CHƯƠNG 19
“ROBERT CAHILL HENDERSON là một nhà hóa học lỗi lạc,” Amy vừa nói vừa đọc liến thoắng. “Ông cũng đã đính hôn với một người họ hàng của Nữ Hoàng Victoria. Ông từng là kiện tướng về các lý thuyết của Darwin. Đó là lý do vì sao công cụ tìm kiếm lại cho ra quá nhiều kết quả. Chuyện này thật thú vị...”
“Đúng thế. Kêu dùm em dậy khi nào chuyện kết thúc nhé,” Dan nói. Nó nằm duỗi dài người ra trên một trong hai cái giường đôi trong căn phòng dành cho khách của Ken. Nó nhìn lướt qua trần nhà. “Mọi người có chắc là họ đã bắt con rắn chưa thế?”
“Chắc mà. Dù sao thì một ngày nọ, ông ta bỗng nhiên hủy lời đính ước - chuyện này là một sự kiện rất đình đám hồi đó - và lên đường tới vùng Biển Nam. Ông ta tuyên bố rằng mình sẽ tiến hành nghiên cứu sâu hơn về các lý thuyết của Darwin. Nhưng ông ta đâu phải là nhà tự nhiên học, ông ta là nhà hóa học kia mà,” Amy nói thêm với vẻ trầm ngâm. “Nên chuyện đó thật lạ lùng.”
“Sao cũng được,” Dan vừa nói vừa ngáp. “Thế khi nào mới tới phần hấp dẫn của câu chuyện?”
“Ông ta đã đi lòng vòng quanh các hòn đảo của Indonesia cho tới khi định cư trên một đảo để tiến hành các thí nghiệm. Người ta cho rằng ông đã bị thiệt mạng trong vụ phun trào ở Krakatau vào năm 1883.”
“Krak-a-wa hả?”
“Krakatau,” Amy lặp lại. “Đó là một vụ phun trào núi lửa khổng lồ. Thực chất đó là một loạt các vụ phun trào liên tiếp nhau. Về cơ bản thì ngọn núi lửa bùng nổ trong lòng nó, thế rồi xuất hiện những đợt sóng thần khổng lồ, giết chết khoảng ba mươi sáu nghìn người. Tận mọi ngóc ngách của châu Úc người ta cũng nghe thấy được âm thanh của vụ nổ cuối cùng. Đám mây bụi xuất hiện sau đó đã tạo ra một cảnh hoàng hôn kỳ lạ, kéo dài tới tận nước Mỹ.”
“Còn bây giờ, chúng ta sẽ nói đến phần hấp dẫn của câu chuyện.”
“Nó đó! Cái ốc quế đựng kem bị lật úp xuống!” Amy nói giọng đầy hào hứng. “Nó là một ngọn núi lửa. Ông ta đã vẽ Krakatau. Nhưng tại sao ông ta lại đột nhiên từ bỏ hôn thê và đi tới Indonesia nhỉ? Chắc hẳn phải có một lý do nào đó.”
“Chắc rồi,” Dan nói. “Ông ta là một anh chàng thông minh mà. Lập gia đình hay nằm ườn trên bãi biển. Không cần phải nghĩ cũng biết. Thậm chí là có núi lửa đi nữa, anh chàng đó vẫn ra đi.”
“Thế thì chắc là ông ta đang ở vùng lân cận núi lửa Krakatau lúc nó nổ. Vừa đủ để ông ta giữ được tính mạng,” Amy nói. “Bằng cách nào đó ông ta đã tới được Sydney. Và từ đó nhà Cahill và nhà Madrigal bắt đầu truy tìm ông ta. Tại sao thế?”
Nếu các người tìm thấy thứ gì, thì thứ đó thuộc về tất cả chúng ta. Nếu các người giữ nó cho mình, thì các người là những tên trộm. Đơn giản thế đấy.
Đó là điều kỳ lạ nhất. Gương mặt của Dan đang ở trước mặt nó, nhưng hồn vía con bé đã bay đâu mất, chỉ trong một khoảnh khắc. Nó lại đang đứng đó trong bộ áo ngủ, lắng nghe những người lớn nói chuyện với nhau.
“Xuống lại mặt đất đi Amy,” Dan nói.
Nó không thấy buồn ngủ cho đến khi đám người kéo đi hết. Nó nghe thấy tiếng cửa chính đóng lại. Nó nhìn ra ngoài để đảm bảo rằng họ đã thật sự đi hết. Nhưng họ vẫn còn đứng trong một khóm cây ngay bên dưới cửa sổ phòng nó. Nó hơi nâng cửa sổ lên để có thể nhìn họ lần nữa. Tất cả những gì nó thấy được chỉ là đỉnh đầu của họ.
“Bình tĩnh đi,” người phụ nữ xinh đẹp nói. “Chúng ta đã có được đáp án. Họ đã lần theo ông ta đến Úc. Chuyện này sẽ được giải quyết nội trong đêm nay.”
Là lỗi của nó.
Là lỗi của nó.
“Sao thế Amy? Chị buồn bã quá vậy,” Dan nhìn chị nó chằm chằm. “Hỏi nghiêm túc nè, chị có sao không đó?”
Con bé nhìn em trai nó. Nhìn gương mặt nhợt nhạt, nhìn cái cách mà thằng nhóc lo lắng cho nó nhưng cố tỏ ra không phải thế. Cơn hen đã lấy đi quá nhiều sức lực của thằng bé, nhưng thằng nhóc vẫn đang giả vờ như không có gì xảy ra. Nó có thể thấy được sự kiệt sức hiện lên trên đôi mắt thâm quầng của thằng em.
“Chị không sao,” nó nói.
“Thế thì chuyện gì tiếp theo nữa đây, bay vào không gian à?” Dan hỏi. “Hay về lại Sydney?”
Con bé xoa cổ. Nó nghe thấy giọng mình nghèn nghẹn. “Darwin. Chúng ta phải tiếp tục theo chân bọn họ.
Trên chuyến bay vào sáng hôm sau, Amy ngồi dính cứng trên ghế đọc cuốn tiểu sử của Amelia Earhart mà nó đã mượn của Shep. Nó không biết bà ấy đang tìm kiếm thứ gì, nên nó lướt qua cuốn sách từ đầu tới cuối, đọc về những chuyến đi khác nhau của bà, trong lúc Nellie đang thiu thiu ngủ với cái headphone gắn vào tai, còn Dan bận chinh phục một bịch khoai tây chiên vị thịt gà. Một giấc ngủ ngon lành đã giúp thằng nhóc phục hồi cái bản tính háu đói thường thấy của nó.
“Dan ơi, nghe cái này nè,” con bé gọi. “Năm 1935, khi Amelia ở Hawaii, bà đã đến hỏi ý kiến một nhà nghiên cứu núi lửa!”
“Hay quá hén!” Dan vừa nói vừa xé một bịch Violet Crumble ra.
“Em không thấy gì à? Có thể bà ấy đã thu thập thông tin về Krakatau, ngay từ hồi đó,” Amy nói.
Dan nhắm nghiền mắt lại và giả vờ ngáy to khủng khiếp. Amy thở dài rồi mở những trang tài liệu mà nó đã tải trên mạng xuống và in ra bằng cái máy in của Ken. Nó đọc lướt qua những bản tường trình về vụ phun trào đầu tiên. Thỉnh thoảng, nó lại đọc to một sự kiện đáng chú ý lên cho Dan nghe, dù thằng này đã lôi hết đống chăn mền ra, cuộn tròn lại và đang giả vờ chơi trò ném bóng rổ. Rồi con bé đọc được một mẩu chuyện khiến nó phải đứng phắt dậy. Nó đọc lại một cách chậm rãi. “Dan ơi!”
“Suỵt! Một cú 3 điểm nữa nè!”
Amy liệng cái gối vào thằng em. “DAN! Nghe chuyện này nè. Trong ngày diễn ra vụ phun trào, có một chiếc tàu đang hướng đến Batavia - đó là tên của Jakarta hồi đó - bị gặp rắc rối. Họ đã chạy thẳng vào đám mây bụi khổng lồ, và rồi một cơn mưa đá bọt - đá sinh ra từ hoạt động núi lửa - bắt đầu rơi xuống boong tàu. Do đó thuyền trưởng đã đưa tàu về một cảng khác cách đó nhiều dặm. Nhưng họ đã không bao giờ cập cảng, họ buộc phải quay trở lại. Nhưng chuyện này mới hay nè - hàng hóa trên tàu là quặng wolfram.”
Dan đứng bật dậy. “Quặng wolfram hả? Đó là chất tungsten, một trong những manh mối.”
“Không chỉ có thế, thuyền trưởng còn thông báo rằng trên boong tàu chất tnhựa thơm myrrh. Và khi cơn mưa đá bọt cùng tro bụi rơi xuống, ông ta đã phải ra lệnh cho các thủy thủ chuyển tất cả xuống hầm tàu. Liệu rằng thường có một con tàu cùng lúc vừa chở tungsten vừa chở myrrh không chứ?”
“Bọn họ chở những manh mối. Chắc là chở tới cho Henderson, đúng không?”
“Chắc chắn là thế! Ông ta đang kết hợp các manh mối lại với nhau!” Amy la toáng lên. “Đúng thế! Ông ta là nhà khoa học, nên ông ta đang phát triển một loại công thức nào đó. Có lẽ đó chính là lý do vì sao việc cố gắng tìm ra ông ta lại là điều then chốt - và vì sao tất cả các chi họ đều tìm ông ta. Ông ta đã tạo ra một phòng thí nghiệm...” Amy đập tay vào ghế. “Trên đảo Krakatau! Chính là ở đó! Ông ta phải đặt người ta chở nguyên liệu đến. Và rồi khi Krakatau nổ tung... phòng thí nghiệm cũng bị phá hủy theo. Hẳn là ông ta đã bị kẹt trong cơn sóng thần... nhưng ông ta đã sống sót.”
“Vậy thì điều duy nhất còn lại... nằm trong đầu ông ta,” Dan nói. “Mà ông ta thì lại tưng tửng.”
Amy gật đầu, nó nhớ lại những dòng chữ điên rồ đầy ám ảnh được viết trong mỏ. “Chị cá là tụi mình đã đúng ở chuyện ông ta là một người nhà Ekat. Ông ta tấn công Mark Twain, nên không thể là một người nhà Janus. Còn Isabel có vẻ không biết gì nhiều về ông ta, nên ông ta không thể là người nhà Lucian. Và chắc chắn là ông ta không giống một người nhà Tomas.”
Dan có vẻ trầm ngâm. “Tụi mình đã biết rằng một người nhà Lucian - Sa hoàng Constantine - đã tìm thấy hầu hết các manh mối hồi đầu thế kỷ 19. Có vẻ như hồi đó có tới hai chi họ đã tiến rất gần đến đích.”
Amy đập đập lên trang giấy. “Em biết trong này có gì nữa không? Đảo Java là một phần của toàn bộ khu vực có núi lửa hoạt động ở Thái Bình Dương, được gọi là Vành Đai Lửa. Tay RCH gì đó không nói về ngọc mắt mèo. Ông ta đang nói về đảo Java. Đó là nơi tiếp theo tụi mình phải tới! ”
***
Nellie tiếp quản buồng lái và Shep quay trở ra để nằm duỗi dài người trên một trong những chiếc ghế. Ông hấp háy mắt lúc Amy và Dan nói về Jakarta
“Chú đã nói chú sẽ làm mọi thứ cho các cháu, và chú sẽ làm, nhưng máy bay của chú không bay được xa như thế,” ông nói. “Chú đoán từ đây tới đó vào khoảng 1.600 hoặc 1.700 dặm. Tốt hơn là mấy đứa bay bằng máy bay thương mại. Ở Darwin có đầy. Chú có điện thoại vệ tinh - chú có thể đặt chỗ trước cho mấy đứa ngay từ đây.” Shep ngập ngừng. “Chú tin Nellie biết cách lo cho mấy đứa. Nhưng mấy đứa có thể bỏ qua vụ Java được không? Có vẻ như nguy hiểm đang bám theo mấy đứa - hoặc là một vài chuyện xui xẻo lạ lùng. Các cháu có thể ở lại chỗ chú một thời gian. Chú không phải là kiểu người để làm cha hay gì cả... chỉ là một tay lướt sóng vô công rỗi nghề. Liệu mấy đứa có thể đừng làm... bất cứ chuyện gì mấy đứa đang làm mà không chịu kể với chú ấy?”
Amy chớp chớp mắt để ngăn những giọt nước mắt bất ngờ trào ra. “Tụi cháu rất vinh dự được ở cùng với một tay lướt sóng vô công rỗi nghề như chú.” Nó cố nén xúc động một cách khó khăn. “Nhưng tụi cháu phải làm chuyện này.”
Shep nhìn vào mắt con bé trong khoảng một phút. Rồi ông gật đầu. “Chú cũng chưa bao giờ cố thuyết phục Artie từ bỏ bất cứ điều gì.”
Trong lúc Shep gọi điện đặt chỗ, Amy nhìn xuống mặt đất. Họ đang bay trên một vùng đất đỏ quạch với những vách núi cao và một con sông nước xanh biếc chảy ngoằn ngoèo xuyên qua một hẻm núi. Cảnh vật đẹp đến ngỡ ngàng.
“Khu Katherine Gorge,” Shep vừa cúp máy vừa bảo nó. “Ở vùng Top End này có vài thắng cảnh đẹp lạ thường lắm.”
“Cháu ước gì...” Amy bỏ lửng câu nói. Nó không nói hết ý nghĩ của mình: “Nếu cháu có đi vòng quanh thế giới lần nữa, sẽ rất tuyệt vời nếu được ngắm nhìn những cảnh vật này một cách thật sự.”
“Chú đã đặt chỗ cho mấy đứa trên chuyến bay sẽ cất cánh khoảng 1 tiếng sau khi chúng ta tới sân bay,” Shep thông báo. “Sẽ hơi chật một chút, nhưng chú là chỗ quen biết với bên sân bay. Chúng ta có thể dàn xếp chuyện này.” Ông nhìn Dan và Amy. “Khi chúng ta tới sân bay, mọi thứ sẽ cập rập lắm, nên lúc này có vẻ là thời điểm thích hợp để nói với mấy đứa rằng nếu mấy đứa cần bất cứ điều gì từ chú, coi như mấy đứa đã có điều đó. Chú sẽ không làm mấy đứa thất vọng lần nữa đâu.”
“Cảm ơn chú.” Amy đáp. “Và chú chưa từng làm tụi cháu thất vọng bao giờ.”
“Chú đã giúp tụi cháu trong hoàn cảnh mà như người khác thì sẽ la toáng lên rồi bỏ chạy,” Dan nói. “Chú là người thân đích thực.”
“Và còn một chuyện nữa,” Shep nói. “Suốt từ đầu tới giờ chú đã bị săn đuổi ngay trên bãi biển yêu thích của mình, sém chút nữa bị tông trên đường băng, sém bị giết trong một hầm mỏ và phải bỏ ra 2 tiếng đồng hồ trong một quán rượu để mua vui cho thằng cha trái tính trái nết nhất ở Coober Pedy. Đó là chưa kể đến việc chú ngày càng mến ba đứa cháu. Nên hãy nói những gì các cháu biết đi. Sự thật nhé. Chú nghĩ rằng chú xứng đáng được biết. Chuyện gì đang thật sự diễn ra? Và bỏ mấy con quái vật ngoài hành tinh qua một bên đi nhé.”
Dan và Amy nhìn nhau.
“Chuyện là thế này ạ,” Amy vừa đáp vừa thở ra một hơi. “Bà Grace của tụi cháu để lại di chúc cho tụi cháu chọn giữa một triệu đôla và cuộc săn tìm 39 manh mối. Những manh mối này khi kết hợp lại sẽ biến tụi cháu thành người có quyền lực nhất thế gian. Do đó, tụi cháu đã chọn cuộc săn lùng. Cùng với tụi cháu còn có rất nhiều chi họ kinh khủng khác của nhà Cahill. Tất cả bọn họ đều đã cố tìm cách giết tụi cháu hết lần này tới lần khác.”
Shep thở dài. “Nếu mấy đứa không muốn nói cho chú biết, thì tùy mấy đứa thôi.”
***
Sau khoảng một giờ bay, thành phố Darwin hiện ra phía trước, nằm uốn quanh một cái vịnh tuyệt đẹp. Ngoài xa là cả một đại dương xanh thẳm mênh mông. Họ hạ cánh rồi chạy bộ xuyên qua phi trường để đến chỗ của hãng hàng không Qantas.
“Không thể thế này được,” cả đám nghe thấy một giọng nói cất lên. “Chắc chắn phải còn ghế ở khoang hạng nhất chứ.”
Người nhân viên trực quầy nghiêng người tới trước thì thầm gì đó. Còn Amy, Dan và Nellie lùi lại sau một cây cột. Shep làm theo nhưng không gi được vẻ tò mò. “Chuyện gì vậy mấy đứa? Lại thêm một bầy quái vật ngoài hành tinh khát máu nữa hả?”
“Chú hiểu vấn đề rồi đấy ạ,” Dan đáp.
“Chúng ta không thể lên chuyến bay đó được,” Amy thì thào.
Shep thò đầu ra khỏi cây cột để nhìn Isabel, Natalie và Ian. “Chú thấy mấy người này cũng đâu tới nỗi nào.”
“Họ mới vừa cố giết chú bằng con rắn độc nhất thế giới đấy,” Dan đáp lại.
“Tụi mình nhất định phải tới Java,” Amy tuyên bố.
Shep lắc đầu. “Thế này thì quá nguy hiểm. Chú không thể để mấy đứa đi được. ”
Amy nhìn thẳng vào ông. Trong mắt nó không hề có bóng dáng sự nài xin, mà chỉ thấy tràn đầy niềm quyết tâm.
“Chú đã nói rằng chú luôn ủng hộ tụi cháu, bất kể có chuyện gì mà.”
Shep gật đầu miễn cưỡng. “Chú không thích chuyện này, nhưng cũng được thôi. Tới lúc thực hiện kế hoạch B rồi. Hãy đi kiểm tra phòng chờ dành cho phi công thôi nào.”
***
Shep đưa tụi nó đến khu vực đậu máy bay cho thuê của sân bay. Ông bước vào gian phòng chờ sang trọng và đưa mắt nhìn quanh cứ như thể ông là chủ nhân của nơi đó.
“Chúng ta gặp may rồi,” ông thì thào với Amy, Dan và Nellie. “Chú nhìn thấy một thằng cha còn nợ chú một ân huệ.”
Tụi nó líu ríu theo sát ông trong lúc ông vồn vã tiến về phía một người đàn ông cao kều mặc đồng phục phi công đang ngồi nhấm nháp tách cà phê bên cửa sổ.
“Greg,” Shep gọi lớn. “Thật mừng khi gặp anh ở đây, anh bạn ạ!”
“Shep đấy à, lâu quá rồi không thấy anh. Khi nào thì anh sẽ đứng đắn ra và kiếm lấy một công ăn việc làm đàng hoàng hả?”
“Tôi đoán là không bao giờ.” Shep nhanh chóng giới thiệu tụi nhóc. “Chuyện là thế này, bạn của tôi ơi, chúng tôi hơi kẹt một chút. Chúng tôi cần tới Jakarta. Và tôi đột nhiên nhớ ra là anh còn nợ tôi một ân huệ đấy.”
“Không phải, ông bạn ạ. Chính anh nợ tôi một ân huệ thì có. ”
“Gì hả? Anh có nhớ cái lần tôi làm cho anh một ân huệ hồi năm ngoái ở Brissie không? ”
“Cái đó để trả cho vụ ở Pert hồi tháng 12 năm trước.”
Shep gãi đầu. “Chịu anh rồi. Thế này vậy, ngay lúc này anh có việc gì không?”
“Tôi mới bay một chuyến về. Sẽ nghỉ ngơi vài tuần.”
“Hoàn hảo! Thế này thì chắc tôi sẽ nợ thêm anh một lần ân huệ nữa,” Shep nhăn răng cười với bạn. “Cho tôi mượn máy bay của anh nhé.”
***
Tụi nó không biết chú Shep đã dàn xếp bằng cách nào, nhưng ông đã dàn xếp được. Như một phần ưu đãi trong dịch vụ cho thuê máy bay, cả bọn qua khâu kiểm tra an ninh nhanh cái một. Tụi nó đứng đợi trong căn phòng chờ sang trọng, trong lúc Shep làm nốt các thủ tục trước khi cất cánh.
“Ổn rồi,” Shep xoa tay nói. “Tụi chú đã thỏa thuận xong xuôi rồi. Nhà chứa máy bay số 8. Chú sốt ruột muốn sờ vào chiếc máy bay này lắm rồi. Nó là một máy bay cánh quạt loại thượng hạng. Trên cả tuyệt vời.”
“Chú thực sự đã làm chuyện này tụi cháu,” Amy nói. “Cảm ơn chú.”
“Chú làm chuyện này vì Artie và Hope,” Shep đáp. “Và vì cả hai cháu nữa. Chúng ta là gia đình mà. Chú nghĩ rằng sau chừng ấy năm, cuối cùng giờ chú đã hiểu từ đó nghĩa là gì. Thế nên chú nợ các cháu một lời cảm ơn còn lớn hơn nữa cơ.”
“Gia đình mà chú.” Dan giơ cao nắm đấm của nó và Shep cũng làm tương tự. Họ cụng nắm tay vào nhau.
“Gia đình,” Amy lặp lại. Nó cũng cụng nắm tay với Shep.
Shep hắng giọng. “Được rồi. Giờ thì lên máy bay đi, trước khi chú đổi ý.”
Một cơn gió ẩm ướt thốc vào họ khi cả đám rời khỏi khu phòng chờ và cuốc bộ tới máy bay. Dan leo lên cầu thang và liếc nhìn vào trong khoang. Chiếc máy bay quả là thượng hạng, có ghế bọc nhung, khu vực ăn uống và sau mỗi ghế đều có gắn màn hình. “Ái chà chà,” Dan trầm trồ. “Cuối cùng thì cũng được đi du lịch đúng kiểu.”
“Chúng ta sẽ có khoảng tám giờ bay,” Shep thông báo. “Có rất nhiều thức ăn trữ sẵn trong khoang, và còn có phim, trò chơi điện tử, bất cứ thứ gì mấy đứa muốn.” Ông quay sang Nellie. “Chú cá là trước kia cháu chưa từng nhìn thấy một em bé nào thuộc loại này.”
“Thực ra thì cháu đã từng lái một chiếc bay từ Akron đến Reykjavik,” Nellie đáp.
“Ái chà chà, thưa Quý bà Bí ẩn,” Shep nói. “Cháu là kiểu au pair gì thế?”
“Chỉ là cháu thích bay thôi mà,” Nellie đáp.
“Chú có thể thấy là các cháu của mình đang ở trong một đôi tay vững chắc,” Shep nói với cô nàng. “Vẫn giữ được bình tĩnh khi đối mặt với một con rắn taipan và có khả năng lái máy bay vượt đại dương. Một sự kết hợp tuyệt vời.”
Amy và Dan nhìn nhau trầm ngâm. Chính xác thì Nellie sẽ còn gây ra bao nhiêu bất ngờ lớn hơn nữa cho tụi nó nữa.