39 Manh Mối (Tập 6: Trong Vùng Nước Thẳm)

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 26

SÁNG HÔM SAU, Amy và Dan ra ngồi trên bãi biển, nhìn ra làn nước nhiệt đới êm ả. Tụi nó đã trải qua một đêm dài nhất trong cuộc đời. Không thể ngủ được, chỉ ngồi và chờ bình minh lên. Giờ cả hai đang dõi đôi mắt đỏ ngầu về phía chân trời. Những chiếc áo thun trắng của tụi nó đã ngả sang màu xám vì ám khói và muội than. Cổ họng tụi nó có cảm giác khô và rát bất kể đã uống bao nhiêu nước đi nữa.

Tụi nó biết Nellie sẽ sớm tới đây vào khoảng giờ ăn trưa. Việc tụi nó rời đi trước khi nhà chức trách đến là rất quan trọng. Alistair đã ra lệnh cho chúng ở yên ngoài bãi biển. Lão không muốn tụi nó nhìn thấy những gì còn lại trong ngôi nhà. Tụi nó cũng không muốn nghĩ về điều đó.

Lão đã bỏ đi lang thang, tụi nó biết lão muốn ở một mình. Irina từng là kẻ thù của lão, nhưng lão cũng quen biết cô ta đã lâu. Có lẽ lão muốn tưởng niệm cô ấy.

Irina cũng từng là kẻ thù của tụi nó. Đêm qua, cô đã cứu mạng tụi nó.

Amy chạm vào con rồng bằng ngọc bích trên sợi dây chuyền của nó. Tại sao? Sao một người mà nó từng nghĩ là ác quỷ lại có thể có được tấm lòng tốt đến mức chịu hy sinh cuộc sống vì hai chị em nó?

Tối qua có người đã lấy trộm bài thơ. Alistair biết rõ chuyện đó. Lão bị đánh thức dậy, ngửi thấy mùi khói và ngay lập tức lục tìm tờ giấy. Tất cả họ đều biết chắc chắn Isabel đã lấy trộm. Alistair đã nghe thấy tiếng động cơ chạy đi trên mặt biển, nhưng lão không thể trông thấy gì cả.

Sáng nay họ đã tìm thấy chiếc tàu mà chắc chắn Irina đã dùng. Đó là một chiếc tàu đánh cá nhỏ mà chắc là cô ấy đã trả tiền cho ai đó ở cảng để mượn nó.

Tụi nó đã có được các sự kiện, hoặc là hầu hết các sự kiện. Điều mà tụi nó không thể rũ bỏ được là cảm xúc của mình.

Điều duy nhất mà Amy biết chắc rằng đây chính là lúc để kể hết với Dan. Nó phải nói cho thằng bé biết hết ngay lúc này, trước khi Nellie xuất hiện. Nó không thể chịu đựng nổi thêm một ngày như ngày hôm qua. Nó có thể đối mặt với mọi chuyện, nhưng nó không thể làm điều đó nếu thiếu Dan.

Nó đã sai, và thằng bé đã đúng. Tối qua thằng bé đã rất sợ hãi, nhưng nó không lúc nào mất đi sự tỉnh táo. Lúc nào thằng bé cũng như thế. Những lúc nó cứng đờ ra vì sợ hãi thì em trai nó vẫn tiếp tục hành động. Trên rất nhiều phương diện, em trai nó dũng cảm hơn nó nhiều.

Em trai nó có thể đối mặt với mọi chuyện.

“Có một nguyên nhân khiến chị không kể cho em chuyện cha mẹ bị mưu sát,” nó nói một cách ngắc ngứ. “Và lý do không phải là chị không tin em. Mà bởi vì chị nhớ lại một số chuyện chị đã làm. Chị không muốn em biết chuyện đó. Chị... chị không muốn em trách chị.”

Thằng nhóc ném cho nó một cái nhìn dò hỏi.

“Đêm hôm đó... cái đêm khói lửa đó... chị vẫn còn thức lúc đám người lạ mặt tới nhà mình. Chị nghe tiếng họ ở dưới nhà. Chị nấp sau cửa lắng nghe. Họ đang hỏi cha mẹ xem cha mẹ đã đi đâu. Họ cứ hỏi đi hỏi lại mãi.” Amy ngừng lại một chút, và rồi lời lẽ của nó trào ra. “Chị sợ lắm. Nên... nên chị chạy vào phòng. Một người phụ nữ bồng chị lên. Là Isabel. Cô ta nói về những con gấu bông trên áo ngủ của chị và chị đã sửa lời cô ta. Chị nói đó là gấu túi. Bọn họ đã biết tất cả theo cách như vậy đó.”

Dan lắc lắc đầu. “Biết cái gì cơ?”

“Biết rằng cha và mẹ đã tới Úc tìm Robert Cahill Henderson. Và họ đã suy ra được là cha mẹ đã mang về thứ gì đó. Bởi vì sau đó, khi bọn họ ra ngoài, Isabel đã nói,“Bọn họ đã lần theo dấu ông ta tới Úc, đúng không nào? Chuyện này phải được lo liệu xong xuôi trong đêm nay.”

“Chị có nghĩ là cha mẹ đã mang về thứ gì đó không? Có phải đó là thứ mà cha đã tìm không?”

“Em sẽ làm gì khi nhà mình bị cháy?” Amy hỏi.

“Người ta sẽ cứu những gì có giá trị nhất. Nên mẹ đã cứu tụi mình, còn cha thì cứu thứ bất-kể-là-gì đó.”

“Có thể có ai đó đã sắp đặt vụ hỏa hoạn để quan sát chuyện xảy ra. Có thể mọi chuyện đã đi sai kế hoạch. Nhưng vụ cháy sẽ không xảy ra nếu chị không cho họ biết cha mẹ đã tới Úc! Giá mà chị đừng là một đứa kiểu như... cái gì tôi cũng biết.” Amy vùi mặt vào lòng bàn tay. Hai vai nó run lên trong tiếng khóc nức nở. Nó cảm giác như mình có thể khóc thế này mãi mãi. Nó có thể gào to lên cho hả nỗi buồn và nỗi xấu hổ của mình, nhưng điều đó sẽ khiến nó trào nước mắt và sẽ không bao giờ ngừng lại được.

Dan lúng túng. “Amy. Chị ngốc quá. Hoàn toàn ngốc.”

Con bé ngẩng đầu lên, lấy tay lau mắt. “Sao cơ?”

“Để em làm rõ chuyện này nhé. Chỉ vì trên áo ngủ chị có hình mấy con gấu túi mà cha mẹ chết, hả?”

“Thì...”

“Đúng là ngớ ngẩn hết chỗ nói. Cha mẹ chết vì nhà mình bị cháy. Chị đâu phải là người châm lửa. Một trong những người bà con thân thiết, yêu quý của chúng ta đã làm điều đó. Chị thật ngốc. Chị nghĩ rằng chỉ vì chị nói ra cái từ thần kỳ nào đó, thì chị thay đổi được thế giới hả? Ở đây, chúng ta đang nói chuyện về nhà Cahill đấy. Bọn họ sẽ làm điều đó bất kể có chuyện gì đi nữa.”

Sự quyết liệt trong giọng nói của Dan đã xua tan nỗi sợ hãi của Amy. Nếu Dan dịu dàng, nếu thằng nhóc cố gắng an ủi nó, nó sẽ lại quỵ ngã mất. Muội than vẫn nhem nhuốc trên khuôn mặt tái nhợt của em trai nó. Thằng nhóc trông mệt mỏi, kiệt sức, buồn bã. Và thành thực.

“Chị đúng là một bà chị kỳ quái một cách tuyệt vời, bà chị ạ,” Dan nói.

Amy những muốn ôm ghì lấy thằng em, nhưng nó biết nếu làm thế sẽ khiến thằng nhóc thấy kỳ quái lắm. Nên thay vào đó, nó ôm lấy đầu gối mình. Nó thấy hơi xấu hổ. Dan nhìn mọi thứ thật sáng suốt. Nếu thằng nhóc không nghĩ rằng nó đáng bị trách cứ... thì có lẽ đúng thế thật. Nó đã nói ra mọi chuyện, nó đã cởi bỏ được mọi ký ức, và nó vẫn chưa bị sụp đổ.

Thay vào đó, Amy nhận thấy một điều ngược lại đã xảy ra. Nó đã mạnh mẽ hơn.

“Irina còn nói một điều khác lúc ở trong đường hầm,” con bé nói. “Cô ấy hỏi chị tại sao mẹ lại chạy ngược vào trong nhà. Có phải chỉ vì cha không? Điều gì có thể quan trọng hơn cả các con?”

“Vận mệnh của thế giới chăng?” Dan hỏi đùa.

Nhưng nụ cười nhăn nhở của thằng nhóc tan đi khi nó bắt gặp ánh mắt xanh nghiêm nghị của Amy. “Vận mệnh của thế giới,” con bé nhắc lại.

Trong một phút, chẳng đứa nào nói gì với nhau. Dường như khó có thể nghĩ về điều đó ngay lúc này, trước một đường chân trời dần nhuốm hồng và trước một mặt biển xanh đang bừng sáng. Khó có thể nghĩ rằng vận mệnh của cái thế giới vĩ đại, rộng lớn xung quanh tụi nó lại... đang phụ thuộc vào tụi nó.

“Em nghĩ là em biết lúc đó bọn họ đang tìm cái gì,” Dan nói. “Chính là bài thơ.”

“Alistair đã đánh cắp nó,” Amy nói. “Giờ thì mọi chuyện đã rõ. Tối qua, chị nhớ lại cảnh ông ta đứng kế lò sưởi. Trong lúc tất cả đều nhìn vào chị thì ông ta lại nhìn mấy cuốn sách.”

“Nơi cha mẹ giấu bài thơ.”

“Chị cá là cha mẹ đã nghĩ rằng bài thơ có thể dẫn đường tới rất nhiều đầu mối,” Amy nói. “Và họ đã hy sinh mạng sống của mình để cứu nó.”

“Nếu tối đó Alistair có mặt ở đấy, có thể ông ta tham gia vào kế hoạch phóng hỏa,” Dan nói.

“Không phải Alistair đâu!”

“Sao lại không chứ?” Dan hỏi lại. “Nhớ điều người ta nói với chị hôm qua không? Rằng khi có quá nhiều điều đang rơi vào vòng nguy hiểm thì có tàn nhẫn cũng không sao cả, nhớ không? Chúng ta không thể chắc rằng ông ấy không làm chuyện đó.”

“Giá mà chúng ta có thể giải mã được bài thơ,” Amy nói. “Chắc chắn trong đó có ẩn giấu một đầu mối. Chị ước gì có câu trả lời nào đó sẽ giáng xuống đầu chị quá. Giống tối qua, trong lúc mưa bão...”

Dan đăm chiêu nhìn ra mặt biển. Đột nhiên, thằng nhóc đập tay lên mặt cát và phá ra cười.

“Em phát tưng tửng rồi hả?” Amy hỏi.

Dan nhảy loi choi trước mặt Amy. “Đúng như cô Malarkey đã nói.” Dan giả giọng the thé. “Cả lớp, đừng sợ hãi trước thứ ngôn ngữ lạ lẫm. Hãy tìm ra ý nghĩa của nó.”

“Thì sao chứ,” Amy xua xua tay trong không khí. “Cô Malarkey thì sao? Chị vẫn chưa hiểu.”

“Bài thơ! Ông già đó cảm thấy cùng đường, rồi ông ấy đang ngồi trên bãi biển, và rồi trời bắt đầu mưa, đúng không nè? Rồi nước mưa rớt xuống đầu ông ấy.”

“Chị hiểu hơn rồi đó.”

“Và chuyện đó khiến ông ấy phải suy nghĩ. Muôn con sóng đang hát bài ca ta quen thuộc. Ông ấy đang cố nói điều gì?” Đáp lại ánh mắt ngơ ngác của Amy, Dan chỉ ra mặt biển. “Nước!”

“Nước là manh mối hả?” Amy hỏi lại. “Không lẽ đơn giản thế à?”

“Đó là lý do vì sao ông già đó đã vừa vui mừng vừa phát điên lên cùng một lúc,” Dan đáp. “Nó đơn giản thế đấy.”

Amy trầm ngâm. “Tụi mình đã hứa sẽ nói cho Alistair biết.”

“Ngay cả khi tụi mình đã biết ông ta có mặt ở nhà mình tối đó và có thể đã giết cha mẹ à?” Dan hỏi. “Em gọi sự việc đó là điều khoản phá vỡ hợp đồng.”

“Tối qua, ông ấy đã sẵn sàng nhảy khỏi cái gờ tường đó để cứu tụi mình,” Amy nói.

“Hoặc cứu chính mạng ông ta,” Dan nói. “Em cho rằng tụi mình cứ chờ tới khi biết rõ chuyện gì đã xảy ra tối qua.”

“Suỵt,” Amy nói, con bé đã thấy Alistair đang tiến về phía tụi nó. Cái áo ngủ bằng lụa của lão nhem nhuốc muội than và đất cát, tóc tai bù xù trên đầu.

Lão quay mặt đón ánh mặt trời đang lên. “Hôm nay sẽ là một ngày tốt,” lão nói. “Chúng ta vẫn còn sống.”

Lão trông có vẻ buồn bã và buồn cười nữa, Amy nghĩ, trong bộ đồ ngủ màu hồng và mái tóc bồng như kẹo bông đường, sao lão có thể là kẻ giết người được chứ? Nhưng Dan nói đúng. Tụi nó không thể cứ thế đưa cho lão một manh mối được. Chưa phải lúc.

Họ nghe thấy tiếng rì rầm của một động cơ. Phía ngoài dải đá ngầm, một chiếc tàu đang dần tiến lại. Tụi nó có thể nhìn thấy một cánh tay đang vẫy điên cuồng. Nellie.

Alistair vẫy tay đáp lại. Lão bước ra mép nước.

Tụi nó nhìn Alistair đứng đó, gấu áo ngủ nhúng trong nước, gió nhẹ đùa trên mái tóc xám của lão. Ông già mà tụi nó đã từng yêu quý, người mà tụi nó không thể tin tưởng, đang vẫy chào người au pair mà tụi nó đang học cách để yêu quý... và cũng là người mà tụi nó không thể tin tưởng được.

“Mọi thứ đang trở nên phức tạp,” Dan nói.

“Chị ước gì có thể nhớ thêm còn ai ở đó nữa!” Amy bùng ra. “Có thể sẽ có thêm nhiều hình ảnh trở lại với chị. Chị không chịu đựng được việc chẳng biết gì.”

Gương mặt Dan trở nên nghiêm nghị. “Chúng ta phải tìm cho bằng được ai đã gây ra chuyện đó. Isabel đã lên kế hoạch phóng hỏa, nhưng chúng ta cần phải biết còn ai khác đã có mặt ở đó nữa.”

“Rồi sao nữa?” Amy hỏi. “Rồi tụi mình sẽ làm gì? Gọi cảnh sát hả?” Con bé phát ra một tiếng cười kỳ lạ.

“Em chưa biết,” Dan nói. “Nhưng chúng sẽ phải trả giá.”

“Chuyện báo thù nghe có vẻ... giống phong cách nhà Cahill quá,” Amy nói.

“Không phải báo thù,” Dan đáp. “Công lý.”

Tụi nó nhìn nhau. Amy cảm thấy như cha mẹ nó đang hiện hữu ở đây, gần gũi hơn bao giờ hết, và linh hồn của Irina đang nói “Tất cả giờ trông cậy vào các con”.

Nó và Dan lại bên nhau. Không còn bí mật nào giữa tụi nó nữa. Và sẽ không bao giờ có bí mật nào nữa. Nó có thể thấy rằng em trai nó cũng hiểu điều đó. Trong đáy mắt thằng bé, niềm tin đã trở lại.

Và trong buổi sáng buồn thảm này, khi đang ngồi trên một bãi biển nhiệt đới với đám tro tàn đang bốc khói sau lưng và tiếng thét cuối cùng của Irina còn đang vang dội trong tai, tụi nó đã trao cho nhau một lời hứa không lời. Một lời thề. Hai chị em sẽ không ngừng nghỉ đến khi nào tìm ra được người đã sát hại cha mẹ tụi nó.

Tụi nó đã bắt đầu cuộc săn lùng 39 manh mối vì nguyện vọng của Grace. Giờ tụi nó sẽ thắng cuộc đua vì Arthur và Hope.

“Công lý,” Amy tán thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.