Lục Diệp điên rồi! Đó là ý nghĩ đầu tiên sau khi Vân Thường thức dậy sáng hôm sau, cô xoa xoa cái eo và gốc đùi đau nhức, bỗng dưng phát hiện ngày hôm qua mình muốn đôi bên thành thực, vợ chồng phải tin tưởng lẫn nhau gì đó đều là mây bay.
Hôm qua căn bản anh không cho cô cơ hội nói nốt! Mệt cô còn nghĩ anh giận, nên muốn ra sức giải thích, xem ra cơ bản anh không để ý!
Nghĩ như thế, bỗng nhiên Vân Thường lại có chút ấm ức, anh không để ý? Không quan tâm cô có thích người khác hay không? Cũng không đúng, hôm qua rõ ràng anh phản ứng kịch liệt thế mà.
Vân Thường cảm thấy đau đầu, quả nhiên là lính đặc chủng đã qua huấn luyện có khác, ngay cả tâm tư cũng khó đoán nữa!
Quả thật cô từng thích Chu Nhân Trạch. Lúc anh ta bỏ đi Úc không nói tiếng nào, cô từng khóc, cũng từng oán, ban đêm nằm mơ đều là hận, hận anh ta bỏ lại cô một mình, cũng hận anh ta không để ý đến cô.
Nhưng cô không phải người ưa xoắn xuýt, Chu Nhân Trạch đã không để ý cô, cô chẳng cần phải bám dính lấy anh ta. Thế nên cô cắt đứt mọi phương thức liên lạc với Chu Nhân Trạch, dường như trong đời cô chưa từng xuất hiện người này.
Thứ từa tựa tình yêu dành cho anh ta cũng bị tiêu hao từng chút một trong hai năm qua. Chợt nghe tin anh ta về, nghe thấy giọng anh ta, cô có luống cuống thật nhưng thật tình là không có gì hào hứng hay kích động cả.
Có một số người, đã qua là trôi qua. Cô chẳng có trí tuệ lớn lao nhưng cũng biết chỉ có thể nắm bắt những gì đang có.
Lúc cô bị cha đánh chửi, dì ghẻ khinh bỉ, là Lục Diệp xem cô là châu báu trong tay, chăm sóc cô, che chở cô. Còn Chu Nhân Trạch, ở châu Úc xa xôi, trong lòng trừ hóa học của anh ta ra không có gì khác nữa.
Nặng nhẹ thế nào, cô phân biệt rõ lắm.
Lúc này Lục Diệp đang xách bữa sáng mau chóng chạy về nhà, vừa đi vừa hát, đương nhiên, đều là mấy bài cảnh xuân quân đội này nọ.
Thật ra anh không nghĩ phức tạp đến thế, mới đầu nghe chính miệng Vân Thường thừa nhận thích người đàn ông kia, quả thật anh giận sôi gan. Nhưng rất nhanh, anh đã nghĩ thông suốt, hiện tại ắt hẳn Vân Thường chẳng có bao nhiêu cảm tình với anh ta cho lắm.
Nếu không cô cũng sẽ không thản nhiên nói trước mặt anh như thế. Nói đến cùng chẳng qua chỉ là một đoạn quá khứ, một người cũ mà thôi.
Bây giờ Vân Thường là bà xã anh! Là người có tên trên sổ hộ khẩu nhà anh! Anh sợ cái gì? Mỗi ngày anh có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô, mỗi tối có thể ôm cô ngủ, như vậy còn không bằng mối tình đầu gì đó à? Đánh chết Lục Diệp cũng không tin!
Tuy Lục Diệp không quá rành chuyện nam nữ, nhưng suy cho cùng là người thông minh, biết lúc nào nên ép, lúc nào nên thả.
Anh không có khả năng đi ghen với chuyện bao nhiêu năm trước, tuy rằng… cũng có chút chút. Nhưng làm người luôn phải nhìn phía trước, hiện giờ Vân Thường là của anh. Ai cũng không cướp được!
Mặc dù anh không tự kỷ tới độ cho rằng hiện tại Vân Thường thích anh nhưng lâu ngày sinh tình thôi!
Không đúng, bước chân thiếu tá Lục sựng lại, lâu ngày sinh tình? Khụ khụ, hình như bất kể ý tứ nào bọn họ cũng phù hợp hết… như vậy còn sợ không tóm được Vân Thường sao?
Bước chân thiếu tá Lục nhẹ bẫng, có lẽ là nghĩ tới “lâu ngày sinh tình” gương mặt luôn lạnh lùng nghiêm túc thoáng hiện ý cười.
Vân Thường biết Lục Diệp đi ra ngoài mua bữa sáng, súc miệng rửa mặt xong, xếp gọn chăn, lại mở cửa sổ thoáng gió, mới ngồi trên giường chờ anh.
Lơ đễnh sực nhớ ra, hình như mấy ngày nay họ không dùng biện pháp an toàn! Vậy sẽ có chuyện mất thôi!
Đôi mắt hạnh của Vân Thường tròn xoe, bỗng nhiên đưa tay sờ bụng mình, liền đó lại tự an ủi, mẹ cô kết hôn ba năm mới có cô, chuyện này chắc không nhanh vậy đâu.
Nhưng mà… Vân Thường cau màu, cô rất thích em bé, mềm mại, còn ư a nói chuyện, làm sao giờ, càng nghĩ càng thấy em bé đáng yêu quá!
Có điều họ mới kết hôn, không, mới biết nhau, tình cảm không ổn định, hai người đều cẩn thận duy trì quan hệ đôi bên. Hiện giờ hình như không thích hợp có em bé.
Vân Thường thở dài, một lát phải nói với Lục Diệp một tiếng, tuy rằng lời này thật xấu hổ…
Lục Diệp về rồi, hai người ăn sáng xong Vân Thường muốn đi siêu thị, cô nghĩ nửa ngày vẫn không thốt nên lời được, đành tự mình hành động.
Mệt nỗi Lục Diệp nhất quyết đòi đi với cô, Vân Thường cãi không lại anh đành theo Lục Diệp chậm rì rì đi vào siêu thị.
“Vân Thường, em muốn mua gì?” Sáng sớm chắc không phải mua rau, vậy cô cần mua nhu yếu phẩm gì?
“Giấy vệ sinh!” Vân Thường nghĩ nửa ngày cuối cùng vẫn nói dối, bao cao su gì chứ, cô nói không được. Với lại cô cũng muốn mua băng vệ sinh, cái này cũng không nói thẳng được, vậy nói giấy vệ sinh là được rồi, đằng nào băng vệ sinh với giấy vệ sinh cũng để cùng chỗ.
Giấy vệ sinh? Trong nhà có mà? Lục Diệp thắc mắc song không nói, một tay đẩy xe, một tay dắt Vân Thường đi thẳng tới chỗ để giấy vệ sinh.
“Anh đi lấy giấy vệ sinh đi!” Đến nơi, Vân Thường lại không đi cùng Lục Diệp. Cô biết, theo bố trí của siêu thị này thì chỗ bọn họ đứng, đầu tiên là kệ băng vệ sinh, kế bên mới là giấy vệ sinh, vì thế mà lần lần lữa lữa không đi tới nữa, chỉ kêu Lục Diệp đi lấy.
Mới đầu Lục Diệp còn chưa hiểu, đến chừng vô tình liếc thấy lỗ tai hơi đỏ của cô mới sực hiểu ra. Thì ra là thế.
Anh khom lưng kề tai Vân Thường hỏi “Em có nhìn thấy muốn mua cái gì không?”
“Không thấy.” Vân Thường cúi đầu, bên tai là hơi thở nóng bỏng của anh, thẹn thùng run rẩy lông mi.
Lục Diệp cười khẽ một tiếng, thế này rồi mà còn mạnh miệng với anh! “Muốn mua nhãn nào?”
Vốn anh cho rằng một người đàn ông như mình mà đi mua món này sẽ xấu hổ lắm, song hiện tại lại cảm thấy chẳng có gì, đó là bà xã anh, cái gì cũng là của anh!
“Gì, gì cũng được!” Giọng Vân Thường càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng gần như thì thầm. Lục Diệp thấy da mặt cô mỏng quá, cũng không hỏi nữa, đằng nào anh cũng xem quảng cáo trên ti vi rồi, biết mấy nhãn hiệu, mua hết là xong chứ gì!
Lục Diệp không biết nhiều ít, mắt Vân Thường lại không thấy, thế nên đến cuối buổi, lúc hai người đẩy nguyên một xe băng vệ sinh ra quầy thanh toán, vô số người ghé mắt. Tố chất tâm lý của thiếu tá Lục vô cùng tốt, dưới cái nhìn chăm chú của bao nhiêu người như thế mặt không đổi sắc tim không đập, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi.
Vân Thường còn đang mải nghĩ vụ bao cao su, nhưng đến cùng vẫn không nói ra. Thật ra trong lòng cô còn ôm may mắn, dù sao mang thai không phải một chốc là có, thành ra cô giấu luôn chuyện này vào bụng.
Buổi chiều, Lục phu nhân gọi điện tới, nói với Vân Thường bà thuê người may cho cô một bộ sườn xám, mấy ngày nữa là xong, đặc biệt thông báo cho cô một tiếng, đến chừng đó bảo Lục Diệp chở cô về nhà họ Lục lấy.
Quý bà họ Lục luôn hoạt bát, khổ nỗi thượng tướng Lục và thiếu tá Lục đều là người nghiêm chỉnh, không ai điên không ai quậy với bà, khó khăn lắm mới được cô con dâu ngoan hiền, Lục phu nhân cao hứng tới mức cả ngày không ngậm miệng lại được, thương Vân Thường như con gái mình.
May quần áo, mua đồ ăn, sợ cô ở nhà họ Lục không quen.
Vân Thường chưa từng mặc sườn xám. Cô lớn lên trong một gia đình bình thường, có cơm ăn, có sách đọc là thỏa mãn lắm rồi, căn bản không đủ điều kiện cho cô mơ ước thêm gì khác.
Giờ đến nhà họ Lục, bỗng nhiên cái gì cũng có. Vân Thường cứ cảm thấy mình nợ nhà họ Lục nhiều lắm, nhiều tới nỗi cả đời này cũng không trả hết.
“Mẹ may đồ cho em?” Ngắt điện thoại, Lục Diệp sán lại hỏi.
Vân Thường gật đầu “Dạ, là sườn xám.” Cô không nỡ từ chối tâm ý của người lớn.
“Cho em thì lấy đi.” Lục Diệp đoán suy nghĩ của cô, vuốt tóc cô “Mẹ là vậy đó, thích tặng quà. Không cần ngại.”
Vân Thường chần chừ một lát mới nói “Nhưng… nhưng em cũng không có chỗ mặc tới sườn xám mà!” Cô gần như ở lì trong nhà, sườn xám với cô mà nói tuy thích nhưng không có chỗ dùng đến.
Lục Diệp cười “Mẹ muốn em mặc để khoe thôi!”
Hả? Vân Thường không hiểu, khoe cái gì? Cô có gì để khoe, không đẹp, mắt còn mù nữa.
Nghi hoặc của cô viết hết trên mặt, Lục Diệp cười khẽ: “Mẹ thích nhất là người cao ráo, bà luôn cảm thấy mình lùn mặc sườn xám không đẹp nên mới may cho em.” Anh ngừng một chút nói tiếp: “Với lại anh nhớ, mấy ngày nữa hình như là sinh nhật một người bạn của mẹ, chắc mẹ định dẫn em đi.”
“Em có thể không đi không?” Vân Thường níu vạt áo Lục Diệp đáng thương hỏi, mắt cô không nhìn thấy, đi ra ngoài chỉ làm người ta rối thêm!
“Anh sẽ coi chừng em.” Lục Diệp không trả lời thẳng nhưng ý tứ rõ là, cô không thể không đi.
Vân Thường rụt vai, Lục Diệp cũng không chịu giúp cô.
“Đúng rồi.” Ngay lúc này, Lục Diệp chợt lên tiếng: “Sao mẹ biết số đo của em?”
Người Vân Thường cứng đờ, đánh trống lảng: “Em… em đi toilet.”
Ố? Tính tò mò của thiếu tá Lục trỗi dậy, quờ tay ôm lấy cô vợ định trốn của mình, ấn cô ngồi lên đùi anh “Nói đi.”
“Không có gì.” Vân Thường chơi xấu, toàn bộ sức nặng cơ thể dồn hết lên mông, định bắt Lục Diệp mau thả cô ra.
Tiếc là da thiếu tá Lục cứng như sắt, xương làm bằng thép, đâu thèm để ý chút sức nặng này. Vươn tay khẽ gãi nơi eo cô, uy hiếp “Nói hay không, hả?”
Vân Thường sợ nhột, cười đến mức cả đôi mắt hạnh đen nhánh mờ sương, chỉ vài cái đã nhũn trong lòng Lục Diệp “Em, em nói!”
Thiếu tá Lục nhân cơ hội sờ mó eo người ta mấy cái, chấm mút, bây giờ mới siết chặt Vân Thường “Nói đi!”
“Lúc đó anh còn chưa về nhà,” Vân Thường thẹn thùng “Sau đó mẹ lấy số đo của em nói muốn may áo cưới cho em.”
“Áo cưới?”
“Dạ, là loại cổ đại ấy, sau đó mẹ nói anh về mà không đồng ý, bà sẽ dẫn em… dẫn em…” mặt Vân Thường hơi đỏ “Cướp anh về! Nói là cướp chú rể…”
Thiếu tá Lục cảm thấy nhất định mình bị sét đánh rồi, cướp anh? Cái gì vậy trời!
Vân Thường có phần thấp thỏm, cứ cảm thấy hình như mình bán đứng Lục phu nhân rồi “Lục Diệp, anh giận hả?”
“Không có.” Giọng Lục Diệp có chút hết chỗ nói, anh thật không hiểu, vì sao người nghiêm túc cứng nhắc như ba anh lại sống với mẹ anh được, hơn nữa hai người chưa hề cãi nhau bao giờ, sức nhẫn nại của ba anh người bình thường tuyệt không sánh kịp!
Có điều nói cái này, đột nhiên Lục Diệp nghĩ, mình còn nợ Vân Thường một hôn lễ.
“Vân Thường,” Anh hôn lên vành tai Vân Thường, nhột nhạt làm Vân Thường rụt cổ, y chang chú thỏ con vừa ra khỏi hang thì gặp gió lạnh.
“Dạ?”
“Chúng ta còn chưa tổ chức hôn lễ.”
Vân Thường ngẩn ra rồi cười: “Cái đó có hay không không sao cả.” Cô nghĩ thế thật, đằng nào hai người lấy giấy chứng nhận xong đã là người một nhà rồi.
Lục Diệp không nói nữa, chỉ từ đằng sau ôm cô cứng ngắc, trong lòng đã có quyết định.