Đã bao giờ bạn có cảm giác trái tim mình
héo úa? Tựa như có thể trông thấy trái tim
của mình đang vùn vụt chìm xuống, như trời
bỗng nhiên âm u, mờ tối mà không hiểu lý do.
Những khi cơn chán nản ùa đến nhấn chìm
mọi thứ, những lúc đó, thật ra người ta thường
không khóc.
1.
Khi tỉnh rượu vào ngày hôm sau, người ta thường cảm thấy vô cùng chán nản và trống rỗng.
Cồn là thứ hàng hóa có lãi suất cao. Nó có thể đem đến cho người ta dũng khí và sự vui vẻ trong phút chốc, nhưng ngày hôm sau nó lại cướp đi gấp bội, thêm vào đó là dạ dày đau, đầu óc váng vất cùng với sự chán ghét cực điểm đối với thế giới này.
Hà Man quên kéo rèm cửa, nên buổi sáng bị ánh nắng gay gắt rọi vào làm tỉnh giấc. Cô lăn lộn trên giường gần một tiếng đồng hồ mới đủ quyết tâm để ngồi dậy, không ngờ động tác đơn giản vậy mà cũng khiến cô suýt chút nữa nôn thốc ra.
Trải qua cả một ngày lo lắng bất an và ăn uống linh tinh, đến gần tối, ánh chiều tà chênh chếch chiếu vào căn phòng, cuối cùng cô cũng có chút cảm giác mình sống lại. Điện thoại có 7 tin nhắn đến, một tin là của Tiểu Hoàn nhắn cho cô trước khi lên máy bay, nhắc cô phải luôn giữ gìn sức khỏe, hẹn sau khi đi công tác về sẽ lại gặp mặt. Một tin của chị Hà Kỳ hỏi cô hiện đang ở căn hộ nào, chị ấy đã ngâm được chút rượu ủ hoa quế muốn mang sang cho cô. Còn 5 tin còn lại là quảng cáo rác và tin nhắn lừa đảo, tụi lừa đảo bây giờ cũng rảnh rỗi thật, còn thích dùng ký hiệu bằng những dấu chấm câu.
Hà Man cảm thấy rất ủ rũ. Tạ Vũ dường như không thèm quan tâm đến việc cô sống chết thế nào, anh không chút tơ hào đếm xỉa đến một người nguyên thủy đang sống trong xã hội hiện đại như cô.
Cô vuốt vuốt mái tóc, cuối cùng quyết định ra khỏi giường.
Hà Man dạo một vòng quanh siêu thị, mua mấy đồ lặt vặt như trứng gà, sữa… nhét đầy tủ lạnh, nghĩ ngợi hồi lâu, lại mua thêm vài hũ thủy tinh nhỏ rộng miệng để làm bánh Mousse[1].
[1] Bánh Mousse: là loại bánh vừa đẹp mắt vừa dễ làm, đây là một món bánh tráng miệng nổi tiếng của người Pháp được rất nhiều ngườí ưa chuộng.
Trước đây cô chỉ biết làm một số món ăn đơn giản, chỉ sau khi sống cùng Tạ Vũ mới khổ luyện tay nghề nấu nướng. Tạ Vũ thích ăn đồ ngọt, nên cô đã học cách làm bánh mỳ, bánh nướng, bánh ngọt các loại… Tỉnh dậy sau cuộc rượu, tim đập thình thịch như đánh trống, cô nghĩ có lẽ làm chút gì đó ăn nhẹ chắc sẽ đỡ hơn.
Quả nhiên già thật rồi. Hồi mới hai mươi mấy tuổi rượu chè say sưa, đánh bài, hát karaoke thâu đêm, vậy mà sáng hôm sau tỉnh lại vẫn hừng hực khí thế, tinh thần vẫn phấn chấn, đâu có thảm hại giống như bây giờ chứ.
Hà Man thở dài thườn thượt, xắn ống tay áo lên, hoang mang nhìn đống thực phẩm trước mặt.
Nên nấu thế nào nhỉ?
Có lẽ lâu lắm rồi tay nghề không động đến nên giờ đã kém cỏi, Hà Man phải vắt óc nghĩ khá lâu, cuối cùng cũng phải thừa nhận, lẽ nào già thì già, đến trí nhớ cũng giảm đi một cách rõ rệt như vậy? Cô đành rút điện thoại ra, lên mạng lục tìm cách làm bánh Mousse.
Trứng gà tách lòng đỏ và lòng trắng, cho bơ tươi, sữa đặc vào lòng trắng trứng, đánh bông lên để vào trong khay inox, thêm đường, dâu tây thái hạt lựu vào rồi dùng máy đánh trứng đánh đều lên.
Trong đầu cô vẫn còn chút ấn tượng mơ hồ, vì thế khi bỏ điện thoại xuống liền bắt tay vào đánh trứng. Sự lao động mang tính máy móc rất dễ khiến người ta phải ngẩn người ra, cô luôn chân luôn tay, nhưng các dòng suy nghĩ lại phiêu diêu tận đâu đó. Từng câu nói tối qua cùng với Tiểu Hoàn rõ ràng rất rành mạch, nhưng có lẽ vì uống say và ngủ một giấc dài, giờ hiện tại và những cảnh tượng trong giấc mơ cứ đan xen, xoắn bện vào nhau trở nên hỗn loạn khiến cô khó có thể hiểu nổi.
Cách đánh trứng để làm bánh không nhớ, tối qua nói những gì cũng không nhớ, vậy mà sao khi tỉnh lại chỉ nhớ mỗi những chuyện ngọt ngào nhất – đó là tuần trăng mật chứ. Tại sao cô không mất trí nhớ hẳn 10 năm đi, quên sạch cái người có tên Tạ Vũ ấy!
Hà Man cảm thấy tâm trạng của mình vô cùng tồi tệ.
Mãi đến khi cảm giác cánh tay mình đang tê rần rần, lúc đó cô mới đặt máy đánh trứng xuống, cẩn thận đổ hỗn hợp sền sệt đó vào khay đựng rồi cho vào tủ đông.
Ồ, phải để đông bao lâu nhỉ? Hà Man cau mặt nhíu mày, bực mình lại rút điện thoại ra tra tìm một lần nữa.
Đại khái khoảng 2 tiếng đồng hồ.
Hai tiếng đồng hồ này, Hà Man quyết định đi tìm Tạ Vũ để nói rõ mọi chuyện.
Hôm qua có một câu nói mà hiện cô nhớ rất rõ. Cô vừa ngủ một giấc thì 5 năm đã trôi qua. Không hiểu lần tỉnh dậy sau, cái mạng của cô có còn không nữa, vậy thì cớ gì cô không dám nói.
2.
Cô đã trả chìa khóa lại cho Tạ Vũ từ lâu, cũng không dám nhắn tin cho anh nói rằng mình đang đứng đợi ở cổng, sợ anh đang bận, nhận được tin nhắn của mình lại phải vội vàng quay về nhà, cuối cùng lại vì thế mà đâm ra ghét cô là kẻ hay gây phiền phức.
Hà Man bàng hoàng nhận ra mình đã lùi về vị trí của một người xa lạ, lúc nào cũng sợ hãi đem đến phiền phức cho anh. Từ lúc mở mắt thức dậy ở bệnh viện cho đến hiện tại, chẳng qua cũng chỉ là hơn 1 tháng, cô đã thích ứng được với thế giới mới này, thích ứng được với thân phận mới của mình, cũng đã chấp nhận những ác nghiệt mà một Hà Man khác gây ra.
Giờ là 9 giờ tối, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, cô vẫn đứng đợi Tạ Vũ.
Nếu không về, bánh mousse sẽ bị đông cứng mà hỏng mất. Cô tự nhủ, cố chờ thêm 5 phút nữa thôi.
5 phút trôi qua, người vẫn không thấy đâu. Lại năm phút nữa trôi qua – vẫn bặt bóng chim tăm cá.
Đành thôi vậy. Hà Man chầm chậm lê chân rời khỏi khu nhà, bắt một chỉếc taxi đi về, lôi hỗn hợp bánh mousse từ trong tủ đông ra, một mình ăn hết 3 cốc ngán đến muốn ọe.
Tình bạn mất đi nay tìm lại được khiến cô rất vui, nhưng chớp mắt Tiểu Hoàn lại đến một nơi đất khách quê người, điều đó khiến cô càng cảm thấy trống rỗng. Còn 10 ngày nữa là hết tháng, trước kia khi quan hệ hai người còn hòa hợp, Tạ Vũ vẫn luôn khuyến khích cô chăm lên hòm thư của công ty để làm quen lại nội dung công việc, tải cho cô rất nhiều những clip về các cuộc gặp mặt cuối năm của công ty để cô có thể quen dần với các đồng nghiệp, còn giúp cô sắp xếp lại sổ ghi chép những sự kiện trọng đại và những dự án quan trọng xảy ra trong công ty mấy năm gần đây. Nhưng cô chưa xem một chút nào.
Cô cảm thấy sợ hãi, cũng cảm thấy nó chẳng có nghĩa lý gì. Cô không thể đốt lại ngọn lửa nhiệt tình với cuộc sống nữa. Cô cũng từng là một người biết phấn đấu từ hai bàn tay trắng, Tiểu Hoàn nói sau khi tốt nghiệp cô đã lăn lộn giỏi hơn cô ấy, điều đó quả thật rất đúng. Hoàn cảnh gia đình của Tiểu Hoàn thuộc hàng thường thường bậc trung, tuy không thể cung cấp cho cô tiêu xài một cách hoang phí, nhưng để có được một cuộc sống đầy đủ thì chắc chắn không thành vấn để. Còn Hà Man từ trước luôn vậy, cố gắng hết sức, chăm chỉ làm việc, không bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội nào. Trong tình yêu cô cũng dốc lòng chuyên tâm như trong kinh doanh vậy, bởi thế mới có được mọi thứ như sau này.
Nhưng giờ cô lại trở thành tay trắng, thậm chí còn bị số phận đạp cho một nhát từ trên đỉnh cao lăn lông lốc xuống vực sâu.
Giờ cô có thể làm gì chứ? Lại làm một người phụ nữ mạnh mẽ sau ly hôn, sau đó cô độc đến già ư? Hay rũ bỏ hoàn toàn những mù mờ sương khói trong quá khứ, lập tức chạy ào ra kia tìm một niềm vui mới?
Chợt nhớ ra hình như tối qua Tiểu Hoàn có nhắc đến bác sĩ tâm lý, nhưng lúc đó cô đã chếnh choáng say, không nhớ nổi vị bác sĩ đó tên là gì. Cô gọi điện cho Tiểu Hoàn để hỏi, nhưng cô ấy lại tắt máy.
Hà Man đành nhắn tin cho Tạ Vũ. “Anh rảnh không? Em muốn hỏi anh một chuyện. Tiểu Hoàn nói với em, trước đây em có theo một bác sĩ tâm lý, nhưng giờ Tiểu Hoàn ra nước ngoài rồi, em không liên lạc được với cô ấy. Anh có biết điện thoại và địa chỉ của phòng khám đó không?”
Hỏi mấy thứ này chắc không có gì quá đáng chứ – cô nghĩ vậy.
Hà Man cho rằng Tạ Vũ chưa chắc sẽ để ý đến mình, nên đặt điện thoại xuống đi tắm. Khi quay lại thấy liền 3 cuộc gọi nhỡ – đều của Tạ Vũ.
Cô vội vàng gọi lại, bên kia nhanh chóng bắt máy. “Sao em không nghe điện thoại?”
Hà Man giải thích. “Em vừa đi tắm không nghe thấy, xin lỗi anh. Sao thế?”
“Không có gì… Anh chỉ thấy lạ vì sao em lại phải đi khám bác sĩ tâm lý, chẳng phải giờ em đang rất ổn đó sao?”
Em không hề ổn chút nào. Nhưng cô không nói.
“Chỉ là em cảm thấy… có lẽ sẽ giúp ích cho việc nhớ lại quá khứ. Tiểu Hoàn nói, giai đoạn cuối trước khi bị tai nạn em thường xuyên đến gặp bác sĩ tâm lý, em không muốn lúc nào cũng quấy rầy anh, chi bằng mình tự đi xem sao, có lẽ sẽ nhớ ra gì đó.”
“Anh nghĩ không cần thiết đâu. Trước đây anh từng nói những trò đấy chỉ lừa tiền mà thôi, giờ em đang yên đang lành, đang vui vẻ thế này tự nhiên đi khám làm gì chứ, không có bệnh cũng thành có bệnh đấy.”
Giọng Tạ Vũ lộ vẻ không hài lòng. Hà Man lại lo lắng không hiểu mình lại làm gì mạo phạm đến anh ấy.
“Cũng không đến mức phải đi khám… chỉ là em muốn xem lại bệnh án của mình trước đây mà thôi, em nghe nói còn có cả băng ghi âm nữa. Chẳng qua em cũng muốn tự mình làm lấy tất cả, mau chóng hồi phục thôi mà.”
“Nhớ không ra thì thôi không nhớ nữa. Em như vậy là ổn lắm rồi, hà tất cứ phải lao vào ngõ cụt, xoáy sâu vào vấn đề làm gì?”
Vốn dĩ Hà Man đã nhẫn nhịn từ rất lâu, nhưng giọng điệu của Tạ Vũ rốt cuộc đã khiến cơn giận dữ trong cô bùng nổ, sự tủi thân và đau lòng mấy hôm nay cộng thêm mấy tiếng đồng hồ vừa phải đứng ở cổng ngốc nghếch chờ đợi khiến máu nóng bốc lên ngùn ngụt.
“Chẳng phải em muốn biết vì sạo chúng ta chia tay sao? Nếu không đang yên đang lành em phải tìm lại ký ức làm gì, anh tưởng em ăn no rửng mỡ hả? Anh cũng chẳng nói cho em hay vì sao từ sáng đến tối nhìn em như kẻ thù giết cha không đội trời chung vậy, không hề cho em biết một chút lý do nào. Đúng, em phá đám anh và bạn gái, em sai, em xin rút lui, tại em hết, hai người quay lại với nhau đi. Em sẽ không bao giờ quấy rầy hai người nữa, em tự đi tìm ký ức của mình, sau đó sẽ quay trở lại công ty làm người phụ nữ cổ cồn khắc nghiệt, được chưa? Anh không cần phải châm chích em thế nữa được không?”
Lồng ngực Hà Man phập phồng mãnh liệt, đầu dây bên kia, Tạ Vũ không nói một lời.
Hai người im lặng phải đến nửa phút, Hà Man không chịu được nữa, chua xót cất giọng. “Đủ rồi, em không gây chuyện nữa, em sẽ tự đi hỏi. Đã làm phiền anh, xin lỗi.”
“Man!”
Ngón tay Hà Man đã chuẩn bị chạm nút ngắt cuộc gọi, bỗng nghe thấy tiếng gọi gấp gáp từ đầu bên kia vọng lại, cô vội vàng áp điện thoại lên tai.
“Nếu em muốn, vậy anh sẽ nói cho em biết.” Giọng Tạ Vũ nhẹ như gió thoảng.
3.
Tạ Vũ nói hết mọi chuyện – hầu như không có nhiều khác biệt với Tiểu Hoàn lắm. Hà Man lặng thinh ngồi nghe tiếng nói trầm ấm mà chậm rãi của người đàn ông bên kia đầu dây. Bất giác, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh lúc này.
Đó có lẽ là một vẻ mặt mà Hà Mạn chưa gặp bao giờ.
“Đó là do anh không thể khiến em tin anh. Là anh cảm thấy đố kỵ với em. Vốn dĩ là người đàn ông trong gia đình thì phải cáng đáng nhiều hơn mới phải, nhưng anh lại không làm được. Không làm được thì thôi, nhưng đến dũng khí để cứu vãn nó anh cũng không có, chỉ biết chạy trốn trong men rượu, cố ý có những biểu hiện mập mờ với những cô gái khác để khiến em tức giận, chỉ vì muốn chứng minh sự hấp dẫn và lòng tự trọng của mình. Anh muốn dùng cách đó để chứng minh mình không kém cỏi so với em, vốn dĩ muốn em có thể chú ý đến anh một chút, không ngờ… cuối cùng lại đến mức đó.”
“Thế anh và mấy cô gái kia…”
“Không có gì cả. Chúng ta ly hôn rồi nên anh cũng không cần phải nói dối em nữa. Quả thật chẳng có gì cả. Tất cả chỉ là bịa đặt mà thôi.”
Hà Man không biết phải nói tiếp câu gì nữa.
Có lẽ đúng như thế thật. Cũng chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là những mâu thuẫn nhỏ nhưng tích tụ, dồn nén từ ngày này tháng khác không được tháo gỡ, đến một thời điểm nào đó tự dưng bộc phát, ai cũng không chịu đưa tay ra ngăn cản, nên mới có kết cực như thế.
Cô hé miệng, nhưng vẫn không thốt lên nổi lời nào, muốn nói nhiều lắm, nhưng hình như lại chẳng có gì để nói.
Những nghi vấn theo đuổi bao lâu nay, giờ giống như cú đấm mạnh xuống một đám bông mềm vậy.
Em… em đến chỗ anh đây.” Giọng cô khản đặc.
“Muộn rồi, không cần đâu.”
Hà Man sững người. “Sao thế, anh không tiện à?”
Anh nói không có ý nghĩa gì cả.
“Anh nói em không cần phải đi tìm bác sĩ tâm lý làm gì, chẳng qua không muốn thấy em tiếp tục đi tìm chân tướng của việc ly hôn, nên sợ em tốn công tốn của mà thôi. Trước đây anh không nói vì thấy chẳng có gì đáng nói mà có nói cũng không thể rõ ràng được. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, việc gì em cứ phải day dứt, trăn trở mãi về điều đó, chi bằng cứ nhìn về phía trước, bước tiếp, sống tiếp.”
“Không quan tâm đến quá khứ nữa, thế tương lai của em thì sao?” Cô sốt ruột hỏi.
Tương lai liệu có bắt đầu lại được không? Nếu cả hai cùng có lỗi, vậy anh đã biết mình mắc lỗi chỗ nào, còn em đã mất trí nhớ, cũng không còn là ả đàn bà đáng ghét thuở nào nữa, chúng ta liệu có thể có tương lai nữa không?
“Cái gì mà tương lai?” Giọng Tạ Vũ vô cùng lạnh nhạt.
Hà Man cười. “Không có gì. Cám ơn anh, em đã biết rồi.”
Mưa… từng hạt từng hạt tí tách đập vào cửa kính. Một đêm dài, Hà Man không ngủ, cũng không hề rơi nước mắt.
Bỗng nhiên cô cảm thấy thất vọng tràn trề về người đàn ông mang tên Tạ Vũ.
Mối tình mình tâm tâm niệm niệm, chẳng qua chỉ là không điều chỉnh sự sai lệch về thời gian mà thôi. Tất cả mọi người đều đã thay đổi, Tiểu Hoàn cũng được, Hà Kỳ cũng được, nhưng sao lại là Tạ Vũ. Họ vừa mới ly hôn, anh ấy liền có ngay một người con gái khác yểu điệu, xinh đẹp, đáng yêu, mỗi lần gặp mình đều tỏ vẻ hối lỗi, ngoài mặt thì chu đáo, nhẹ nhàng nhưng thật ra từ lâu đã muốn hất mình ra xa anh ta.
Dù sự cự tuyệt có dịu dàng đến đâu, thì chung quy trong đó vẫn hàm chứa sự chế giễu, châm biếm đến gai lòng.
Thật ra từ lâu anh ấy đã không còn yêu cô nữa.
Sự thực này khiến tim cô vỡ vụn, nhưng mắt cô lại khô khốc.
Đã bao giờ bạn có cảm giác trái tim mình héo úa? Giống như có thể trông thấy trái tim của mình đang vùn vụt chìm xuống, như trời bỗng nhiên âm u, mờ tối mà không hiểu lý do. Nhưng khi cơn chán nản ùa đến nhấn chìm mọi thứ, lúc đó, con người ta thường không khóc.
4.
Đầu tháng, Hà Man quay lại công ty làm việc.
Trong 10 ngày cuối của tháng trước, cô đã xem lại toàn bộ một lượt những bản ghi chép của công ty, xem lướt qua những dự án trong quá khứ, chăm chú nghiên cứu những dự án đang thực hiện. Dù sao cũng đã 5 năm trôi qua, chính sách, chiến lược thực hiện công việc của giới quảng cáo và truyền thông, công cụ, phương tiện truyền đạt đã có nhiều sự thay đổi kinh thiên động địa. Hơn 1 tháng trước Hà Man còn là một người tụt hậu về cái tạm gọi là sức mạnh thần bí của “phương tiện truyền thông mới”, đương nhiên có rất nhiều điều mới mẻ mà cô phải gắng sức để hiểu, nhưng thật may về cơ bản những khái niệm đó đều không có gì thay đổi mấy. 5 năm trước, cô là một người tràn đầy nhiệt huyết, không sợ khó, không sợ khổ, có một nền tảng vững chắc trong công việc, đầu óc cũng nhanh nhẹn, linh hoạt, trong “lĩnh vực tái tạo thương hiệu”, cô là một trong những chuyên viên cao cấp nhất của bộ phận nghiệp vụ trong công ty, điều này là cơ sở chắc chắn bảo đảm cô không thể thất bại một cách thảm hại được.
Huống hồ còn có mạng internet nữa. Những gì không biết, không hiểu cô đều có thể lên mạng tra cứu.
Điều đáng tiếc chính là, khi lại lao vào công việc một cách không sợ khó, không sợ khổ như vậy, cô phát hiện ra trí nhớ của mình bị giảm sút một cách nghiêm trọng. Trước đây chỉ cần nhìn một lượt cô đã có thể ghi nhớ một cách chính xác những dữ liệu về khách hàng, giờ chốc chốc lại phải lật giở xem lại, cũng giống như khi cô làm bánh mousse kem vậy, xem đi xem lại vài lượt từng bước chỉ dẫn.
Quả nhiên già thật rồi.
Còn có một sự thật hiển nhiên nữa là, từ sau khi mất Tạ Vũ, Hà Man trở nên lạnh lùng hơn cả. Cô vẫn tươi cười với nhân viên thu ngân siêu thị, cười mỉm với nhân viên chuyển phát hàng đặt qua mạng, cười khẽ với những nhân viên phục vụ trong nhà hàng, nhưng trong sự mông lung mờ mịt ấy, cô cảm thấy tất cả những cái đó đều chỉ là một trình tự, chẳng có chút liên quan gì với bản thân.
Sự lạnh nhạt đó cũng khiến cô mất ngủ. Cô không hề cảm thấy mình tiều tụy đi, những khi trằn trọc không yên, cô dành thời gian cho công việc học tập, bổ sung kiến thức.
Điều khiến Hà Man an ủi nhất chính là – sau 5 năm, giám đốc của cô vẫn là người cũ, cô không phải lo nhận nhầm người. Còn đối với những nhân viên dưới quyền, không nhận ra họ cũng không sao, để họ tự đến trình diện là được, dù sao cấp dưới cũng không dám trực diện chất vấn cô vì sao lại làm những việc kỳ quái như vậy.
Chẳng hạn như hiện tại.
Hà Man ngồi trên ghế giám đốc, nhìn về phía một loạt 6 nhân viên cấp dưới đang ngồi trên ghế sô-pha cách cô một cái bàn lớn. Cô nhìn họ cười vẻ hỏi han, vậy mà trong số họ có người đã tỏ ra sợ hãi một cách rõ rệt.
Không hiểu giám đốc sáng tạo Hà trước đây rốt cuộc đã khiến người khác khiếp vía đến mức nào, khiến mấy cô cậu đang ngồi trước mặt đều cho rằng nụ cười thân thiện hiếm hoi trên gương mặt của cô lúc này chính là tín hiệu chuẩn bị rán giòn họ như rán cá, ai cũng sợ đến lắp bắp.
“Các cô cậu… tự giới thiệu lại bản thân một lần nữa vậy, và cũng nói một lượt về bộ phận công tác cũng như công việc của mình đang phụ trách, đang theo dự án nào, cảm giác ra sao, có ý nguyện muốn điều chỉnh lại nội dung công việc hay chức năng gì đó, cứ tùy ý nói.”
Vẻ mặt của mọi người kiểu như người sống gặp phải ma vậy.
Sớm đã chuẩn bị, Hà Man cười hiền hòa, cất giọng nhẹ nhàng nhưng đáng tin cậy nói. “Là thế này, sau tai nạn, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc đời, nhưng chắc có lẽ mọi người cũng không có hứng thú nghe tôi nói mấy câu sáo rỗng đó đúng không! Về khách quan, tôi cũng đã có một khoảng thời gian rảnh rỗi để xem xét tỉ mỉ, chi tiết về bộ phận sáng tạo của chúng ta. Trong thời gian tới khối lượng công việc rất nhiều, tôi không hy vọng mọi người phải vác theo gánh nặng lớn mà bước đi. Cơ hội chẳng mấy khi, tôi bảo đảm hôm nay cho dù mọi người có nói gì cũng sẽ không hề ảnh hưởng đến bát cơm manh áo của mọi người. Ai nói trước nào?”
Cô sớm đã dự định không cần phải giả mạo một Hà Man trước kia nữa.
Tất cả đều mới mẻ, chẳng phải Tạ Vũ từng nói, phải nhìn về phía trước tiếp tục sống đó sao?
Hà Man nghe nhân viên từng người lần lượt nói chuyện, nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bã cười.
“Thương hiệu Ann Sophie này mới nghe rất giống băng vệ sinh, nhưng thực ra nó là áo ngực bra của phụ nữ. Phía khách hàng tuy nói bản thân họ chỉ sản xuất duy nhất mặt hàng đó, lấy chất lượng làm nòng cốt, chưa từng nghĩ đến vấn đề phân khúc thị trường và các nhóm khách hàng mục tiêu, nhưng theo tôi thấy, cho dù họ chưa nhận thức đến điều đó, thì thật ra các sản phẩm do họ sản xuất đã giúp họ hoạch định sẵn một phân khúc người tiêu dùng, đó chính là nhắm vào những người phụ nữ trung niên.”
Hà Man nhấn điều khiển trong tay, PPT chạy đến trang sau, các vị lãnh đạo từng bộ phận trong phòng họp tập trung cao độ vào màn hình, mặt ai cũng hăng hái, phấn khởi.
Trừ Tạ Vũ, anh không nhìn ai cả, kể cả Hà Man.
“Tên gọi thương hiệu của Ann Sophie nghe có vẻ hơi già dặn, tương đối thu hút những phụ nữ đã lập gia đình tầm tuổi từ 40 trở lên, sau khi thông qua những nghiên cứu thị trường của các đồng nghiệp trong bộ phận của chúng tôi lập ra những báo cáo phân tích tình hình tiêu thụ và doanh thu hàng năm cũng đã chứng minh được điểm đó. Mã hàng mới mà Ann Sophie sản xuất, theo góc nhìn của những phụ nữ ở tầm tuổi như tôi trở lên…” Nói đến đây, phòng họp cười ồ lên vì câu nói tự giễu của Hà Man. “Mẫu mã này, quả thật rất quê mùa. Có lẽ phụ nữ Âu Mỹ vẫn chú trọng đến mẫu mã của các loại áo ngực, nhưng do bối cảnh nền văn hóa của thị trường châu Á, thì đối tượng thật sự có hứng thú với bra, sức mua cũng mạnh nhất, tần suất thay đổi cũng nhiều nhất – thật ra lại chính là các cô gái trẻ. Họ biết nội y cần phải mua cả bộ, màu sắc áo ngực phải phối màu hài hòa với quần lót, như vậy mới có thể tự tin và khiến bạn tình yêu thích.”
Hà Man vẫn tiếp tục nói, buổi báo cáo trôi vào một trạng thái vô cùng dễ chịu. Trong ánh sáng mờ tối của phòng họp, chỉ mình cô đứng trước màn hình với thần thái ung dung, tự tại, dồi dào sinh lực, dường như tai nạn chưa từng xảy ra, cô chưa hề quên gì cả, lại càng chưa rời xa chiến trường này một lần nào.
Ở một góc xa của phòng họp – Tạ Vũ lúc này ngước đầu lên, khẽ mỉm cười.
Buổi báo cáo kết thúc, Tổng giám đốc hỏi với giọng chưa được thỏa mãn. “Như vậy nếu Ann Sophie phải đổi tên, thì nên đổi thành tên gì?”
Đáng lẽ Hà Man mở miệng trả lời luôn, nhưng nghĩ một lát liền nói. “Hôm nay tôi chỉ muốn cung cấp cho quý vị một số thông tin thiết yếu để mọi người cùng thảo luận, hy vọng có thể nhận được nhiều ý kiến hơn. Sau khi tìm được vấn đề ở chỗ nào chúng ta mới có thể giải quyết vấn đề một cách toàn diện. Tên của thương hiệu này cũng chỉ là một phần trong dự án, các thành viên trong bộ phận chúng tôi đã có khá nhiều ý tưởng hay, giờ tôi muốn nghe thêm ý kiến của các vị.”
Hà Man mỉm cười nói xong, một nửa số người tham gia cuộc họp mặt biến sắc.
Nghe ý kiến của người khác? Cái cô Hà Man này khi nằm viện đã uống nhầm thuốc hay sao? Từ trước đến nay cô ta lúc nào cũng tự cho mình là “Steve Jobs của ngành công nghiệp quảng cáo tương lai”, mục đích không phải là để tin rằng mình có thể tạo ra một Apple nào khác – điều mà cô học tập theo Steve Jobs không chỉ là tính sáng tạo, sự cách tân, mà chính là sự độc đoán. Các báo cáo trong quá khứ của Hà Man không có tên đồng nghiệp trong bộ phận mình, không có ý kiến của người khác, cô ta luôn luôn đúng, nhất định đúng, nhất định có lý, kẻ nào dám dị nghị, cô ta sẽ kiên quyết đấu tranh đến cùng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghi.
Tạ Vũ từ đầu vẫn luôn im lặng, lúc này mới lên tiếng. “Cô có biết, tên thương hiệu Ann Sophie thật ra là tên em gái ruột của Tổng giám đốc công ty đó?”
“Thế thì sao?” Hà Man ra dấu cho anh tiếp tục nói.
“Khi chọn cái tên này để làm thương hiệu sáng lập, điều đó đã tồn tại nhiều ý nghĩa đặc thù trong đó. Cô vừa lên đã muốn thay cái tên mà họ đã sử dụng 7 – 8 năm nay, khách hàng e sẽ không vui.”
Nụ cười gần như ngưng đọng trên khuôn mặt bình thản của Hà Man. “Khách hàng e sẽ không vui – cái ‘e’ đó cũng là do chính anh phỏng đoán. Tên thương hiệu có ý nghĩa đặc thù, điều này có lẽ cũng là do anh phỏng đoán. Có lẽ năm xưa khi mới sáng lập nên công ty, anh ta không nghĩ ra nổi một thương hiệu mang vẻ nữ tính hóa, vì thế mới chọn đại tên của cô em gái ruột, lại có thể khiến em mình vui vẻ, đơn giản chỉ vậy mà thôi, dù có thay đổi đi chắc giám đốc cũng không nhất thiết phải đau lòng đến thế. Khách hàng tình nguyện để công ty chúng ta quyết định vấn đề này, và cũng không hề yêu câu rằng không được thay đổi tên thương hiệu, nhìn từ góc độ của khách hàng, tôi thấy chúng ta không cần thiết phải mua dây buộc mình.”
“Hơn nữa…” Hà Man càng nói, nụ cười càng sáng rỡ. “Cho dù khách hàng không hy vọng đổi tên thương hiệu Ann Sophie này, theo thông lệ anh ta cũng có thể tiếp nhận kiến nghị của chúng ta, sáng lập nên một dòng sản phẩm phụ bên cạnh dòng sản phẩm chính, biến nó thành con át chủ bài nhắm vào thị trường các cô gái trẻ, thay đổi mẫu mã, phong cách, lựa chọn lại kênh quảng cáo, điều đó hoàn toàn không có vấn đề. Tóm lại, bộ phận sáng tạo chúng tôi sẽ tận tâm tận lực để cung cấp một bản báo cáo hoàn chỉnh nhất, còn có thể truyền tải nội dung đó đến với khách hàng hay không, e đó là công việc của anh mất rồi. Đúng không, giám đốc Tạ?”
Quả nhiên – cả hội trường nổi lên những tiếng xì xào.
Tất cả những người có mặt, trong đó bao gồm cả Tổng giám đốc, lúc này đều tin chắc, cô Hà Man này không hề thay đổi, chất lượng thuốc của bệnh viện vẫn ổn.
Tạ Vũ mỉm cười, không nói câu nào.
5.
Một tháng trôi qua trong bình lặng như vậy. Có lẽ do quay lại công việc một cách đột ngột nên cô khó có thể thích ứng nhanh với cường độ công việc như thế, nhiều lúc cô thấy chóng mặt, váng đầu, thường quên việc này việc kia, nhưng may thay không để xảy ra sơ suất gì lớn. Cô đã trở lại cương vị giám đốc sáng tạo một cách thành công, đã có chút vốn đầu tiên để sống yên phận trong thế giới này.
Nhưng từ đó, cô cũng không hề nói thêm một lời nào với Tạ Vũ. Cứ nghĩ đến sự theo đuổi của mình sau khi tỉnh lại bị mất trí nhớ mà luôn cảm thấy khó chịu, lại cảm thấy bất công. Mỗi lần trông thấy Tạ Vũ, tim cô lại thầm nhói đau, thà không gặp thì hơn.
Trung thu, công ty tổ chức cho toàn bộ nhân viên đi hát karaoke. Trừ một vài người thích hát hò, luân phiên nhau cầm micro cả buổi thì những người khác lại ăn uống, hò hét linh đình.
Hà Man không thế. Tửu lượng cô kém, chỉ uống khi đi cùng người thân mà thôi. Khi tiếp rượu đồng nghiệp, khách hàng hoặc người quen bình thường, cô có thể uống đến mức nôn ọe, nhưng chưa bao giờ say.
Trước đây Tạ Vũ vô cùng hiếu kỳ với cô ở điểm đó, lâu dần cũng hiểu, lúc nào Hà Man cũng giữ một sự cảnh giác đối với người ngoài, nên tự nhiên không thể buông lỏng bản thân uống thật nhiều được.
Bên trong là một khung cảnh hỗn loạn đến ngộp thở, Hà Man đẩy cửa, thoát ra khỏi căn phòng mù mịt khói thuốc và hơi rượu nồng nặc đó, tìm một phòng trống yên tĩnh bước vào, ngồi thừ ra trên ghế sô-pha.
Cửa không đóng, ngọn đèn yếu ớt ngoài hành lang chênh chếch chiếu vào, cô có thể trông thấy từng người đi qua đi lại, đa phần là những bước chân đều không vững. Có cô gái loạng choạng bước đến đúng cửa phòng thì bỗng đi không nổi, lảo đảo ngã quỵ xuống đất, được một người đàn ông đang lúi húi đi phía sau dìu dậy rất nhanh, đi về phía trước. Cô gái lại cương quyết giãy ra, vừa khóc vừa hét. “Anh có quyền gì mà quản tôi chứ, chẳng phải anh không còn cần tôi nữa rồi sao, đi mà hát song ca với cô ta đi, anh cút đi, đừng để ý đến tồi…”
Người đàn ông nhẹ giọng dỗ dành, dìu cô ta đi khuất.
Chắc bọn họ cũng là một đôi tình nhân nhỉ – Hà Man đoán thế.
Chắc cũng chỉ là hiểu lầm đơn thuần, cô gái say rượu rồi nhõng nhẽo, hiểu lầm quan hệ của người đàn ông đó với người con gái khác, thành ra cãi nhau như vậy, tỉnh rượu xong là hòa.
Nhưng cũng có thể người đàn ông kia tham thật, là một thằng cha thích bắt cá hai tay, oan gia gặp ngõ hẹp, hai con cá lại xuất hiện cùng lúc trong phòng hát, cuối cùng thuyền lật, ngã nhào xuống nước, trước khi lên bờ anh chàng cũng phải cố vớt một trong hai con cá lên, dùng giọng nhẹ nhàng, mật ngọt để dỗ dành con cá lên bờ cùng mình.
Cũng có khả năng bọn họ là đồng nghiệp trong một công ty, bộ phận nhân sự ra quy định cấm chỉ yêu đương trong văn phòng, cho nên bọn họ đành phải chuyển sang hoạt động bí mật. Ai cũng giả trang là những người độc thân, đàn ông thì được nữ đồng nghiệp thèm khát, còn các cô gái thì chỉ có thể giả vờ nhìn như không để ý, nhưng lại thầm nghiến răng nuốt máu.
Hà Man đờ đẫn nhìn ra bên ngoài, đầu óc chới với.
Đèn hoa lấp lóa, nam nữ dập dìu, ăn uống hát hò chúc tụng nhau. Thế giới này thật có nhiều tình yêu, nhiều cơ duyên khác nhau, nhưng nếu nói trắng ra thì cũng chỉ là quanh quẩn vài chuyện cỏn con như vậy.
Mỗi một đôi tình nhân đều cảm thấy tình cảm của mình mới là đặc biệt nhất, phức tạp nhất, đáng tôn sùng nhất, đáng quý nhất.
Chẳng phải cô và Tạ Vũ cũng vậy sao, hay chỉ mình cô nghĩ vậy.
Nhưng nó cũng là một giai đoạn yêu đương, theo thời gian nó cũng dần có hạn sử dụng. Hạn sử dụng của một lát cá tươi chỉ có một ngày, sữa tiệt trùng có hạn sử dụng là 1 năm, mỹ phẩm hạn là 5 năm, cầu cống là 100 năm…
Tình cảm của bọn họ, chẳng qua chỉ là đã quá hạn sử dụng.
Khi mới bắt đầu, nó luôn tươi mới, sau đó dần dần trở nên bốc mùi, nhưng lại không nỡ vứt đi. Mà cho dù vứt đi rồi lại bị một người cẩu thả như cô nhặt lại, đưa lên cắn thử một miếng, nhưng cuối cùng cũng đành phải buông xuống một cách bất lực.
Trong văn viết, người ta gọi hạn sử dụng bằng cái tên mỹ miều “thời hạn thưởng thức”, điều đó chính Tạ Vũ đã nói cho cô như vậy. Cô luôn thấy bốn chữ đó thật sự rất kỳ diệu, chẳng phải nói “chỉ có tình yêu và ẩm thực là không phụ nhau” sao? Mùi vị của món ăn cũng giống như tình yêu vậy, cần phải thưởng thức một cách nhâm nhi, từ tốn.
Nhưng hạn sử dụng đã qua rồi – thì sẽ phải làm sao đây.
Ánh đèn trước mặt bị một người chắn sáng, trong lúc giật mình cô thấy hình như đó là Tạ Vũ.
Hà Man đứng dậy, đẩy anh sang bên, rảo bước nhanh ra ngoài.
Phía sau không có ai đuổi theo.