CHƯƠNG 4
AMY, DAN VÀ NELLIE vốn đã quen với chuyện bốc hơi nhanh chóng. Dan tọng hai bàn chân vào lại đôi giày đế mềm của nó. Amy nhảy một phát vọt qua cái đi-văng. Nellie lo trông chừng cánh cửa, mở nó ra và chờ cho đến khi Amy và Dan đã ra ngoài an toàn.
Shep phóng vào trong chiếc xe Jeep đậu bên ngoài. “Vào xe đi!” ông gào lên.
Một tấm ván lướt sóng thò ra phía sau xe, Dan và Amy đành phải tự nhét mình vào bên cạnh tấm ván, trong khi Nellie đu người lên ghế trước. Bánh xe rít lên khi Shep cho xe phóng đi.
Nellie chồm tới sát Shep hơn trong khi họ phóng như bay trên con đường mấp mô. “Chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta đang đi đâu thế?”
“Tất nhiên là tới Bondi![1]” Shep quát lên át cả tiếng gió thốc. “Sóng nổi lên rồi!”
Sydney
“Sóng nổi lên rồi hả?” Nellie hỏi bằng một giọng ngạc nhiên thấy rõ. “Thế mà cháu cứ tưởng cái chỗ đó sắp bị nổ tung chứ!”
Dan nhẹ nhõm ngả người vào lưng ghế. Amy thở hắt ra một hơi.
“Chắc mấy đứa làm rớt hết mọi thứ lúc có điện thoại gọi đến rồi,” Shep nói. “Chú phải công nhận cả ba đứa đúng là thiên tài trong chuyện chuồn lẹ.”
“Tụi cháu thường bị kiểm tra nghiêm ngặt lúc đi học mà,” Dan đáp một câu chẳng ăn nhập gì.
“Đừng lo, có hàng đống cửa hàng ở đó,” Shep la lên trong tiếng gió thốc. “Các cháu có thể mua sắm trang bị cho mình ở đó. Chú còn có hàng đống bạn lướt sóng có đủ cả ván dài, ván ngắn - tụi chú sẽ trang bị cho các cháu tận răng.”
“Cháu chả bao giờ hiểu được môn lướt sóng,” Nellie nói. “Cháu là một cô gái quê ở New England mà. Tại sao lại phải nhảy lên một tấm ván rồi để cho mấy con sóng khổng lồ đập cho bầm dập chứ? Cháu thà đi bơi cho nó lành.”
Shep cười vang. “Cháu sẽ thích nó cho coi. Chỉ cần để ý mấy con sứa “bluebottle”, thì cháu sẽ ổn thôi.”
“Tụi sứa có giết chết chú được không?” Dan hỏi đầy háo hức.
“Không đâu, nhưng mà sẽ đau dã man.”
“Đã quá!”
Mất vài phút để Shep đỗ xe vào một chỗ trống trước một cửa hàng nhỏ bán dụng cụ lướt sóng. Ngay sau đó, ông hồ hởi dẫn tụi nó tới chỗ bán dụng cụ thích hợp và rút ra một cái thẻ tín dụng. Giờ đây xúng xính trong quần lửng và áo ba lỗ, tụi nó đi theo chú xuống một bãi biển rộng với những con sóng đang cuồn cuộn dâng lên.
“Sóng có vẻ to khủng khiếp,” Amy nói.
Dan có vẻ hài lòng vì có người khác không phải là nó đã phát biểu ra điều đó.
“Đừng lo. Đội cứu hộ ở đây giỏi lắm. Nếu các cháu gặp rắc rối thì cũng đừng có vùng vẫy, chỉ cần giơ tay lên thôi. Kìa, đó là mấy người bạn lướt sóng của chú.”
Shep vẫy mấy người đang đi ngang qua, mang theo lỉnh kỉnh những chai nước trái cây cùng bánh mì sandwich. Tất cả họ, cả nam lẫn nữ, đều có vẻ rám nắng và lực lưỡng với những mái tóc bạc màu vì nắng giống như Shep. Những tấm ván lướt được đặt nằm trên bãi cát hoặc cắm trên đó giống như những tảng đá dựng đứng.
“Anh ta đây rồi!” một người đàn ông gọi to. “Anh mất thời gian quá, anh bạn ạ.”
“Anh mang theo cái gì đó, mấy cái bánh quy cho cá mập hả?” một người khác gọi.
“Có phải họ vừa gọi tụi cháu là thức ăn cho cá mập không chú?” Amy hỏi, nuốt khan một cái.
“Đừng để ý tới họ. Bánh quy cho cá mập chỉ có nghĩa là người mới tập chơi thôi.” Shep tiến về phía trước. “Đây là mấy đứa cháu họ của tôi, Amy và Dan, và Nellie, au pair của tụi nó. Tụi nhỏ sẽ học cách lướt sóng như một người Úc thực thụ.”
“Chọn đi,” một cô gái nói. “Chị có một tấm ván tập có thể cho mấy em mượn được.”
Shep nhe răng ra cười và kẹp tấm ván trượt của chú vào dưới nách. “Ba đứa lại đây. Chú sẽ cho các cháu một bài huấn luyện cấp tốc. Đừng lo lắng về lũ cá mập - cứ ở yên bên trong vùng cắm cờ là được.”
“Lũ cá mập,” Nellie thì thào. “Tốt hơn là chúng nên ở trên đĩa, có nước sốt rưới lên trên.”
Cả đám mất hai mươi phút để cố gắng leo lên được mấy tấm ván tập. Nellie gần như làm được ngay tắp lự, nhưng Amy cứ té lên té xuống và ngã ụp vào các con sóng. Nó chìm nghỉm xuống tận đáy biển rồi ngoi lên, phun phì phì, uống một bụng nước phải bằng cả một nửa Thái Bình Dương. Dan đang cười nghiêng cười ngả thì bị một con sóng đập cho vào mặt. Đây là lần vui nhất của nó kể từ khi nó chuyển phát nhanh bộ sưu tập nhền nhện chết cứng cho giáo viên dạy đàn piano của nó.
“Chú nghĩ bây giờ mấy đứa đã biết cách rồi đó,” một lúc sau chú Shep bảo cả đám. “Nếuphiền, chú sẽ lướt tấm ván dài của chú ra ngoài kia một chút.”
“Còn cháu sẽ đi tắm nắng,” Nellie nói.
Nellie hướng vào bờ, chú Shep chèo ra ngoài. Còn Dan và Amy tự chọn vị trí để đón đợt sóng tiếp theo. Amy gạt mớ tóc che mắt nó ra và nhăn răng cười. Không còn vẻ mặt lo rầu cứ làm chân mày của nó nhíu lại nữa. Dan bắt được một con sóng từ một vị trí hoàn hảo. Thằng nhóc cao hứng hát ư ử đầy sung sướng.
Khi cuối cùng cũng đáp vào được bờ biển, nó bật ra một tràng cười. Nhưng vẻ mặt nhăn nhở của nó trở nên héo queo khi nó nhìn thấy một gia đình giống nhau như đúc với những chiếc quần lửng màu vàng sáng và những đôi mắt xanh lồi ra đang bắt đầu lao xuống nước với những chiếc ván lướt dài.
Nhà Holt. Những kẻ vai u thịt bắp, đầu to óc bằng quả nho mà lại hay khoe mẽ.
Dan kéo theo tấm ván của mình trong khi chọn thời điểm thích hợp để bơi qua những người lướt sóng ra chỗ Amy vẫn đang còn nằm dài trên tấm ván, dập dềnh trên những con sóng.
“Chúng ta có bạn đấy.”
Amy lướt mắt nhanh qua bãi biển. “Ôi, không. Nhanh lên nào, chúng ta hãy...”
Nhưng đã quá muộn rồi. Eisenhower Holt đã chiếu tướng thấy chúng. Gã ta chỉ ngón tay to mập của mình về phía tụi nó. “Giờ chơi bắt đầu!” gã rống lên át cả tiếng sóng đập.
“Chị nghĩ thử coi tụi nó muốn làm gì thế?” Dan hỏi. “Ngoài cái chuyện nhận nước tụi mình cho chết đuối ra?”
“Hamilton sẽ không làm thế đâu,” giọng Amy hoang mang.
Tụi nó đã từng thiết lập nên một mối quan hệ đồng minh tạm thời với Hamilton Holt hồi còn ở đất Nga. Thậm chí tụi nó còn chia sẻ cho thằng này một manh mối. Nhưng điều đó không có nghĩa tụi nó là bạn bè của nhau.
“Búa Tạ sợ cha nó,” Dan nói. “Em cũng sợ cha nó. Mặc dù vậy, người ta không được để lộ nỗi sợ hãi ra trước một người nhà Holt. Bọn họ đánh hơi được nỗi sợ hãi và như thể nó có vị như thịt gà ấy.” Thằng nhóc dằn mạnh tấm ván trượt xuống mặt nước. “Có ngon thì tới đây nè,” nó quát với lại đằng sau với gã Eisenhower.
Eisenhower lúc ngồi trên tấm ván thì có vẻ vụng về, nhưng khi đã bắt đầu lướt qua những con sóng, gã di chuyển thật nhanh và dũng mãnh. “Mày nợ tụi tao,” gã gào lên. “Mày đã đẩy tụi tao tới tận Siberia! Chuyện đó không hề vui một chút nào! Giờ thì tụi tao cần được nghe vài câu trả lời.”
“Chúng tôi đã cho các ông một manh mối còn gì!” Amy gào lên đáp trả.
“Làm như chuyện gì to tát lắm! Đằng nào thì tụi tao cũng sẽ tìm ra nó!”
“Mơ đi!” Dan gào lên. “Ngay cả khi một cái manh mối tới táp vào mũi ông rồi treo tòn teng ở đó tới tận thứ năm thì ông cũng chẳng thể nào tìm được nó!”
Eisenhower vẫy gọi cả nhà gã. “Xuống nước nhanh lên, tụi bây!” Reagan và con em sinh đôi Madison của nó nhảy lên ván và bắt đầu lướt trên sóng. Mụ Mary-Todd theo sau, chậm chân hơn một chút, để mắt theo dõi những đợt sóng ống cuộn. Hamilton đi sau cùng.
“Tụi mình nên làm gì bây giờ,” Amy cắn môi.
“Ta bắt đợt sóng tiếp theo thôi,” Dan trả lời. “Tiến lên nào!”
Hai đứa nhảy lên ván tập của mình và ngoái nhìn lại đằng sau. Một đợt sóng đang tiến lại gần, tụi nó chèo thật lực nhưng vẫn không có được đủ đà. Con sóng đầu tiên nhấc bổng tụi nó lên, nhưng cuối cùng chỉ lướt qua thay vì đưa tụi nó vào bờ biển.
Eisenhower Holt lù lù hiện ra qua đợt sóng dừng. Hai cánh tay lực lưỡng của gã đẩy gã lướt tới phía tụi nó. Chỉ vài giây sau, gã đã tông mạnh tấm ván của mình vào Dan. Dan cảm thấy người nó bắn bổng lên rồi đập mạnh vào nước. Khi nó ngoi lên để thở, bàn tay to bè của Eower đã nhấn trên đầu nó. Một lần nữa, Dan thấy mình lại chìm nghỉm vào lòng nước.
“Dừng lại!” Amy quát lên. Con bé quăng mình khỏi tấm ván của nó và bắt đầu đấm túi bụi vào chân Eisenhower. “Thằng bé bị hen suyễn đấy!”
Tất cả những cú đấm của Amy cũng chỉ mang lại sự chú ý cho gã như thể một lá rong biển mềm mại đang cọ vào chân gã. Eisenhower lại tiếp tục trấn nước Dan. Dan cảm thấy phổi nó đang thắt lại. Khi trồi lên, nó bám chặt vào tấm ván lướt của Eisenhower và thở dốc. Ở gần đó, tấm ván của nó dập dềnh trên mặt nước.
Eisenhower để nguyên bàn tay mập ú của gã trên đầu Dan. “Đưa cho tao một manh mối, nếu không nó sẽ xuống dưới đó chơi đấy.”
Cả đám đã trôi xuôi xuống phía dưới bãi biển và ở gần hơn với những đợt sóng ống cuộn lớn. Một con sóng đang thành hình.
“Lặn xuống,” Dan bảo Amy.
“Lặn xuống hả?” Eisenhower hỏi lại. “Manh mối kiểu gì vậy...”
Dan và Amy cùng lặn xuống. Điều cuối cùng tụi nó nghe được là tiếng mụ Mary-Todd la thất thanh, “Anh yêu, coi chừng...”
Dan cảm nhận được cú đập mãnh liệt của con sóng, nhưng thằng bé đã lặn đủ sâu để thoát khỏi nó. Dan trồi đầu lên, hít một hơi dài. Amy xuất hiện tiếp sau nó, bơi đứng trong nước.
Eisenhower không có cả thời gian để định thần lẫn lặn xuống. Con sóng đập mạnh vào gã và bao trùm lấy người gã, tấm ván lướt của gã bắn tung lên không trung. Người ta chỉ thấy một vệt màu vàng tươi lóe lên khi gã lộn cổ xuống. Một nhân viên cứu hộ bàng quan đứng yên giương mắt nhìn.
Eisenhower cuối cùng dạt vào bờ biển, cắm mặt vào cát. Mụ Mary-Todd bắt được một con sóng lướt vào bờ, ba chân bốn cẳng chạy bổ tới chỗ gã. Eisenhower vùng dậy, bừng bừng lửa giận. Gã gạt tay Mary-Todd ra, gắng gượng trở lại chỗ tấm ván trượt của gã và thử thuần phục con sóng một lần nữa. Một lần nữa, tất cả những thành viên n bắt đầu chèo thật lực ra chỗ đám người lướt sóng. Bọn họ di chuyển hệt như lũ cá mập, cắt qua làn nước với vẻ uyển chuyển đầy tốc độ.
Shep chèo tới chỗ Dan và Amy, ông kéo theo mấy tấm ván tập của tụi nó. “Thằng cha đó đã được kỳ cọ tới nơi tới chốn hén. Cũng đáng đời thôi. Không lẽ hắn ta thấy chuyện nhấn nước một thằng bé là vui lắm hay sao? Bạn của mấy cháu đó hả?”
“Chỉ là một gia đình xấu nết mà tụi cháu đụng trên máy bay thôi,” Amy trả lời. “Chú có cho rằng chú và các bạn của chú giỏi hơn mấy người đó không?”
“Cháu nói nghiêm túc chứ?” Shep hỏi lại.
Mấy người bạn lướt sóng của Shep tiến lại gần theo tiếng huýt sáo của chú. Họ chèo tới với những nhịp khỏa nước thật nhanh nhẹn.
“Mấy đứa cháu của tôi có một rắc rối nhỏ với đám khách du lịch màu vàng ở đằng kia,” Shep nói. “Xin nhắc lại là đám đó đang xâm phạm lãnh địa của tụi mình. Và đám người đó khá xấu tính, đáng để đá đít đấy.”
Mấy người bạn của Shep nhăn răng ra cười. “Làm thôi,” một người bảo.
“Tôi sẽ theo sau các bạn,” Shep nói với những người bạn của mình. Chú quay sang Amy và Dan. “Cứ chèo cùng nhau bên cạnh chú. Chú sẽ cho mấy đứa thấy.”
Nhà Holt. Những kẻ vai u thịt bắp, đầu to óc bằng quả nho mà lại hay khoe mẽ.
Dan kéo theo tấm ván của mình trong khi chọn thời điểm thích hợp để bơi qua những người lướt sóng ra chỗ Amy vẫn đang còn nằm dài trên tấm ván, dập dềnh trên những con sóng.
“Chúng ta có bạn đấy.”
Amy lướt mắt nhanh qua bãi biển. “Ôi, không. Nhanh lên nào, chúng ta hãy...”
Nhưng đã quá muộn rồi. Eisenhower Holt đã chiếu tướng thấy chúng. Gã ta chỉ ngón tay to mập của mình về phía tụi nó. “Giờ chơi bắt đầu!” gã rống lên át cả tiếng sóng đập.
“Chị nghĩ thử coi tụi nó muốn làm gì thế?” Dan hỏi. “Ngoài cái chuyện nhận nước tụi mình cho chết đuối ra?”
“Hamilton sẽ không làm thế đâu,” giọng Amy hoang mang.
Tụi nó đã từng thiết lập nên một mối quan hệ đồng minh tạm thời với Hamilton Holt hồi còn ở đất Nga. Thậm chí tụi nó còn chia sẻ cho thằng này một manh mối. Nhưng điều đó không có nghĩa tụi nó là bạn bè của nhau.
“Búa Tạ sợ cha nó,” Dan nói. “Em cũng sợ cha nó. Mặc dù vậy, người ta không được để lộ nỗi sợ hãi ra trước một người nhà Holt. Bọn họ đánh hơi được nỗi sợ hãi và như thể nó có vị như thịt gà ấy.” Thằng nhóc dằn mạnh tấm ván trượt xuống mặt nước. “Có ngon thì tới đây nè,” nó quát với lại đằng sau với gã Eisenhower.
Eisenhower lúc ngồi trên tấm ván thì có vẻ vụng về, nhưng khi đã bắt đầu lướt qua những con sóng, gã di chuyển thật nhanh và dũng mãnh. “Mày nợ tụi tao,” gã gào lên. “Mày đã đẩy tụi tao tới tận Siberia! Chuyện đó không hề vui một chút nào! Giờ thì tụi tao cần được nghe vài câu trả lời.”
“Chúng tôi đã cho các ông một manh mối còn gì!” Amy gào lên đáp trả.
“Làm như chuyện gì to tát lắm! Đằng nào thì tụi tao cũng sẽ tìm ra nó!”
“Mơ đi!” Dan gào lên. “Ngay cả khi một cái manh mối tới táp vào mũi ông rồi treo tòn teng ở đó tới tận thứ năm thì ông cũng chẳng thể nào tìm được nó!”
Eisenhower vẫy gọi cả nhà gã. “Xuống nước nhanh lên, tụi bây!” Reagan và con em sinh đôi Madison của nó nhảy lên ván và bắt đầu lướt trên sóng. Mụ Mary-Todd theo sau, chậm chân hơn một chút, để mắt theo dõi những đợt sóng ống cuộn. Hamilton đi sau cùng.
“Tụi mình nên làm gì bây giờ,” Amy cắn môi.
“Ta bắt đợt sóng tiếp theo thôi,” Dan trả lời. “Tiến lên nào!”
Hai đứa nhảy lên ván tập của mình và ngoái nhìn lại đằng sau. Một đợt sóng đang tiến lại gần, tụi nó chèo thật lực nhưng vẫn không có được đủ đà. Con sóng đầu tiên nhấc bổng tụi nó lên, nhưng cuối cùng chỉ lướt qua thay vì đưa tụi nó vào bờ biển.
Eisenhower Holt lù lù hiện ra qua đợt sóng dừng. Hai cánh tay lực lưỡng của gã đẩy gã lướt tới phía tụi nó. Chỉ vài giây sau, gã đã tông mạnh tấm ván của mình vào Dan. Dan cảm thấy người nó bắn bổng lên rồi đập mạnh vào nước. Khi nó ngoi lên để thở, bàn tay to bè của Eisenhower đã nhấn trên đầu nó. Một lần nữa, Dan thấy mình lại chìm nghỉm vào lòng nước.
“Dừng lại!” Amy quát lên. Con bé quăng mình khỏi tấm ván của nó và bắt đầu đấm túi bụi vào chân Eisenhower. “Thằng bé bị hen suyễn đấy!”
Tất cả những cú đấm của Amy cũng chỉ mang lại sự chú ý cho gã như thể một lá rong biển mềm mại đang cọ vào chân gã. Eisenhower lại tiếp tục trấn nước Dan. Dan cảm thấy phổi nó đang thắt lại. Khi trồi lên, nó bám chặt vào tấm ván lướt của Eisenhower và thở dốc. Ở gần đó, tấm ván của nó dập dềnh trên mặt nước.
Eisenhower để nguyên bàn tay mập ú của gã trên đầu Dan. “Đưa cho tao một manh mối, nếu không nó sẽ xuống dưới đó chơi đấy.”
Cả đám đã trôi xuôi xuống phía dưới bãi biển và ở gần hơn với những đợt sóng ống cuộn lớn. Một con sóng đang thành hình.
“Lặn xuống,” Dan bảo Amy.
“Lặn xuống hả?” Eisenhower hỏi lại. “Manh mối kiểu gì vậy...”
Dan và Amy cùng lặn xuống. Điều cuối cùng tụi nó nghe được là tiếng mụ Mary-Todd la thất thanh, “Anh yêu, coi chừng...”
Dan cảm nhận được cú đập mãnh liệt của con sóng, nhưng thằng bé đã lặn đủ sthoát khỏi nó. Dan trồi đầu lên, hít một hơi dài. Amy xuất hiện tiếp sau nó, bơi đứng trong nước.
Eisenhower không có cả thời gian để định thần lẫn lặn xuống. Con sóng đập mạnh vào gã và bao trùm lấy người gã, tấm ván lướt của gã bắn tung lên không trung. Người ta chỉ thấy một vệt màu vàng tươi lóe lên khi gã lộn cổ xuống. Một nhân viên cứu hộ bàng quan đứng yên giương mắt nhìn.
Eisenhower cuối cùng dạt vào bờ biển, cắm mặt vào cát. Mụ Mary-Todd bắt được một con sóng lướt vào bờ, ba chân bốn cẳng chạy bổ tới chỗ gã. Eisenhower vùng dậy, bừng bừng lửa giận. Gã gạt tay Mary-Todd ra, gắng gượng trở lại chỗ tấm ván trượt của gã và thử thuần phục con sóng một lần nữa. Một lần nữa, tất cả những thành viên nhà Holt bắt đầu chèo thật lực ra chỗ đám người lướt sóng. Bọn họ di chuyển hệt như lũ cá mập, cắt qua làn nước với vẻ uyển chuyển đầy tốc độ.
Shep chèo tới chỗ Dan và Amy, ông kéo theo mấy tấm ván tập của tụi nó. “Thằng cha đó đã được kỳ cọ tới nơi tới chốn hén. Cũng đáng đời thôi. Không lẽ hắn ta thấy chuyện nhấn nước một thằng bé là vui lắm hay sao? Bạn của mấy cháu đó hả?”
“Chỉ là một gia đình xấu nết mà tụi cháu đụng trên máy bay thôi,” Amy trả lời. “Chú có cho rằng chú và các bạn của chú giỏi hơn mấy người đó không?”
“Cháu nói nghiêm túc chứ?” Shep hỏi lại.
Mấy người bạn lướt sóng của Shep tiến lại gần theo tiếng huýt sáo của chú. Họ chèo tới với những nhịp khỏa nước thật nhanh nhẹn.
“Mấy đứa cháu của tôi có một rắc rối nhỏ với đám khách du lịch màu vàng ở đằng kia,” Shep nói. “Xin nhắc lại là đám đó đang xâm phạm lãnh địa của tụi mình. Và đám người đó khá xấu tính, đáng để đá đít đấy.”
Mấy người bạn của Shep nhăn răng ra cười. “Làm thôi,” một người bảo.
“Tôi sẽ theo sau các bạn,” Shep nói với những người bạn của mình. Chú quay sang Amy và Dan. “Cứ chèo cùng nhau bên cạnh chú. Chú sẽ cho mấy đứa thấy.
Tụi nó chèo ngay sau Shep nhưng không thể kìm được việc ngó nghiêng quan sát mấy người bạn của chú. Ba người trong số họ đã bắt được con sóng tiếp theo và đang hướng thẳng tới chỗ đám người nhà Holt, đám này đang chèo ra chỗ sóng dừng. Điều khiển mấy tấm ván lướt một cách chuyên nghiệp, mấy người bạn của chú Shep xắn thẳng qua nhóm người này. Eisenhower văng ra khỏi tấm ván của gã, ngoi lên phun phì phì. Amy thấy Hamilton bắt đầu cười to, rồi nhanh chóng lặn vào một con sóng.
Những tay lướt sóng dễ dàng quay ngoắt lại trên con sóng và chèo ra ngoài một lần nữa. Eisenhower ngượng chín người đang vừa bơi bì bõm sau tấm ván của gã, vừa quát tháo vợ con.
Đám người nhà Holt tản ra khi con sóng tiếp theo cuộn xô vào. Hai người bạn của chú Shep chèo một cách nhanh chóng. Amy mất dấu họ trong giây phút con sóng cuộn lên, nhưng chỉ sau một khoảnh khắc con bé đã thấy lại họ đang cưỡi lên ngọn sóng thẳng đến chỗ... Eisenhower. Hai mắt của Eisenhower lồi ra khi gã thấy hai người lướt sóng đang bay qua con sóng xuống thẳng chỗ gã. Gã cố di chuyển tấm ván của mình ra chỗ khác, nhưng nó đã bị bắn tung lên và bay vào trong không khí. Họ mất dấu Eisenhower cho đến chỗ nước cạn, nơi gã ngoi lên, thở hổn hển đầy vẻ khó nhọc. Tấm ván trượt đập chát vào đầu gã.
Amy và Dan cười lăn lộn.
“Được rồi, chúng ta sẽ bắt con sóng này,” Shep nói.
Amy nuốt khan. Con sóng ống cuộn trông thật khổng lồ. “Đợt sóng đó hả?” nó ré lên thảng thốt.
“Các cháu chỉ cần chèo nhanh hết mức có thể. Sau đó cưỡi lên em bé này mà vào. NGAY BÂY GIỜ!”
Mấy ngón tay của Amy đào xới trong làn nước biển, chèo nhanh hết mức có thể. Nó cảm thấy con sóng đang hút lấy nó từ đằng sau. Và rồi đột nhiên, nó cảm thấy được nhấc bổng lên, cứ như thể con sóng đã tóm lấy tấm ván của nó và đẩy về phía trước. Shep nhảy tưng tưng và trượt xuống con sóng, lắc lắc đầu để rũ nước ra khỏi mái tóc của chú.
Amy quyết định rằng nó sẽ không chết. Nó nghe Dan gào lên “Ya-hoo!” trong lúc con sóng đưa chúng vào bờ. Nó đã lèo lái được tấm ván của mình, cả người nó sướng ran.
Amy lướt mắt qua mặt biển phía sau lưng nó. Reagan và Madison đang chèo trở ra. Mary-Todd đang bám dính vào mép tấm ván của mụ. Hamilton đang ở xa khỏi những con sóng cuộn, lắc lư nhịp nhàng trên những ngọn sóng. Khi Eisenhower thấy Amy và Dan đã vào đến bãi biển, gã cũng cố trở vào, nhưng các bạn của Shep đã vây chặt lấy gã bằng những tấm ván của họ. Một con sóng nữa đập thẳng vào mặt gã.
Các bạn của Shep vẫy tay chào tạm biệt lúc họ vào đến bãi biển. Nellie đã đứng sẵn ở đó chờ mọi người. Cả bọn vừa cười ầm ĩ vừa chạy tới chiếc xe Jeep của chú Shep. Chú quăng khăn tắm cho tụi nó, miệng vẫn tủm tỉm cười.
“Chẳng có gì tốt bằng để cho một băng lướt sóng dạy dỗ cách cư xử,” Shep nói giọng đầy vẻ hài lòng.