nữa… bây giờ là anh đè tôi.”
“A!?”
Vị doanh nhân bỗng nhiên nhấc người dậy, hai tay quơ trên không trung, sau đó nhấn phải nút gọi phục vụ.
Đây chính là KTV tốt được người ta khen ngợi về chất lượng phục vụ, khoảng chưa đến một phút đồng hồ, nhân viên phục vụ đã vào đến.
“Xin hỏi, ngài cần phục vụ ạ?”
“Một thùng nước đá, chúng tôi muốn hạ hỏa, cảm ơn.” Nhân viên dịch vụ khách hàng cười đáp.
Theo nụ cười của nhân viên dịch vụ khách hàng biết được đêm nay gã chắc là không được ngủ yên…
Thật sự không ngủ yên.
Bọn họ kéo dài thời gian ca hát đến rạng sáng ba giờ, cõng nhân viên dịch vụ khách hàng đã say trở lại nhà hắn cũng đã bốn giờ, ngày cũng sắp sáng rồi.
“Đến nhà của cậu rồi… Ừ? Ngủ rồi sao?”
Vị doanh nhân lắc lắc nhân viên dịch vụ khách hàng nằm úp sấp ngủ trên lưng gã, hoàn toàn không thấy phản ứng… Xem ra đã uống quá nhiều, gã đành phải cõng hắn tiến vào nhà.
Vị doanh nhân nói chuyện rất giống du khách người Đài Loan, hành xử cũng như một quí ông ôn nhu nhẹ nhàng ôm hắn đến giường, giúp hắn cởi áo ra, đắp chăn bông cho hắn, hoàn toàn không có hành vi vượt quá khuôn phép, nhưng cũng không phải chưa từng nghĩ tới, chẳng qua ở trước mặt hắn gã liền thay đổi thành kẻ tôi tớ, nào dám hành động thiếu suy nghĩ đối với ông chủ.
Nhưng, hai chữ này đã hạ gục gã.
“Tử Hặc…”
Trước khi rời đi nghe thấy hắn giống như nói mê gọi tên mình, so với cách gọi ngày thường rất khác, là giọng nam, lại nhẹ nhàng, ôn nhu thoáng mang âm mũi, tựa như hút hồn, dù ai nghe thấy cũng muốn quay đầu lại, đương nhiên vị doanh nhân cũng không phải là ngoại lệ.
Gã quay lại bên giường nhìn hắn, sau khi nuốt một hơi nước bọt, vẫn là không thể kiềm chế thôi thúc mà hôn hắn.
Nguyên chẳng qua chỉ là chạm môi, không biết như thế nào, cuối cùng ngay cả đầu lưỡi cũng duỗi vào trong, việc này trước đây lén hôn đối phương chưa từng trải qua.
Không, không được, hôn càng xuống dưới thì… Vị doanh nhân vội vàng thắng phanh quay đầu lại, chưa từng làm qua hành động tiến thêm bước nữa, với đàn ông thanh niên bình thường mà nói, khả năng tự chủ của gã có thể lên được bảng xếp hạng.
“Hô ── hô ──”
Gã dựa lên tường thở dốc, điều chỉnh hô hấp hỗn loạn, không ngờ lúc này người trên giường lại mở miệng nói.
“Thật là ── Tôi cũng đã cho anh cơ hội…” Nhân viên dịch vụ khách hàng uể oải chống cằm nói.
“Cẩn Vũ? Cậu… cậu giả bộ ngủ?”
“Đúng vậy, đã như thế này rồi mà anh còn ── ai, thật không biết anh là quí ông hay hoạn quan nữa.”
“Tui… không… việc này…” Vị doanh nhân không nói vẹn câu, ấp úng cả buổi, cuối cùng nói: “Tui chỉ không muốn làm cho cậu… đau…”
Nhân viên dịch vụ khách hàng nói, “Khi tôi thượng anh rất đau sao?”
Vị doanh nhân vẻ mặt đỏ bừng lắc đầu liên tục.
“Vậy, nếu không thì là cảm giác gì?”
“A… Có đau một chút… nhưng cũng vô cùng dễ chịu…” Vị doanh nhân cười ngây ngô.
“Vậy đúng rồi, tuy là tôi rất thích sự ôn nhu của anh, nhưng mà đôi khi ở trên giường có thể thô bạo một chút, kích động một chút cũng không sao…”
Lời của hắn giống như tiếng thổi sáo của xà nhân, mê hoặc gã, dụ rắn ra khỏi hang.
Lột bỏ đồng thời quần áo trên người và cắt xén bớt đi cái họ gọi là lễ nghi và thẹn thùng, trước mắt tình nhân đồng tính không cần che giấu quá nhiều.
Gã có, hắn cũng có; gã không có, hắn cũng sẽ không có.
Phản ứng của hắn, gã rõ ràng nhất.
Mút *** dưới thân của hắn đã trở nên cương cứng, tay phải lại nhẹ xoa chỗ đó.
“Ừm ──” Giọng nói nhân viên phục vụ khách hàng trở nên cao vút.
“Nếu mà đau nhất định phải nói cho tui biết…”
Nhân viên dịch vụ khách hàng nghe xong rất mất hứng lắc lắc *** đối phương, vị doanh nhân kêu lên: “A ── đau quá ──”
“Đây mới là tiếng kêu đau, anh không phân biệt được sao?”
“Được…” Vị doanh nhân nhỏ giọng nói.
“Tiếp tục.”
“Được!” Câu này lại là lớn tiếng đáp lại.
Dọc theo ngực xuống dưới lưu lại những vết đỏ chứng tỏ gã đã tới, gã bắt gặp đại vật nhô lên của phía bên kia thì ôn nhu dùng hai tay phủ lấy, xoa bóp lên xuống.
“Đừng, ừ, bây giờ, trọng điểm không phải là chỗ đó…” Bàn tay nhân viên dịch vụ khách hàng với xuống dưới sàng, cầm một loại thuốc bôi trơn xoa lên lòng bàn tay, tiếp theo tự mình xoa xuống dưới.
Khi ngón tay tự tiến vào, hắn khép mi nhắm chặt hai mắt, tóc gáy dựng thẳng, toàn thân run rẩy.
Vị doanh nhân khẩn trương vuốt mặt hắn nói: “Rất đau phải không?”
“Giúp… Giúp tôi….”
“Giúp, giúp như thế nào?” Gã nhất thời luống cuống tay chân, muốn rút ngón tay hắn ra sao? Hay là gọi xe cấp cứu?
“Tiến vào…”
“A?” Thực sự có thể chứ? Loại thỉnh cầu tựa như ảo mộng này…
“Đã bảo anh tiến vào đi…”
“Được!”
Vị doanh nhân cẩn thận chèn một cái gối ở dưới lưng hắn… Gã từng biết rõ như vậy thì thắt lưng sẽ không đau nhức, tiếp đó dùng miệng xé bao cao su, truyền đến một mùi dâu tây, hộp kia là bao cao su hương các loại trái cây, nhân viên dịch vụ khách hàng rất thích, hiện tại lại dùng trên người của hắn ──
Sau khi tự mình mang vào, hai chân gã nâng lên, hòng súng nhắm thẳng cửa động, còn không quên hỏi lại một lần.
“Tui, thật sự muốn vào chứ?”
“Nhanh lên một chút đi!”
Từng có kinh nghiệm gã biết trường đau không bằng đoản đau, gã trực tiếp cố gắng nhập vào, khoái cảm được gắt gao bao bọc lấy khiến gã quên quan tâm tình trạng của hắn, người ôm và người được ôm, là hai loại thiên đường hoàn toàn khác biệt.
“Anh bất động vậy là muốn tự tôi di chuyển sao?” Người dưới thân không kiên nhẫn nói.
“A a, tư thế tệ quá… A? Cậu đau không?”
“Không đau ──” Gã thực sự càng lúc càng dài dòng rồi, giọng nói trẻ hơn nói.
“Vậy tui di chuyển nha?”
“Ừ…” Gã chậm rãi bắt đầu ra ra vào vào, sau đó dần dần tăng nhanh tốc độ, độ dài ra vào và chiều sâu sát nhập, cảm nhận sức nóng bên trong của hắn, vách ngăn bên trong hơi co rúm khiến cho gã cảm thấy chính mình dường như vì thế mà căng cứng hơn nữa.
“Ô ── a ư ── a ──”
Âm thanh hắn phát ra khiến gã nhớ tới lời đồng nghiệp nói với gã.
“Âm thanh trên giường nhất định rất bùi tai chứ nhỉ?”
Thật sự ── với gã mà nói, giống như âm thanh tự nhiên.
Sau khi duy trì tư thế giống vậy một lúc, nhân viên dịch vụ khách hàng tự mình ngồi dậy, ôm lấy cổ của gã, dùng lực của eo chuyển động lên xuống, lò xo chiếc giường phát ra âm thanh như sắp bị phá hư.
“A…” Dễ chịu đến nổi cả vị doanh nhân cũng không tự giác mà thốt ra tiếng.
Khi vị doanh nhân vẫn còn sức lực làm vị trí thượng, bọn họ sau đó lại liên tiếp thay đổi vài tự thế, khăn trải giường ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, cuối cùng ôm hắn vào lòng ngực, đạt đến đỉnh điểm.
“Hưm ──” Sau khi hai người đồng thời đạt đỉnh điểm cảm thấy mệt lử.
“Cậu đói bụng không?” Vị doanh nhân quan tâm hỏi.
Nhân viên dịch vụ khách hàng lắc đầu, “Tôi ngủ một chút trước đã.”
“Tui cũng vậy…”
“Trước khi đi ngủ nói là tôi yêu cậu.”
“Tui yêu cậu.” Gã chân thành lại tha thiết nhìn hắn —— dùng Đài ngữ kia nói ra ba chữ.
“Là ‘tôi’, không phải ‘tui’!” Tuy là cảm thấy phương ngữ của gã rất thú vị lại rất đáng yêu, nhưng ít ra những lời này cũng phải nói rõ ràng chứ?
“Tui?” Gã nói bằng khẩu hình kỳ quái.
“Tôi.”
“Tui?”
Nhân viên dịch vụ khách hàng không kiên nhẫn trở mình, “Chờ đến sau khi anh phát âm chính xác, mới cho phép anh lại ‘thượng’.”
“Tui yêu cậu tui yêu cậu tui yêu cậu tui yêu cậu! Tôi yêu cậu!”
—— Gọi thông cú điện thoại lừa bịp này, gã cam tâm tình nguyện.
[1]Đầu số điện thoại tình dục, như là0204-XXX-XXX…