49 gặp 50

Chương 7: Chương 7




Nỗi đau tuột mất soái ca vừa nguôi đi thì xe buýt thì cũng tới siêu thị. Tôi sẽ không mất công tả lại cảnh mua đồ vì như chuyện thường ở huyện, vẫn những cảnh 8 đứa rồng rắn nhau xếp hàng rất nghiêm túc, rất trật tự trước quầy fastfood để mua duy nhất 1 gói bim bim rồi lại nghiêm túc giữ nguyên hàng lối rời đi trước khuôn mặt xanh lét của chị nhân viên :))), rồi thì một đứa chọn hàng, những đứa còn lại lặng lẽ:anh đưa chú, chú đưa cho thằng đằng sau mà chuyền tay nhau lấy đồ nó vừa bỏ vào giỏ hàng đem cất lại chỗ cũ để rồi lại diễn ra 1 cuộc tàn sát đẫm máu với những lời van xin rối rít nhưng đi kèm với vẻ mặt ta đây sống cũng đủ lắm rồi ,cộng thêm với tràng cười hiha, chả có tí ti biểu hiện hối lỗi nào hết. Những cảnh này cả phòng đi với nhau kiểu gì cũng diễn ra, như 1 thói quen rồi nên tôi thấy cũng không có gì đặc biệt để kể lại nữa (chả kể hết mịa rồi còn bày đặt). Lượn lờ siêu thị gần hết buổi chiều, 8 đứa lại khệ nệ xách đồ về. Tất nhiên, khi về sẽ lại cằn nhằn nhau:

_Trước khi đi tao đã dặn mày phải ngăn tao lại không để tao mua lắm đồ rồi mà con kia!

_Thế lúc tao bảo đừng mua nữa đứa nào bịt mồm không cho tao nói?

_Tao không biết, mày phải chịu trách nhiệm, nuôi tao hết tháng này!

_Oki. Ngũ cốc luân hồi con nhé.

_Mày giám bảo tao ăn shit mày á. Hôm nay tao quyết sống mái với mày

_Bà đây mái rõ ràng rồi chỉ có mày là chưa rõ sống hay mái thôi.

Uỵch. Bùm. Hự. Uỵch. Rốt cuộc là vì sao sống với nhau được một nửa kỳ học rồi mà chưa đứa nào ăn chuối cả nải với gà khỏa thân thế?

Cuộc sống với ba điểm thẳng hàng: ăn, ngủ, thải đồ ăn cứ thế mà trôi lững lờ cái vèo phát hết 5 ngày đến chủ nhật. Hôm nay là ngày hẹn hò của tôi và crush

Ăn vận sang chảnh: váy body kiêu kỳ, giầy cao gót 5 phân tôn thêm cặp giò cũng được cho là thon dài, kẻ mày, vẽ mắt, tô son điểm phấn, tóc chải chuốt các kiểu,... Nhìn lại mình trong gương Ôi! cũng thật gì và này nọ.

Vểnh mặt một góc 45, uỡn ngực hóp bụng tôi vênh vênh váo váo lướt qua mấy con nhền nhện trong phòng. Chà! trừ cái miệng đang cười ngoác đến tận mang tai thì mọi thứ đều thật cool.

Để xem nào, giờ thì gọi taxi và đến với soái ca thôi. Tình yêu đúng là thật diệu kỳ, những thứ được nó tưới tắm đều trở nên đáng yêu và thật ngọt ngào. Cái cây bàng già nua hôm nay trong mắt con người đang yêu sao lại dịu dàng và hiểu chuyện quá. Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng từng vạt gió luồn qua những tầng tán lá mơn man da thịt làm cho con người ta cảm giác được ôm ấp, vỗ về, và, cả giọng của chị nhân viên trực tổng đài nữa, sao lại có thể ngọt ngào và trầm bổng như đưa từng nốt nhạc vào mỗi câu mỗi chữ như vậy chứ? Có lẽ mọi thứ tối nay đều thật hoàn hảo: ngoại cảnh hoàn hảo, con người hoàn hảo và thông tin chị nhân viên trực tổng đài vừa nói là 1 nốt chấm phá cho sự hoàn hảo ấy: “Quý khách thông cảm, hiện tại công ty không còn xe, quý khách vui lòng chờ trong khoảng 15 phút có 1 xe quay lại chỗ quý khách được không ạ?” Đấy, ý nghĩa ghê gớm của những nốt chấm phá đấy. Những thứ nhỏ bé đôi khi có 1 sức mạnh rất khốn kiếp. Được thôi, lần này tôi nhịn: “ Vâng cảm ơn chị ! ” À, đừng thắc mắc là sao tôi không gọi hãng taxi khác hoặc grap hay urber nhé, vì Nam Định chưa có loại hình xe ôm công nghiệp đấy đâu, buổi tối mà muốn gọi cho mấy bác xe ôm thì quá khó, thường thì đi buổi tối chỉ gọi taxi thôi, tôi cũng không có số của hãng taxi khác nữa. 15 phút nữa taxi mới đến, công thêm thời gian đi từ đây tới chỗ hẹn mất khoảng 15 phút , tôi sẽ muộn ít nhất 10 phút. Hình tượng cô gái trưởng thành, nghiêm túc của tôi chắc chắn phải phá hủy rồi. Nhưng không sao, kẻ anh hùng luôn biết thích nghi với mọi thay đổi của thời thế. Không thể giữ được hình ảnh người phụ nữ trưởng thành, lịch thiệp thì bổn tiểu thư đây nhập vai mấy cô em kiêu kì làm màu đến muộn để giữ giá, mặc dù dăm ba cái liêm sỉ đấy chưa bao giờ chồi qua được lớp da mặt dày hơn cả lớp mỡ ở má mấy con lợn nữa. Ừm, mọi thứ vẫn cứ là perfect. Việc bây giờ tôi cần làm chỉ là ngồi đây đợi xe cùng với mấy sinh vật nhỏ bé và thân thiện với tên tục gọi là Muỗi. Muỗi mẹ, muỗi con, muỗi anh, muỗi em, cả lò nhà Muỗi đang quây quần ở đây, còn mọi người thì thấy ở chân kí túc xá có đứa con gái ăn mặc xinh đẹp, mặt mũi makeup kỹ càng và miệng thì lẩm bẩm 1, 2, 3, 4 con, chết mịa mày đi, vừa đếm vừa vỗ vào người phành phạch. Cái thứ ti tiện, dòng máu cao quý của bổn tiểu thư không phải là thứ có thể đem đi chung chạ được đâu lũ khốn!

15 phút tôi đại khai sát giới, số muỗi vỗ được không đếm nổi nữa mà taxi thì vẫn chưa thấy đâu. Tôi bắt đầu sốt ruột gọi theo số di động của bác tài xế mà công ty đã gửi. Bên kia là 1 giọng nam khá trẻ bắt máy:

_ Alo?

_Alo. Anh ơi anh là tài xế của xe Mai Linh phải không ạ?

_Vâng? Bạn là khách vừa gọi xe phải không ạ?

_Vâng, Anh ơi bao giờ anh tới chỗ em được vậy ạ?

_Xin lỗi bạn, bạn chờ mình 1 chút được không ? Mình đang đổ xăng, nhưng cây xăng đang đông khách, có lẽ khoảng 10 phút nữa mình tới chỗ bạn.

_Anh ơi anh nhanh chút được không ạ? Em đợi từ 15 phút trước rồi ạ.

_Mình xin lỗi, bạn thông cảm đợi mình 1 lát nhé.

Rồi, anh lịch sự, giọng anh ấm, anh được tha thứ

_Vâng, anh nhanh lên anh nhớ.

_Cảm ơn bạn, mình cúp máy đây!

_Vâng.

10 phút nữa, lần này muộn chắc rồi.

Hôm nay lão nương rốt cuộc bước chân nào ra khỏi cửa đây? Thời thế thay đổi, lúc trước còn dương dương tự đắc, mũi hếch lên trời với mấy con nhền nhền trong phòng, giờ lại phải 1 thân thiếu nữ u uất ngồi làm mồi cho muỗi tận 25 phút. Nhìn xem, nhìn xem, để 7 con nhền nhện kia mà biết giờ nãy tôi vẫn đang thùm thụp ngồi vỗ muỗi ở đây liệu chúng nó có cười đến xái quai hàm luôn không. Xém chút quên mất, đợi thêm 10 nữa thì tới chỗ hẹn quá trễ mất, tôi nên báo cho Huy là tôi đến muộn chứ nhỉ, bắt người khác đợi 20 phút thì quá bất lịch sự rồi. Cái trò làm màu đến muộn vốn chỉ trong 5 phút, 10 phút thì còn được chứ tận 20 phút thì quá thiếu đạo đức. Mở messenger, khung chat với Huy vẫn ở ngay đầu, nhưng tin nhắn cuối là lạ vậy nhỉ: “oki, hôm khác gặp nhau sau nha” Cái quái gì vậy? Hôm khác gặp lại là sao? Lại còn là do tôi nhắn nữa? Tôi chắc chắn tin nhắn cuối của tôi với Huy là nói về mấy bài hát, cậu ấy giới thiệu cho tôi mấy bài hát Tiếng Anh, bảo tôi nghe để nâng cao khả năng Anh ngữ, tôi còn muốn dựa vào mấy bài hát này để tối nay có thêm chủ đề nói chuyện nữa. Ấn vào khung chat, được, hôm nay chắc chắn là ngày đẹp để đại khai sát giới, chắc chắn là như vậy. Cả 1 đoạn tin nhắn thêm của tôi với Quang Huy, “tôi” nói rằng hôm nay bạn mình bị ốm, phải chăm bạn nên không đi được. Cậu ấy còn quan tâm hỏi thăm và dặn tôi cũng nhớ giữ sức khoẻ và hẹn hôm khác gặp lại sau thế nên “tôi” mới nói :“oki, hôm khác gặp lại sau nha”. Được lắm, hôm nay bà phải xem là đứa nào muốn được vào viện đến mức này rồi. Huỷ mất cuộc hẹn của bà, còn hại bà ngồi đây đợi xe gần nửa tiếng đồng hồ. Mà từ đã, cuộc hẹn bị huỷ rồi mãi lại không có xe, chắc không phải trùng hợp ngẫu nhiên chứ? Kiểm tra lại chút xem nào? Số của anh lái xe? Không thấy gì bất thường, à không, số thì không bất thường nhưng tin nhắn gửi số đến thì có vấn đề. Hình như mọi khi gửi số đến, số của lái xe được viết bằng màu xanh, còn lần này lại là màu đen trùng với màu chữ. Xem nào, để xem số của công ty xem: taxi Mai Linh 0966576907. Giỏi lắm, lấy máy tôi đổi tên nó trong danh bạ thành taxi Mai Linh, vậy số tài xế chắc là của anh Khoa. Huỷ cuộc hẹn, đổi danh bạ điện thoại, lần này nó chán cơm thèm đất thật rồi.

_Alo, taxi Mai Linh xi...

_AN, MÀY TỐT NHẤT KHOÁ CỬA CHO CHẶT VÀO CHO BÀ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.