CHƯƠNG 22
THÀNH PHỐ JAKARTA nhất loạt tỉnh giấc gây nên một tiếng gầm vang động. Ra khỏi khách sạn, Amy và Dan bước đi trong nỗi bàng hoàng, ngắm nhìn những chiếc xe tải, xe hơi, xe máy và taxi quấn vào nhau rồi tách ra trên đường phố. Trên đầu tụi nó, những cây cọ đang đu đưa trong làn gió nhẹ, còn lề đường chật cứng những người đang hối hả bước đi.
“Chúng ta sẽ mất hàng giờ mà chẳng được việc gì mất,” Amy nói.
Phải chăng đúng là nó luôn luôn bi quan như vậy, hay chỉ do Dan luôn phát hiện ra điều đó mỗi khi thằng nhóc cáu tiết với chị mình? “Không đâu, nếu chúng ta kiếm một chiếc trong số đó.” Dan chỉ xuống đường. Một chiếc xe lam màu cam có ba bánh và thùng xe không mui đang hướng thẳng về phía tụi nó. Dan giơ tay vẫy chiếc xe.
“Em làm gì thế?
“Nó là taxi đấy,” Dan trả lời. “Với lại đi thứ này thì khỏi phải chờ đợi khi kẹt xe.”
Người tài xế cho xe tấp vào. “Quý khách cần một chiếc Bajaj phải không? Đi thoải mái, rất rẻ mà còn nhanh nữa. Tôi đi được mọi chỗ.”
“Ông chở tụi cháu ra chỗ có tàu được không?” Dan hỏi. “Ra vịnh được không?”
“Vịnh hả, hiểu rồi, tất nhiên là được. Đừng lo! Lên đi.”
Tụi nó trèo lên đằng sau xe. Người tài xế cho xe khởi hành. Đầu Amy bị giật mạnh về phía sau khi chiếc xe tăng tốc.
“Tuyệt vời!” Dan la toáng lên. Nó không thể kìm mình được.
Chiếc xe lam luồn lách giữa những chiếc xe tải và xe hơi. Nó tự tạo ra đường ở những chỗ không có đường. Nó len lỏi vào những hẻm hóc và phóng ầm ầm qua những con phố nhỏ tí hin. Chiếc xe gần như cắt xuyên qua dòng khách bộ hành. Đầu Dan bám đầy mùi xăng và mùi khói, còn tiếng ồn ào của thành phố ép chặt lấy người nó. Cảm giác như ở ngay giữa một cỗ máy đang gào rống và rung lên bần bật.
Nó yêu Jakarta quá đi mất.
Những con đường mà người tài xế chui vào cứ ngày càng hẹp dần. Rồi đột nhiên, tụi nó ngửi thấy mùi của biển. Tay tài xế cho xe chạy chậm lại, và tụi nó lướt qua một khu chợ có những chiếc dù bãi biển đủ màu sắc sặc sỡ được dựng trên mặt đất, che nắng cho những người đàn ông mặc quần đùi mang dép lê đang ngồi bán cá đựng trong những cái sọt. Họ đang rao hàng bằng một giọng lảnh lót, quăng tiền ra xung quanh như bị điên. Và thằng nhóc chỉ ước gì tụi nó có thể ngừng lại để khám phá chỗ này.
Xa xa phía trước, tụi nó nhìn thấy những cột buồm và những cánh buồm màu sắc sặc sỡ. Người tài xế cho xe dừng lại ở gần vịnh. Dan giơ ra một mớ tờ rơi quảng cáo đã nhăn nhúm, người tài xế cầm lấy vài
“Quý khách cần một chuyến du lịch à?” Ông ta khoát tay chỉ ra vùng vịnh. “Tôi biết rõ chỗ này. Em họ tôi có một chiếc thuyền đánh cá. Chiếc thuyền tốt nhất trong vịnh, thủy thủ cũng tốt nhất luôn.”
“Chúng cháu muốn đi Krakatau,” Amy nói.
Ông ta lắc đầu. “Giờ nó đang hoạt động... quý khách không thể xuống Krakatau được.”
“Liệu em họ của ông... có chở tụi cháu tới đó được không? Chỉ nhìn qua một cái thôi mà,” Dan hỏi nài.
“Chuyến đi dài đấy, phải mất cả ngày.”
“Vậy là đồng ý rồi nhé.”
Dan chờ đợi câu tiếp theo từ miệng ông ta sẽ là “Thế cha mẹ các cháu đâu?”. Nó biết rằng ông ta đang nghĩ về điều đó. Dan lẳng lặng giơ ra một nắm tiền.
“Chắc chắn rồi,” tay tài xế vừa đáp vừa chộp lấy nắm tiền. “Đừng lo gì cả!”
***
Em họ của người tài xế tên là Darma. Còn chiếc thuyền lúc nằm trong cảng thì trông có vẻ to lớn và vững chãi, nhưng đến lúc nổ máy ra khơi thì bỗng nhiên lại trở nên nhỏ bé và mỏng manh kỳ lạ.
Amy và Dan ngồi ở đuôi tàu nhìn Darma vừa cười vừa chỉ trỏ những cảnh vật ngoài khơi. Tụi nó không nghe được anh ta nói gì vì tiếng động cơ át đi. Anh ta có hai thủy thủ dưới quyền không biết nói tiếng Anh, nhưng luôn mỉm cười với Amy và Dan mỗi khi bắt gặp ánh mắt tụi nó.
Mũi tàu hướng thẳng ra biển và mùi cá xông lên đặc quánh. Amy bám chặt vào lan can tàu, nó trông có vẻ hơi xanh xao. Dan hướng mặt ra khơi xa, đón gió thốc vào mặt nó. Mặt nước sáng lên một màu lam ngọc, ở phía xa xa có thể nhìn thấy một chuỗi những hòn đảo. Những chiếc tàu đánh cá có kích cỡ nhỏ hơn đang chạy dích dắc trên mặt vịnh.
Sau khi đi được một lúc, tụi nó nhìn thấy một chấm nhỏ ở phía trước mặt. Dan đoán rằng tụi nó đang đi tới sát đảo Java. Nó biết Krakatau nằm ở phía Tây.
Darma hét lên gì đó với tụi nó rồi cười lớn. Amy quay sang Dan. “Anh ta nói gì thế?”
“Em nghĩ anh ta nói gì đó về ngày Chủ nhật và tàu thuyền. Bữa nay là Chủ nhật đúng không? Có phải tụi mình lại đi qua đường phân chia múi giờ quốc tế rồi không? Em có phải nhắc lại kiến thức lớp 4 cho chị không đó?”
“Chắc chắn là anh ta nói từ Sunda. Ở trong từ eo biển Sunda. Sau khi tới sát Java, tụi mình sẽ ở trong eo biển đó. Đó là con đường biển nối giữa Java và Sumatra. Và đó là đường đi tới đảo Rakata. Đó là hòn đảo có núi Anak Krakatau nằm trên đó. Em biết đó, tuy đảo Krakatau đã nổ tung rồi, nhưng đã có một hòn đảo khác thế vào chỗ của nó. Tên nó có nghĩa là “Đứa con của Krakatau”, và...”
“Em biết rõ là chị đâu cần được ai giúp,” Dan nói. “Nhưng làm ơn ngừng lại đi.”
“Kênh vận tải biển!” Darma hét lên. Lần này thì tụi nó nghe thấy anh ta rất rõ. Anh ta mỉm cười rồi cười lớn. “Khi chúng ta băng qua đó, hãy bám cho chắc nhé!”
Mặt nước dậy sóng ngày một lớn hơn lúc họ vòng qua mũi đất. Darma đưa tàu đi sát hơn vào bờ biển, nơi nước lặng hơn. Bãi biển trông rất đẹp, và những ngọn đồi mọc đằng sau đó mờ mờ trong màn sương khói màu xanh lá cây và xám. Phía bên kia mặt biển xanh biếc là quần đảo Sumatra.
Mình đang ở trên một chiếc thuyền đi giữa Java và Sumatra, Dan nghĩ thầm. Thế có tuyệt cú mèo không chứ?
Thằng nhóc vừa bắt đầu hối hận vì đã không mang theo đồ ăn trưa thì một thủy thủ đã bày ra mấy tô to đầy cơm trộn dừa. Dan và Amy ních căng cả bụng trong lúc ngắm nhìn những chiếc xà lan lớn chạy ra khỏi eo biển.
Mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu lúc Darma ra hiệu cho tụi nó. “Được rồi, giờ tới lúc vượt qua eo biển rồi.” Anh ta chỉ tay. “Đằng kia là Rakata.”
Giờ tụi nó đã có thể thấy nó rồi, hòn đảo trên có ngọn núi lửa Anak Krakatau dốc đứng, đứa con của Krakatau. Dan cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống.
Darma hướng thẳng vào eo biển, cho chiếc tàu đánh cá luồn lách một cách hết sức khéo léo giữa dòng giao thông đông đúc trong con kênh. Những chiếc xà lan khổng lồ chạy ngang qua, xả hơi nước mù mịt, làm chiếc thuyền nhỏ của họ bị nhồi lên dập xuống trong làn nước sau đuôi của chúng. Cuối cùng, họ cũng đi được vào những vùng nước êm ả hơn, vượt qua những hòn đảo ken dày cây cọ và những bãi biển đang mời gọi. Tụi nó đang ở ngay chính giữa thiên đường nhiệt đới. Chắc chắn cảnh vật cũng giống hệt thế này khi Robert Cahill Henderson tới đây lần đầu. Chỉ trừ chuyện ở vị trí mà một thời ngọn núi Krakatau hùng vĩ từng ngự trị trên mặt biển, giờ có một ngọn núi mới đang mọc lên. Đỉnh của nó bằng phẳng và trên đó có những vệt khói trắng xen lẫn khói xám bạc bốc lên. Dan nghe thấy một tiếng sấm nổ đùng đùng, nhưng nó chẳng mấy quan tâm tới điều đó. Nó còn đang quá ngây ngất với cảnh vật trước mặt. Theo một cách nào đó, bạn có thể cảm nhận được sức mạnh của ngọn núi, cảm nhận được khối năng lượng đang sục sôi trong lòng nó to lớn đến chừng nào.
Mặc dù đã giả vờ không nghe, nhưng đầu nó không thể kìm được việc ghi nhớ lại những sự kiện mà Amy đã đọc cho nó nghe trên máy bay của chú Shep: 36.000 người chết, hầu hết trong đợt sóng thần gây ra bởi vụ nổ cuối cùng vào ngày 27 tháng 8; hai phần ba hòn đảo đã bị thổi bay; người ta có thể nghe thấy vụ nổ khổng lồ cuối cùng từ cách đó hơn 2.000 dặm; sóng chấn động truyền đi bảy lần vòng quanh trái đất; đám mây tro bụi tung lên cao đến 50 dặm và bao phủ cả trái đất trong 30 ngày, và cuối cùng đã tạo ra những cảnh hoàng hôn kỳ lạ trong suốt một năm sau. Tất cả những con số đó càng làm cho ngọn núi trở nên đáng sợ hơn.
Darma đưa cho một trong số các thủy thủ của mình một chiếc mũ bảo hộ rồi quay lại phía tụi nó. “Hôm nay không phải ngày tốt,” anh ta nói. Anh ta chỉ cho tụi nó. “Hoạt động dữ dội.”
Dan nhìn thấy thứ gì đó đang bò xuống chân núi. Những đám mây khói phun ra trong lúc ngọn núi gầm gừ với mặt biển. Những tảng đá bắn ra tung tóe, gần đến mức Dan có thể thấy rõ chúng. Họ đang nổi bập bềnh trên những con sóng lặng. “Nó đang phun trào“Không. Nhưng nó thấy không vui,” Darma đáp. “Toàn là đá bọt. Không tốt cho chiếc tàu.”
Chỉ cần nhìn sơ qua hòn đảo, Amy và Dan cũng hiểu được rằng thậm chí nếu tụi nó có thể lục lọi chỗ này thì cũng sẽ chẳng tìm được gì. Krakatau đã nổ tung thành tro và lửa. Một phần đã chìm xuống lòng biển sâu, một phần bốc hơi vào không khí rồi. Chứng kiến sức mạnh của ngọn núi thứ hai thế cũng đủ rồi.
“Chắc ông ta chỉ vừa kịp thoát thân,” Amy thì thầm với Dan. “Ông ta đã mất mọi thứ. Mọi thứ mà ông ta đã bỏ công sức vào đó.”
“Không chụp hình? Không quay phim?” Darma hỏi. “Hầu hết du khách đều làm thế mà.”
Hai đứa lắc đầu. Tụi nó không cần đến những bức ảnh mới ghi nhớ được cảnh này.
Chuyến hành trình băng ngược qua lại con kênh thật hãi hùng, nhưng tụi nó tin tưởng vào khả năng lái tàu của Darma và sự xoay xở chuyên nghiệp của những thủy thủ. Tụi nó đã đi được nhiều giờ trước khi quay lại, nên giờ chẳng có chuyện gì để làm ngoài việc ngồi ngắm cùng một dải bờ biển mà chúng đã nhìn trong nhiều giờ liền trên đường đi ra. Câu hỏi là một khi về đến Jakarta rồi, tụi nó sẽ làm gì tiếp theo? Dan suýt nữa đã hét to ra câu hỏi đó, nhưng rồi nó nhớ ra nó đang quyết định hầu như không nói chuyện với chị gái. Chị nó trông đang khổ sở tới mức nó hầu như quên mất nó đã phát điên lên vì chị nó như thế nào.
Mặt trời xuống dần sau lưng lúc họ vòng qua mũi đất và thẳng hướng về phía Jakarta.
Darma ra sau đuôi tàu để nói chuyện với tụi nó. “Xin lỗi? Chúng ta đang ở rất gần vùng Ngàn Đảo. Một địa điểm đẹp, điểm đến của khách du lịch...”
“Chúng tôi thực sự cần quay về,” Amy đáp.
“Chỉ chệch khỏi đường về một chút xíu thôi,” Darma nói tiếp với một nụ cười rộng mở. “Tôi có chuyến hàng phải chuyển nhanh đến một hòn đảo, sẽ không tốn nhiều thời gian lắm đâu.”
Dan. “Em thấy cũng được đó.”
Họ di chuyển xuyên qua những hòn đảo. Tụi nó thấy trên một số đảo có những ngôi nhà xinh xắn, trong khi một số khác không hề có dấu vết con người.
“Ổng sống ở một hòn đảo nhỏ xíu, cách xa những đảo khác,” Darma giải thích. “Đặt hàng tạp phẩm, lương thực và những thứ như thế. Già rồi, ít nói lắm - bạn tôi đã chở ổng tới Krakatau, như chở các em vậy đó! Ổng cũng không hề quay phim!”
Darma cho máy tàu giảm tốc độ lúc họ từ từ trôi vào một hòn đảo nhiệt đới xanh tươi. Đám thủy thủ chất hàng lên một chiếc xuồng cao su. “Chỉ mất một lúc thôi,” Darma nói.
Đám thủy thủ bắt đầu chuyển hàng từ khoang thuyền lên. Amy ngồi bật dậy.
“Dan,” nó thì thào. “Chị thấy một cây hương thảo! Em còn nhớ manh mối của Irina không?”
Dan quay lại nhìn Amy. “Được rồi, chuyện này cực kỳ quái lạ, nhưng có phải chị cũng đang nghĩ điều mà em đang nghĩ không?”
“Rằng người trên hòn đảo này là một người nhà Cahill đó hả?”
“Rằng người trên hòn đảo này chính là Robert Cahill Henderson!”
“Không thể nào! Vậy ông ta phải khoảng... 140 tuổi rồi!”
Dan gật gù. “Chính xác! Có thể bí mật vĩ đại của nhà Cahill chính là sự bất tử. Hoặc ít nhất cũng là cách kéo dài cuộc sống. Nghĩ mà xem, Amy. Không phải điều đó sẽ khiến chị trở thành người quyền lực nhất thế giới hay sao? Có thể Robert Cahill Henderson không phải bỏ đi để tìm chỗ chết. Có thể ông ta đã quay lại đây, và trong 50 năm qua, ông ta đang tiếp tục phát triển công thức của mình.”
“Nghe điên quá,” Amy nói chầm chậm.
“Đó có thể là sự thật,” Dan phản đối.
Cả hai đứa cùng nhảy bật dậy. “Tụi em sẽ xuống tàu ở đây!” Amy thông báo. “Tụi em sẽ lấy ít hàng hóa!”
“Nhưng ở đây không có khách sạn nào!” Darma phản đối. “Chả có gì phục vụ cho khách du lịch cả!”
“Không sao! Tụi em thích cắm trại lắm!” Dan lục túi và rút ra một mớ tiền nhiều hơn số trước đó. Nó ấn tiền vào tay Darma. “Ngày mai tới đón tụi em được không?” Dan hỏi. Thằng nhóc tuột khỏi tàu xuống làn nước sâu tới đầu gối. Nó chọn lấy một trong những hộp hàng hóa rồi đội lên đầu.
Amy thả người qua lan can tàu. Nó chọn lấy một cái hộp khác. “Tạm biệt!”
Darma lôi chiếc xuồng cao su lên lại boong tàu. Anh ta trông có vẻ bối rối. Nhưng rồi anh ta nhún vai và vẫy chào tụi nó. Chỉ một lúc sau, chiếc tàu đã vòng qua đầu hòn đảo và biến mất.
CHƯƠNG 23
NELLIE VÒ ĐẦU MỘT CÁCH BẤT LỰC. Cô nhìn đồng hồ. Cô không thể tin được là mình đã ngủ một mạch 12 tiếng đồng hồ.
Như thường lệ, Amy và Dan đã biến mất. Nhưng lần này, ngay cả một dòng thông báo tụi nó cũng không để lại.
Cô nàng kiểm tra e-mail, và y như rằng có hai bức thư từ clashgrrl. Cô nhập mật khẩu và thở dài.
THEO SÁT TỤI NHỎ. BÁO ĐỘNG ĐỎ. THU XẾP ĐỂ LÊN ĐƯỜNG NGAY.
“Giờ người ta còn chỉ bảo mình làm việc nữa kìa,” Nellie nói to lên.
Con Saladin kêu meo meo một cách buồn bã. “Cả mày nữa hả?” Nellie hỏi. Cô nàng nhấc con mèo lên và vuốt ve nó một cách lơ đãng. Cô nàng không thể tin được là mình lại lạc Amy và Dan một lần nữa. Nellie đã ngồi chờ tụi nó khoảng một tiếng đồng hồ trước khi bắt đầu vò đầu bứt tai. Con Saladin vùng vẫy trườn khỏi vòng tay cô. Cô nàng siết nó chặt quá. Bởi vì cô đang lo lắng. Cảm giác như có chuyện gì đó không ổn ở đây.
Tụi nhỏ thường rất biết điều trong việc cho cô biết mỗi khi tụi nó đi khỏi. Nhưng cô đã thấy cách tụi nó nhìn nhau khi phát hiện ra là cô biết lái máy bay. Tụi nó đang bắt đầu nghi ngờ cô rồi. Mấy đứa nhỏ tội nghiệp. Tụi nó không thể tin tưởng một ai.
Một thư khác của clashgrrl hiện lên. Dòng tiêu đề viết không tranh cãi!
Điều đó có nghĩa là bức thư này thuộc vào dạng vô cùng khẩn cấp!
Nellie tắt cái laptop bằng ngón chân cái. Cô sẽ không kiểm tra e-mail nữa cho đến khi tìm thấy tụi nhỏ. Cô có linh cảm xấu về chuyện này.
***
Irina ở ngay đằng sau Isabel lúc cô ta bước vào cửa hàng. Isabel đã thuê một chiếc xe hơi, nhưng Irina đủ khả năng theo kịp bằng xe mô-tô. Irina mặc quần áo cải trang, nhưng Isabel không có bất cứ động thái cảnh giác nào như thường lệ, điều đó có nghĩa là cô ta cảm thấy an toàn ở Jakarta.
Isabel mang một cái túi mua hàng bằng vải bạt lúc đầu thì rỗng không và giờ đang căng phồng ra vì hàng hóa. Irina giữ khoảng cách đủ gần để có thể xem Isabel đang mua gì qua ống kính chiếc máy ảnh của ả.
Món đồ cuối cùng làm Irina rùng mình ớn lạnh. Đúng như ả đã nghi ngờ. Isabel xảo quyệt, nhưng lại không giàu trí tưởng tượng lắm.
Vậy là chỗ này đây. Trận đấu cuối cùng của ả sẽ diễn ra ở đây. Quyền lực của 39 manh mối có thể sẽ không còn ở yên trong tay nhà Lucian nếu Isabel Kabra là người đứng đầu chi họ.
Hậu quả sẽ thế nào nếu Irina chống lại người chỉ huy của mình? Ả biết rõ lắm chứ. Ả sẽ bị vứt bỏ. Mọi người nhà Lucian đều sẽ biết ả đã phản bội chi họ của mình. Isabel và Vikram sẽ đảm bảo chuyện đó xảy ra. Chúng sẽ dựng lên một câu chuyện, xuyên tạc mọi chuyện theo cách của họ. Mọi thứ mà ả từng biết sẽ mất hết - tiền bạc, các mối quan hệ, mục đích sống. Thế giới sẽ không còn chỗ cho ả dung thân, và ả sẽ biến thành một con ma.
Ả không còn lựa chọn nào. Ả phải thử thôi. Các người khác nhau chỗ nào chứ? Amy đã hỏi thế.
Đây là sự khác nhau này, Amy ạ. Có những chuyện ta sẽ không làm. Và có những chuyện ta sẽ không cho phép được xảy ra.
Ả quay lại và chạy đến chỗ Natalie và Ian.
Natalie mỉm cười. Irina không thể thấy được ánh mắt con nhỏ này dưới cặp kính mát màu đen.
“Tin tốt đây. Việc giám sát ngược của ta cho thấy không có cái đuôi nào bám theo mẹ hai đứa,” Irina nói. Ả không để lộ ra một ánh mắt nào khiến cho hai đứa quá khích này biết mình chẳng hào hứng với tụi nó chút nào.
“Tôi có tin còn vui hơn đây,” Natalie nói. “Sáng nay mẹ đã nhận được vài mệnh lệnh mới.”
“Sao nữa?”
Irina kín đáo thò từ mỗi ngón tay trỏ ra một cái kim. Sẽ dễ hành động hơn nhiều nếu hai đứa này biến mất một thời gian đủ dài.
Natalie hành động nhanh đến nỗi Irina chỉ đủ thời gian để cảm thấy một thoáng bất ngờ. Trước giờ ả vẫn luôn nghĩ về con nhỏ điệu đàng này như một đứa ẻo lả. Natalie vung tay về phía trước, tóm lấy ngón tay Irina và bẻ ngoéo đi hết cỡ. Irina cảm thấy một cơn đau lịm người lúc khớp ngón tay của ả trật ra. Và rồi chiếc kim đâm lút vào.
***
Amy và Dan thả mấy cái hộp trên bãi biển và chậm rãi hướng về phía con đường mòn.
“Sao tụi mình lại để Darma đi chứ?” Amy hỏi. “Nếu không tìm thấy ai, tụi mình sẽ phải ở đây cả đêm.”
“Thế thì sẽ đã lắm,” Dan đáp. “Giống y như Robinson Cruise-o.”
“Robinson Crusoe,” Amy sửa lại. Tụi nó đã tới chỗ khu rừng nhiệt đới rậm rạp và bắt đầu tiến vào rừng theo con đường mòn.
“Em cá là “Troppo” sẽ rất vui khi gặp tụi mình đó,” Dan nói. “Chúng ta ở cùng trong một đại gia đình hạnh phúc mà, đúng không nào?”
Trong lòng Amy tràn ngập những dự cảm không lành. Mặt trời đã lặn xuống sau ngọn đồi, bóng tối đang lan tỏa ra khắp nơi. Đột nhiên, nó thấy e ngại về điều mà có thể chị em nó sẽ tìm được.
Dan bước vào một khoảng đất trống. “Chà chà,” thằng nhóc nói. “Nhìn chỗ này mà xem.”
Một khung nhà của một tòa nhà lớn được dựng cạnh một khu rừng cọ. Vật liệu xây dựng vẫn còn bày bừa trên mặt đất, những khối gạch bằng bê tông, những cuộn dây to, những viên ngói bằng đất sét. “Coi bộ họ đang xây một khách sạn,” Dan nói. “Nhìn xem, dưới đó còn có nhiều nhà nữa kìa.”
“Dan,” Amy gọi. “Nhìn này.”
Con bé chỉ lên mặt cát. Những vết chân còn in dấu rành rành. Dan ướm thử chân mình vào một dấu. Dấu chân đó to hơn chân thằng nhóc rất nhiều, đó là dấu chân của một người đàn ông. Sự hoài nghi mà Amy dành cho lý thuyết của Dan đột nhiên bị nhấn chìm trong nỗi sợ hãi của con bé.
Hai đứa đi theo những dấu chân qua khỏi cái khách sạn đang dang dở và băng qua khu đất trống. Đi xuống theo con đường mòn, tụi nó bắt gặp một bãi biển nhỏ hình bán nguyệt, mặt cát nhuốm một màu hồng dưới ánh chiều tà. Bao quanh bãi biển là những cây cọ cao ngất. Tới đây những dấu chân biến mất, nhòa lẫn vào những chỗ trũng trên mặt cát.
Amy phát hiện ra một chuyển động nhỏ ngoài tầm mắt của nó. Một cái võng được căng giữa hai cây cọ. Nó đang nhẹ nhàng đu đưa. Con bé không nhìn thấy được người đang nằm trong võng, chỉ nhìn thấy được mỗi ngón chân cái đang đẩy nhẹ vào mặt đất để là cái võng đung đưa.
Hai đứa tiến lại gần hơn, hầu như nín thở. Khi đến được chỗ cái võng, tụi nó thấy hai ống quần lửng bằng vải linen màu vàng chanh được ủi cẩn thận. Một cái áo trắng diêm dúa. Và... mắt ông ta đang nhắm nghiền, một nụ cười đang nở trên khuôn mặt... đó chính là ông chú họ Alistair Oh của tụi nó.