40 Ngày Kết Hôn

Chương 16: Chương 16: Ngày Thứ Mười Hai 2




Chênh lệch quá lớn thiếu điều làm Lục Diệp suy sụp, anh nhắm mắt, giọng khàn đặc “Không phải là phụ nữ sao? Người phụ nữ kia đâu?”

Bấy giờ bác sĩ mới sực hiểu “Là người phụ nữ bị mù? Cô ấy may mắn lắm, chỉ bị xây xát thôi, ở phòng bệnh bên cạnh.” Nói rồi bác sĩ chỉ đằng sau Lục Diệp.

Lục Diệp nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, như sợ quấy nhiễu cái gì đó vậy, từ khe cửa rộng dần, từ từ nhìn rõ người khiến anh mong ngóng nhớ thương.

Mặt Vân Thường tái nhợt, yên lặng dịu ngoan nằm trên chiếc giường trắng tinh, không duyên không cớ khiến người ta thương tiếc.

Anh chậm rãi đi tới, ngồi xuống cạnh giường. Lỗ tai Vân Thường rất thính, sớm đã phát hiện có người vào phòng. Cô hơi nhổm nửa người trên dậy, dỏng tai gọi “Lục Diệp?”

Lục Diệp ừ một tiếng, đưa tay vuốt ve mặt cô. Gương mặt mịn màng hơi lạnh, không biết là do gió thổi hay do sợ hãi.

“Em không sao, đừng lo.” Vân Thường nắm tay anh, cười an ủi. Mắt hạnh tròn xoe cong cong như trăng non, chứa đầy dịu dàng, cho dù mới trải qua tai nạn xe vẫn không tìm thấy chút dấu vết gì của sợ sệt khủng hoảng.

Tim Lục Diệp như bị nhúng trong dấm, vừa xót vừa đau. Anh không biết nên nói gì làm gì, chỉ có thể tận lực dịu dàng vuốt ve cô, như an ủi một chú mèo con, từng chút từng chút một, vừa dịu dàng vừa yêu thương.

Vân Thường không có gì đáng ngại, Lục Diệp kiểm tra vết thương trên người cô một chút liền đưa cô về nhà.

Không khí đè nén một cách lạ lùng, hai người đều không biết nên mở miệng nói gì. Mắt Vân Thường không thấy, song Lục Diệp cũng không thể trói cô trên người anh, xảy ra chuyện thế này, về sau anh làm sao yên tâm để cô đi một mình? Không đời nào!

Kinh hoàng thế này một lần là đủ rồi, anh không muốn có lần thứ hai nữa đâu!

Nghĩ đến đây, Lục Diệp đứng bật dậy khỏi sofa, trong lòng đã có quyết định.

“Về nhà mẹ ở một thời gian.” Anh đi tới cạnh Vân Thường, bỗng nhiên mở miệng.

Vân Thường ngẩn ra, giọng hơi chát “Tại sao?” Anh cũng ghét bỏ cô quá phiền phức rồi ư? Mới mẻ qua đi liền không chờ kịp mà vất bỏ cô sao?

“Anh phải về bộ đội.” Lục Diệp bình tĩnh đáp, giọng điệu kiên quyết vô cùng “Lát nữa đi!”

“Sao đột nhiên lại quay về?” Vân Thường túm cánh tay anh, có phần bất an “Không phải anh, anh có bốn mươi ngày nghỉ sao?”

Lục Diệp vỗ vỗ tay cô “Trước khi anh về còn đang dẫn dắt một nhóm học viên, anh phải phụ trách họ.”

“Không thể không đi ư?” Vân Thường cúi đầu, lắp bắp.

Lục Diệp lắc đầu, sực nhớ cô không nhìn thấy, miệng mấp máy hồi lâu cuối cùng nhả ra hai chữ “Không thể.”

“Dọn đồ một chút, anh đưa em về nhà mẹ.” Lục Diệp ngừng một chút, kéo Vân Thường đứng dậy.

Vân Thường cúi đầu, không động đậy cũng không đi. Lục Diệp âm thầm thở dài, nâng cằm cô lên, quả nhiên, vành mắt đỏ rồi. Bị anh nhìn như thế, nước mắt không ghìm được, lăn từng giọt từng giọt xuống.

“Khóc cái gì, có phải anh đi luôn đâu.” Tim Lục Diệp không phải áo mưa, không có chức năng chống nước, cô khóc như thế làm ngực anh lập tức vừa căng vừa đau, thiếu điều không thở nổi.

Vân Thường lặng lẽ gật đầu, không nói thêm nữa, nghe lời vào phòng ngủ dọn quần áo. Lục Diệp đứng bên cạnh nhìn cô, ánh mắt tham lam chăm chú, dường như muốn khắc cả người cô vào trong mắt mình đem đi cùng vậy.

Lúc Lục Diệp dẫn Vân Thường về nhà, Lục phu nhân hoan hỉ vô cùng, nhưng khi bà biết Lục Diệp phải về bộ đội ngay thì, bà lập tức túm lỗ tai Lục Diệp, chỉ tiếc rèn sắt không thành: “Mày hết hạn nghỉ phép kết hôn rồi à con? Bây giờ về bộ đội, mày nói cho mẹ lý do vì sao phải về xem! Nói không ra hôm nay mày đừng hòng đi!”

Lục Diệp lặng thinh không nói, mặc mẹ anh nhéo lỗ tai đỏ bừng cũng không nói. Thượng tướng Lục nhìn không được, liếc mắt một cái đã ngăn chặn hành động của Lục phu nhân, kéo Lục Diệp vào thư phòng.

“Con với nó cãi nhau hả? Cho nên thằng ranh kia tính chạy trốn? Đừng sợ, mẹ bắt nó về giùm con!” Lục phu nhân vỗ nhẹ tay Vân Thường, cười híp mắt an ủi.

Vân Thường đỏ mặt, vội vàng lắc đầu “Không có ạ, mẹ, không có thật mà, Lục Diệp còn có việc, để anh ấy về bộ đội có việc khẩn cấp.”

“Nó có việc cái con khỉ!” Lục phu nhân đập bàn trà, lập tức lộ ra tác phong hung hãn “Hôm nay nó mà dám đi, ngày mai mẹ đi bộ đội tóm nó về! Xem ai dám cản mẹ!”

“Mẹ,” Vân Thường dở khóc dở cười, trong lòng lại vô cùng cảm động “Bọn con không có gì thật đó, chuyện bộ đội quan trọng hơn, Lục Diệp không nói láo đâu.”

Lục phu nhân than một tiếng, vuốt tóc Vân Thường “Con bé này, không để tâm gì cả, may mà đầu thằng Lục Diệp bằng đá, không thì làm sao giờ!”

Đầu Lục Diệp bằng đá? Vân Thường không hiểu, cũng không dám hỏi, sợ Lục phu nhân lại mắng Lục Diệp, đành ngoan ngoãn ngồi cạnh Lục phu nhân, làm bà nhìn càng thêm đau lòng.

Đàn ông làm việc lúc nào cũng nhanh, mới có mười phút, Lục Diệp đã ra khỏi thư phòng của thượng tướng Lục. Vừa bước ra, mắt anh liền dán lên người Vân Thường, làm như nhìn hoài không đủ.

Lục phu nhân thấy thế, môi nhếch lên, cho là thượng tướng Lục đã thuyết phục được Lục Diệp rồi, bèn quay sang Vân Thường: “Sao nào, mẹ…”

“Vân Thường,” Bà nói chưa xong đã bị Lục Diệp ngắt lời. Anh đứng cách Vân Thường không xa, thân hình thẳng tắp hiên ngang, sắc mặt nghiêm túc song đáy mắt là dịu dàng nhàn nhạt “Bình thường một mình em đừng đi ra ngoài, đi siêu thị cũng không được. Muốn tản bộ thì đi dưới lầu được rồi, anh…” Anh nhìn đôi mắt trống rỗng của Vân Thường, ánh mắt miêu tả khuôn mặt cô từng đường từng nét “Anh sẽ gọi điện cho em.”

“Chuyện gì đây?” Nụ cười trên mặt Lục phu nhân lặn mất tăm, tuy bình thường bà luôn tươi cười hiền lành nhưng bây giờ nghiêm mặt lên nhìn khá uy nghi. Bà lườm Lục Diệp, sắc mặt hờ hững “Nói rõ ràng.”

Lục Diệp nhìn mẹ anh, biết bà đang bất bình thay cho Vân Thường, hai chân dập gót đánh bốp, chào kiểu lính với bà: “Mẹ, chuyện trong nhà nhờ mẹ lo lắng nhiều hơn.” Nói xong không quay đầu sải bước đi.

Lục phu nhân bị anh chọc tức không ra tiếng, mặt vẫn bình tĩnh như cũ, bà thong thả ngồi ngay tại chỗ, ngoắc tay với người làm trong nhà bảo dắt Đại Mao đi xuống cho ăn, lại nhỏ nhẹ an ủi Vân Thường một bận, đưa cô về phòng Lục Diệp nghỉ ngơi, bấy giờ mới đóng cửa lại tính nợ với thượng tướng Lục.

“Rốt cuộc vì sao Lục Diệp muốn về?” Tính Lục phu nhân hoạt bát, nhìn có vẻ rất dễ ở chung, rất nhiều người quen biết đều cho rằng bà dễ tính. Thực ra, Lục phu nhân nổi nóng lên thì ngay cả thượng tướng Lục cũng phải nhường nhịn ba phần.

“Con cháu tự có phúc của nó, em lo cái gì!” Thượng tướng Lục xua tay, có vẻ không muốn nói.

Lục phu nhân nhướng mày, đứng bật dậy khỏi sofa, giọng không lớn nhưng lập tức làm thượng tướng Lục đau đầu “Được thôi, tôi tự đi hỏi.”

“Em chờ đã, chờ đã!” Thượng tướng Lục vội vàng đuổi theo, túm bà xã nhà mình về. Ông biết, với tính nết vợ mình, bà dám đuổi tới quân đội thật lắm.

Đành than một tiếng, kề tai Lục phu nhân, tỉ mỉ nói rõ đầu cua tai nheo một lượt.

Lục phu nhân càng nghe mắt càng sáng, cuối cùng cười không khép miệng lại được, vỗ đùi nói “Không hổ là con trai em! Vậy mới là đàn ông chứ!”

Thượng tướng Lục lắc đầu không nói. Chuyện này quả thật Lục Diệp làm rất quả quyết. Nhưng còn nguy hiểm? Ông nhìn sắc mặt hưng phấn của vợ, cái giá này quả thật rất rất lớn. Nếu không cẩn thận…

Thôi, con cháu tự có phúc của nó, lời này ban nãy ông mới nói rồi, giờ tự tặng cho mình vậy.

Vân Thường nằm trên giường, vết thương trên người đau rát, lòng càng đau hơn. Đến giờ cô vẫn chưa hiểu vì sao bỗng nhiên Lục Diệp lại đi. Rõ ràng nghỉ kết hôn còn cả tháng, nói không để ý là giả.

Song đến cuối cùng vẫn không cản được anh. Cô luôn kiên cường, song bây giờ lại không thể không hung hăng đè ép nước mắt muốn tràn mi mà ra.

Chẳng những lưu luyến, còn có tủi thân và sợ hãi.

Bữa trưa, Lục phu nhân đích thân lên lầu gọi Vân Thường. Vốn Vân Thường không muốn ăn nhưng không cưỡng lại được Lục phu nhân, đành miễn cưỡng ăn một chén canh gà ác nhỏ, ai ngờ mới thả chén xuống, dạ dày đột nhiên nhộn nhạo khó chịu.

Vất vả lắm mới nhịn xuống được, lảo đảo chạy vào toilet ói sạch sẽ, bấy giờ mới thấy thoải mái đôi chút.

Lục phu nhân hết hồn, chạy theo vào nào là vỗ lưng cho cô, nào là đưa nước súc miệng, làm Vân Thường cảm thấy ngại ngần.

“Mẹ, không sao, ói ra là tốt rồi.”

“Thế này là sao? Lát nữa bảo tài xế lái xe, mẹ đưa con đi bệnh viện kiểm tra toàn diện.” Lục phu nhân không thôi lo lắng, con vừa mới đi, con dâu liền xảy ra chuyện, thật là chuyện này chưa yên chuyện khác đã tới.

“Không cần đâu ạ.” Vân Thường rửa mặt xong, lấy khăn lông lau bọt nước “Có lẽ là buổi sáng bị tai nạn xe hù dọa, con đã kiểm tra ở bệnh viện rồi.”

“Nhưng mà…”

“Mẹ, con mới vừa ra khỏi bệnh viện, để sau lại đi được không, bệnh viện đâu phải chỗ tốt lành gì.”

Cô nói vậy rồi, Lục phu nhân cũng không ép thêm, đành theo ý cô. Khi hai người ra khỏi toilet, bỗng nhiên Lục phu nhân như bị xối nước lên đầu, đứng khựng lại, quay đầu hỏi “Hay là con có rồi?”

Suýt nữa Vân Thường va phải người Lục phu nhân, vừa hoàn hồn thì nghe câu này của bà, khóe miệng co rúm lại “Mẹ, sao có khả năng chứ, mới có mấy ngày.”

Lục phu nhân sờ đầu, cũng cảm thấy mình vớ vẩn, có điều cháu nội trắng trẻo nõn nà, đến chừng nào mới có đây?

Bị một trận như thế, Vân Thường chẳng muốn ăn gì nữa, đi thẳng lên lầu nghỉ ngơi. Lục phu nhân đành dặn nhà bếp nấu một nồi cháo ngô, luôn hâm nóng, chờ Vân Thường muốn ăn lúc nào thì đem lên cho cô lúc ấy.

Ban đêm, Lục phu nhân nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, hại thượng tướng Lục cũng mất ngủ theo.

“Đừng cựa nữa, ngủ đi!” Thượng tướng Lục đè bàn tay to đè lên người vợ, ra lệnh.

Lục phu nhân vừa nghe tiếng ông, lập tức lên tinh thần, cọ mặt qua: “Anh nói có phải Vân Thường có rồi không? Hôm nay nó ói đó! Tuy mới mười ngày, nhưng có khi… có thật cũng nên!”

Thượng tướng Lục bất lực ôm trán, bị logic mạnh mẽ của vợ mình làm ngốc luôn rồi “Đừng nằm mơ nữa, không thể nào!” Mới mười ngày mà có phản ứng nôn nghén? Nói chơi hả!

Tâm tình Lục phu nhân rớt bịch xuống, thở dài, thằng ranh kia kém quá, cứ thế về bộ đội, để lại đứa con rồi đi cũng được mà!

Giờ phút này, Lục Diệp vũ trang tận răng leo lên trực thăng, anh nắm chặt súng bắn tỉa trong tay, ánh mắt kiên định cố chấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.