5 Năm Bị Đánh Cắp

Chương 15: Chương 15: Việc quan trọng nhất của những sinh mệnh đó




Sức mạnh của tình yêu không lớn đến vậy,

họ rất yêu nhau, nhưng cũng không tránh khỏi

những sóng gió trên đường đời, ông trời dường

như không đặc cách cho những kẻ nặng tình bao

giờ. Chỉ có tình yêu mới đặc cách cho chính

bản thân ta.

1.

Đầu óc Tạ Vũ đang rất hỗn loạn.

Dường như tất cả mọi người trên phố đều nhìn thấy, có một chàng trai mặc đồ ngủ chân đi giày da chạy đi chạy lại như sắp phát điên. Tạ Vũ nhìn đông ngó tây không biết phải tìm ở đâu mới được, sợ rằng chỉ trong chớp mắt nếu không nhìn kịp đúng hướng, sẽ đánh mất cơ hội trông thấy Hà Man.

Giữa dòng người tấp nập, đủ mọi dáng hình, đủ mọi khuôn mặt, nhưng lại không thể tìm ra khuôn mặt quen thuộc nhất đối với anh.

Tạ Vũ cầm máy lên gọi cho Hà Man một cách vô vọng, quả nhiên điện thoại Hà Man đã tắt. Gọi cho cảnh sát, đầu dây bên kia trả lời rằng theo quy định vẫn chưa vượt qua 24 tiếng thì không thể quy là mất tích, cảnh sát tạm thời chưa thể hỗ trợ được.

Bất đắc dĩ, Tạ Vũ gọi cho Hà Kỳ, Tiểu Hoàn và Danny, nhờ ba người bọn họ cùng đến phố mua sắm tìm giúp. Dù cho họ đều đoán được tình cảnh gian nan của Tạ Vũ và Hà Man hiện tại, cũng đã nhiều lần chân thành nói sẽ đến giúp Tạ Vũ một tay vào hai ngày cuối tuần, nhưng Tạ Vũ đều kiên quyết từ chối – Anh biết rằng, Hà Man không hề muốn mọi người nhìn thấy mình ngày càng trở nên ngây ngây dại dại như vậy, cũng sợ mọi người sau khi chứng kiến bệnh tình của Hà Man sẽ càng thúc giục anh sớm đưa cô đi viện điều dưỡng.

Anh vốn không nghe theo lời khuyên của bọn họ, còn cắn răng nói tự mình có thể lo liệu được. Vậy tình hình bây giờ phải giải quyết thế nào đây? Còn tư cách nào để tiếp tục phản đối ý kiến của họ chứ?

Sau khi tắt máy, Tạ Vũ rảo bước quay về nhà, anh định về lấy xe đi để có thể quan sát được rộng hơn. Vừa mới mở cửa bước vào nhà, Tạ Vũ sững người phát hiện ra, Hà Man đã thay đồ ở nhà, ngồi trước bàn ăn ngoan ngoãn đợi anh.

Tạ Vũ đứng rất lâu ở lối ra vào, tựa như đôi mắt đã bị tin tức tốt lành kia làm cho mê man đi.

Anh liền gọi cho Hà Kỳ, nhờ cô ấy gọi bảo Danny và Tiểu Hoàn không cần tìm nữa, vợ anh đã quay về, mọi người yên tâm.

Tạ Vũ chầm chậm cởi giày, tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này để che đi nét hoang mang còn lại trên mặt, trở về trạng thái điềm tĩnh như bình thường, sau đó ngồi xuống cạnh bàn nở một nụ cười.

Đi đến gần, anh nhìn thấy trên bàn đặt một chiếc bánh ngọt.

Không biết Hà Man đang nghĩ gì, cô vẫn chưa nhận ra Tạ Vũ vừa vào nhà, mãi đến khi anh đến bên cạnh mới chợt tỉnh lại, nhưng lại không hề tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy anh bất chợt xuất hiện trước mắt, như vẫn tâm niệm Tạ Vũ vẫn trong phòng khách nãy giờ, chưa từng ra khỏi nhà.

Thấy Tạ Vũ, Hà Man rất vui vẻ, đứng ra phía trước đón anh.

“Nào, cắt bánh nhé! À, đúng rồi, em đãng trí quá, vẫn còn chưa thắp nến kìa!”

Sao lại cắt bánh chứ... Tạ Vũ đang thắc mắc tự hỏi, thấy Hà Man đưa tay với lấy bật lửa trên bàn, liền giật mình chộp lấy. “Để anh, để anh!”

Tạ Vũ cúi đầu bật lửa châm ngọn nến duy nhất trên chiếc bánh, lúc này mới thấy dòng chữ nguệch ngoạc màu hồng. “Kỷ niệm 1 năm ngày cưới.”

Tha cho anh đi, đây là kiểu tính lịch gì vậy? Tạ Vũ muốn cười, nhưng lại chợt lấy sống mũi cay cay. Anh nhìn Hà Man nhắm mắt chắp tay nguyện cầu như một thiếu nữ, định nói “không phải sinh nhật, em cầu gì vậy”, nhưng kịp dằn lại.

“Em ước điều gì vậy?” Anh mỉm cười hỏi.

“Không nói cho anh biết.” Hà Man nghiêng đầu cười, nheo mắt nghịch ngợm. Cô cầm lấy tay anh, đếm một, hai, ba để cùng anh thổi nến.

“Thổi nến xong, em còn có quà cho anh đấy nhé.”

Hà Man nháy mắt với anh, rồi quay đầu thổi nến phù một cái, ngọn nến tắt lịm.

“Không phải cùng thổi sao?”

“Dù sao anh cũng chẳng ước gì,” Hà Man khoái trá. “Thổi hay không cũng sao đâu nhỉ.”

Không để Tạ Vũ kịp phản ứng, cô liền cúi xuống lấy một chiếc hộp vuông từ phía dưới bàn, đặt lên tay anh.

“Anh mở ra đi, xem có thích không?”

Hà Man chăm chú nhìn chiếc hộp, còn Tạ Vũ lại chăm chú nhìn Hà Man. Trên khuôn mặt 30 tuổi của cô gái kia, lại ánh lên vẻ trong sáng của tuổi 13. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp như thể chính mình cũng không biết có gì trong đó, vẻ mặt vô cùng hiếu kỳ.

Tạ Vũ đặt tay lên nắp hộp, cố tình không mở, muốn trêu chọc vợ một chút.

“Em sốt ruột gì chứ, em biết thừa có gì ở trong mà. Nào, để anh kiểm tra nhé, em có nhớ trong hộp có gì không?”

Hà Man đập đập tay chồng. “Đừng đùa nữa, anh nghĩ em ngốc hay sao mà định gạt em? Em định để anh bất ngờ, sao có thể nói được chứ, mau mở đi!”

Tạ Vũ đành im bặt, từ từ mở nắp hộp ra.

Nokia 5300, sản xuất năm 2006.

Tạ Vũ sững sờ.

Bộ dạng của anh làm Hà Man bật cười khanh khách, vô cùng vui vẻ. “Không ngờ phải không! Em đã nói sẽ tìm cách mua tặng anh mà, sao nào, nói lời giữ lời rồi nhé! Anh có vui không?”

Tạ Vũ cúi đầu, ngón tay nhẹ miết trên phím điện thoại.

“Vui.”

Chúng mình dọn nhà vất vả, anh lại tiêu nhiều tiền nữa, đến cái điện thoại mình thích cũng không dám mua. Công việc của anh hay giao tiếp khách hàng, khách hàng dùng điện thoại xịn, anh lại dùng điện thoại cũ rích như vậy, sao có thể đàm phán thuận lợi được chứ. Nhưng đúng là chiếc điện thoại này khó mua thật, em vào bao nhiêu cửa hàng, họ đều nói không có bán, mãi mời tìm được đấy.”

Hà Man vừa thao thao bất tuyệt, vừa nhìn Tạ Vũ với ánh mắt trìu mến xen lẫn cảm giác hào hứng.

“Em biết, anh thấy đầu óc em dạo này không được tốt. Thực ra em ổn mà, anh đừng lo, anh thấy đấy, em đều nhớ cả! Em từng nói sau khi chúng mình chuyển nhà xong sẽ mua tặng anh một chiếc điện thoại, sao nào, em mua về rồi đấy thôi.”

Vẻ mặt Hà Man ánh lên niềm tự hào.

“Mọi người cứ nói trí nhớ em không tốt. Thấy chưa, việc quan trọng nhất, em đều nhớ cả mà.”

Tạ Vũ chỉ lặng đi, nhìn vợ không nói năng gì. Hà Man thấy vậy bỗng trở nên lo lắng. “Sao anh không nói gì? Anh không vui hay do em đã làm gì sai? Anh… không thích sao?”

Bốn chữ cuối thốt ra một cách chậm chạp và đáng thương.

Tạ Vũ nhìn khuôn mặt người con gái không biết bao nhiêu tuổi trước mắt, chiếc điện thoại trong tay bỗng trở nên nóng ấm.

“Thích mà, vui mà,” Tạ Vũ gật đầu. “Anh thật sự rất vui. Định mua chiếc điện thoại này từ lâu, nhưng mãi không dám. Vợ à, em thật tốt, vợ à… anh biết em vẫn nhớ mọi chuyện, anh biết, anh… anh…”

Hà Man nhỏm người dậy, sốt sắng ôm chặt Tạ Vũ vào lòng.

“Chẳng qua chỉ là chiếc điện thoại thôi mà. Sau này chúng mình phát tài rồi, Nokia loại mới nhất, Motorola loại mới nhất, chúng mình đều mua tất, mỗi lần mua liền hai cái, một cái dùng, một cái vứt! Được không? Được không anh? Tạ Vũ, đừng khóc, sao lại khóc chứ?”

Cô ôm lấy anh, vui mừng vì anh thích món quà mà cô đã lựa chọn kỹ càng, nhưng lại không hiểu vì sao Tạ Vũ được thăng chức làm giám đốc khách hàng, hai vợ chồng cũng đã chuyển vào ở khu trung tâm, cuộc sống ngày càng đầy đủ hơn, vậy sao anh ấy lại khóc?

Tương lai sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, anh đừng khóc nữa được không?

Thời gian của chúng mình vẫn còn rất dài.

2.

Hà Man đang trong một giấc mơ.

Cô nhìn thấy khung cảnh lúc Tạ Vũ cầu hôn mình năm đó, nhưng dường như có chút khác lạ. Trong giấc mơ, cô không hề trách móc vì Tạ Vũ đến muộn, cũng biết anh mượn cớ đi bơi thuyền trong công viên chỉ để ngỏ lời cầu hôn, cô biết hết. Vậy thì, cô nhất định phải giả vờ như thật mới được, không nổi nóng, không làm loạn lên, để cho anh ấy diễn cảnh cầu hôn đã chuẩn bị từ trước một cách trót lọt từ đầu đến cuối.

Phải thật hoàn chỉnh. Phải thật hoàn hảo.

Nhưng trước khi Tạ Vũ chạy về phía cô, con đường phía trước bỗng ầm ầm rung chuyển dữ dội, rồi nứt toác thành một miệng vực sâu hoắm. Tạ Vũ bị rơi xuống mắc kẹt ở phía dưới, chảy rất nhiều máu, nhưng vẫn cắn răng bình tĩnh chịu đựng.

Anh nói. “Man, anh xin lỗi, đợi một chút, anh nhất định sẽ thoát ra được, em phải đợi anh…”

“Nếu như không phải đến cứu cô, anh ấy sẽ chẳng phải chết.”

Xung quanh bỗng xuất hiện rất nhiều người, mờ ảo không nhìn rõ mặt, vây xung quanh Hà Man và Tạ Vũ. Máu trên người Tạ Vũ chảy ngày càng nhiều, rồi bỗng phun tràn ra như suối, khiến cô chìm nghỉm trong đó.

Cô hét lên thất thanh rồi bật dậy, với tay sang bên cạnh lần tìm Tạ Vũ một cách vô thức, nhưng không thấy anh.

Hà Man trông thấy mặt chăn có một tờ giấy trắng, phía trên viết. “Man, anh ở dưới tầng đợi em.”

Dường như sợ cô cứ đi vài bước là lại quên mất, Hà Man xuống giường, phát hiện trên dọc lối đi có dán rất nhiều giấy, trên đó vẽ mũi tên chỉ dẫn, nhắc nhở cô phải đi hướng nào. Hà Man đi thêm vài bước, liền nhặt lên một tờ giấy, rồi từ từ mở cửa phòng một cách chần chừ.

Đập vào mắt cô là một tấm thảm màu trắng như tuyết trải dài suốt lối ra vào, phía trên rải đầy hoa hồng, giống như một lối dẫn đường tuyệt đẹp không thể bỏ qua, tấm thảm trải dài xuống tận dưới tầng. Hà Man chân trần bước đi, từng bước từng bước cẩn thận.

Đi đến giữa cầu thang, Hà Man nhìn thấy một dáng người lạ lẫm, như đang đứng đợi cô ở dưới cầu thang.

Người đó mặc một chiếc áo rất kỳ quái, đang cúi người khom lưng, tóc tai bạc phơ. Hà Man ngạc nhiên đi đến sau lưng, nhẹ nhàng hỏi. “Ông là…”

Ông lão đó quay người lại.

Hà Man kinh ngạc đưa tay lên bịt miệng.

Đó là gương mặt của một ông lão với rất nhiều những nếp nhăn và vết chân chim, cặp kính lão cũng không che hết được bọng mắt đã trĩu xệ.

Dù có như vậy, cô vẫn lập tức nhận ra ngay.

“Tạ Vũ?”

“Sao giờ em mới xuống?” Giọng Tạ Vũ run run đượm màu tuổi tác. “Mau đi ăn thôi. Danny vừa phẫu thuật hóa trị liệu xuất viện về, Tiểu Hoàn nói chúng ta phải ăn mừng cậu ấy vừa từ cõi chết trở về. Nào. Em mau xuống đi.”

Hà Man khoác lấy cánh tay vừa thô ráp vừa chảy xệ kia, sống mũi cay cay báo cho cô biết, dường như mọi thứ đều là sự thật.

Trước bàn ăn, Hà Kỳ, Tiểu Hoàn tóc đã điểm bạc, duy chỉ có Danny tóc vẫn đen nhánh như xưa, cả ba đều đã ngồi chờ sẵn, thấy Hà Man đi đến, họ nở những nụ cười phúc hậu chào đón cô.

“Tại sao tóc Danny vẫn đen vậy?” Hà Man vừa khóc vừa cười.

“Hôm qua cậu ấy lén đi nhuộm lại đấy,” giọng Tiểu Hoàn tuy đã lụ khụ, nhưng vẫn đầy châm biếm như xưa. “Đúng là cưa sừng làm nghé!”

Hà Man bật cười, Tạ Vũ từ tốn dẫn cô ngồi xuống cạnh bàn. Cả bốn người đều đã trở thành những ông bà già, những nét dung mạo tươi trẻ cũng đã mờ phai. Chỉ còn một mình Hà Man, vẫn trẻ trung như cũ, giống như một đoạn phim bị cắt nhầm.

Thời gian bỗng đảo lộn, không gian bỗng mơ hồ. Họ đều đã già đi cùng với cô.

“Em biết ở đâu không?” Tạ Vũ đột nhiên nổi nóng. “Nhẫn đâu?”

Hà Man chớp mắt. “Gì cơ?”

Tạ Vũ bỗng tức giận, ho sù sụ như sắp lên cơn hen, cuối cùng cũng ngừng lại, vịn tay lên bàn miễn cưỡng đứng dậy, lom khom rời ghế đi lục tìm khắp nơi.

Sau đó quay lại, trên tay cầm chiếc nhẫn.

“Bảo em đeo cẩn thận, lại không nghe, sao vậy, không muốn trở thành bà lão của anh à?”

Anh ấy nhìn cô, như đợi một câu trả lời.

Nước mắt Hà Man tuôn rơi.

“Muốn. Tất nhiên là muốn. Em vẫn luôn muốn trở thành bà lão của anh.”

Mặt Tạ Vũ sáng rỡ. Anh nắm lấy tay trái của cô, dùng bàn tay đã nhăn nhúm như vỏ quýt khô của mình từ từ lấy nhẫn ra, rồi tỉ mỉ đeo vào ngón áp út của Hà Man.

Anh nắm lấy tay Hà Man, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đầy mãn nguyện. “Chúng mình cuối cùng cũng đã đầu bạc răng long cùng nhau rồi.”

Hà Man trân trân nhìn Tạ Vũ trước mắt, dường như có một suy nghĩ nào đó, lướt qua như một cánh chim, chỉ để lại dấu vết mơ hồ, nhưng cũng mong manh không thể nắm bắt được.

Dường như đó là một việc cô vẫn muốn thực hiện, nhưng lại quên mất đó là việc gì.

Đầu bạc răng long.

Hà Man nhìn những khuôn mặt già nua của những người quan trọng nhất trong đời mình, đột nhiên, cô bỗng nắm được cái đuôi của luồng suy nghĩ đó.

3.

Tạ Vũ không ngờ lại gặp Lily trong siêu thị.

Cô mặc chiếc váy ngắn màu vàng mang đậm hơi thở của mùa hè, đang đi trong khu thực phẩm, Lily nhìn thấy anh trước, chạy đến chào hỏi rất tự nhiên, tưởng như những chuyện khó xử trong quá khứ chưa từng xảy ra.

Trẻ trung như thể chưa từng bị tổn thương bao giờ.

Thái độ xởi lởi của Lily đã hóa giải mặc cảm trong lòng Tạ Vũ. Anh cũng cười nói hỏi thăm tình hình dạo này của cô.

“Em có bạn trai mới rồi…” Lily cười. “Tốt hơn anh nhiều nhé.”

“Chúc mừng em, anh rất vui vì điều đó.”

“Chán ngắt!” Lily bĩu môi, đột nhiên hỏi. “Chị Hà Man dạo này ổn chứ?”

“Rất ổn.”

“Em nghe anh Danny kể hết rồi. Sao hôm nay anh lại ra ngoài? Không phải chăm chị ấy ở nhà sao?”

“Cô ấy về nhà chị gái hai hôm nay rồi. Dạo này Hà Man đang sống trong ký ức hồi trung học, lúc nào cũng thấy nhớ chị gái, nên anh đưa cô ấy về ở nhà chị vài hôm, ngày mai lại đón về.”

“Em…” Lily thở dài. “Những chuyện thế này, đúng là khiến người ta nghĩ rằng ông trời không có mắt, em thật sự rất buồn.”

Tạ Vũ cười. “Cũng không có gì, dù sao vẫn được ở cạnh nhau, khỏe mạnh hay bệnh tật chẳng phải cũng như nhau sao, cả đời vẫn cùng chung sống mà.”

Lily bị câu nói nhẹ bẫng của Tạ Vũ làm cho kinh ngạc.

“Đừng trách em nhiều chuyện. Em thực sự rất khâm phục anh, nếu không biết anh một thân một mình chăm sóc chị ấy lâu nay, em sẽ nghĩ là anh chỉ đang ba hoa mà thôi. Dù sao, những người mà em quen biết đều sẽ nghĩ việc gì phải khổ như vậy – anh đừng để tâm, ý em không phải nói rằng chuyện tình cảm có thể cân đo đong đếm được, chỉ là em cảm thấy… chẳng phải suy xét cho hiện tại là bản năng của con người hay sao? Anh làm như vậy có đáng không? Anh mới hơn 30 tuổi, những ngày tháng phía trước còn rất dài mà.”

Tạ Vũ vẫn giữ nguyên nụ cười. “Anh chưa từng suy xét gì cả, anh nghĩ việc này cực kỳ đơn giản, tình yêu vốn dĩ cũng đơn giản như vậy, anh không thể xa Hà Man, không thể bỏ mặc, lại càng không thấy cô ấy là gánh nặng của mình. Cả đời này anh chỉ muốn được sống cùng cô ấy, nếu phải xa rời cô ấy thì đó mới chính gánh nặng của anh. Đây chính là hiện tại của anh.”

Lily chết lặng, không biết có phải do hơi lạnh của tủ đá, hay do tác dụng của từng lời Tạ Vũ nói, khiến đầu óc cô như chợt bừng tỉnh.

Tình yêu chính là niềm hạnh phúc lớn lao nhất. Còn điều gì đáng để tính toán nữa.

Tạ Vũ vừa nói xong, điện thoại bỗng rung lên, là Danny gọi.

“Tạ Vũ, cậu vẫn chưa biết phải không? Hôm nay tớ vô tình biết được, Hà Man đang ở bệnh viện, cô ấy muốn làm phẫu thuật!”

Tạ Vũ ngây người, rồi quẳng lại xe đẩy đồ, chạy thục mạng ra cửa.

4.

“Không thể đầu bạc răng long nữa rồi!” Hà Man nhìn Tạ Vũ đang đứng vịn tay vào cửa phòng thở dốc, mỉm cười chỉ vào đầu mình nói. “Giờ đầu em đã bị cạo trọc lốc!”

“Anh không cho em phẫu thuật.” Tạ Vũ không nhìn, chỉ cúi gằm mặt nhắc đi nhắc lại.

“Anh đừng cố chấp nữa. Kể cả em là vợ anh, nhưng tính mạng vẫn là của em, em phải tự quyết định. Mấy ngày nay hiếm có lúc nào em tỉnh táo được như bây giờ, anh phải nghe em, nhé!” Hà Man nhẹ nhàng nói, trên môi vẫn nở một nụ cười thanh thản.

“Em bảo này, đây là phẫu thuật mở hộp sọ lấy máu đọng dưới màng cứng, các bác sỹ sẽ giúp em lấy khối máu tụ đó ra. Sau đó em sẽ khỏe lại như cũ, cũng không còn tắm tận mười lần một ngày, tuột hết cả da ra nữa.”

“Nguy hiểm lắm, không được, chúng mình cứ như thế này không được sao? Em… anh không nói với em nữa, Hà Kỳ đâu? Hà Kỳ! Chị làm chị như vậy sao, chị không muốn nuôi cô ấy nữa chứ gì? Em nuôi! Cũng chẳng cần nhờ đến chị, chuyện của chúng tôi không cần mọi người xen vào!”

Tạ Vũ trở nên điên loạn, anh thở dốc bất lực, đi nhanh đến giường bệnh bế xốc Hà Man dậy.

“Đi, về nhà cùng anh!”

“Tạ Vũ!”

Hà Man đẩy anh ra, nghiêm túc nói.

“Em phải làm phẫu thuật, đã ký giấy rồi, tiền cũng nộp rồi, không ai ngăn cản được em. Kể cả anh.”

Hà Man nhìn Tạ Vũ một cách rõ ràng. “Em làm phẫu thuật không phải chỉ vì mình anh, mà cũng vì em nữa. Tạ Vũ, em muốn sống một cách đường hoàng cho anh. Em muốn mang đến cho anh một Hà Man hoàn chỉnh nhất, chứ không phải là một đứa bé sơ sinh hay là một loài động vật, lại càng không phải là một bức chân dung biết động đậy.”

Tạ Vũ mắt ửng đỏ, trân trân nhìn cô.

“Anh đừng trách chị em, đây là quyết định của em. Em biết anh sẵn sàng vì em mà từ bỏ cuộc đời, nếu như giờ đây có mất đi ý thức của mình, em chỉ có thể sống dựa vào anh mà thôi, em cũng tin anh tuyệt đối sẽ không vứt bỏ em, sẽ bên em mãi mãi. Nếu đổi lại là anh đang nằm ở đây, em cũng sẽ có sự lựa chọn như vậy, nhưng em không cam lòng.”

Hà Man nhẹ nhàng nắm lấy tay Tạ Vũ. Đôi bàn tay của cô từ khi nào đã trở nên gầy gò xanh xao, chiếc nhẫn cưới cũng trở nên lỏng lẽo, bám víu tội nghiệp giữa hai kẽ ngón tay, Tạ Vũ trông thấy mà lòng quặn thắt.

Anh khóc lặng không nói được thêm lời nào, mặc cho cô lắc nhẹ cánh tay, nhỏ giọng van nài. “Em muốn khỏe mạnh trở lại. Từ hồi bị tai nạn mất trí đến nay, ông trời lại cho em cơ hội thứ hai để giả ngây giả ngô tìm lại chồng mình, em đúng là không nên quá tham lam. Nhưng em lại không kìm lòng được, em muốn sinh con cho anh, nhìn nó lớn lên, nhìn nó kết hôn rồi sinh con đẻ cái, và còn muốn được rửa bát cho anh cả đời này. Em nói rồi, chúng mình còn có sau này mà, rất lâu rất lâu nữa, anh phải tin vào điều đó, anh phải đợi em.”

Anh phải đợi em.

5.

“Đến khi em tỉnh lại, anh định đền cho em thế nào đây?”

“Mùa hè có dưa hấu to, anh sẽ cắt đôi, lấy thìa múc phần ngon nhất, ngọt nhất cho em ăn.”

“Ngoài ra?”

“Kem quế ngọt mà em thích, anh cũng phần cho em nhé.”

“Thật chứ?”

“Sao lại không? Ngoài em ra, cái gì anh cũng bỏ được.”

“Tốt lắm, anh có thể cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất. Vì vậy, em cũng không muốn mang đến cho chồng mình một cô vợ đầu óc không bình thường được. Em cũng phải mang đến cho anh điều tốt đẹp nhất. Anh phải tin em, nhé.”

“Anh tin em. Anh tin rằng em sẽ tỉnh lại, và lần này sẽ không bị mất đi một chút ký ức nào nữa, dù chỉ một tiếng. Anh sẽ ở bên cạnh em, từng giây từng phút, không đi đâu cả.”

Tạ Vũ đứng bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm, ngắm nhìn Hà Man đang dần chìm vào cơn mê.

Anh tin rằng cô sẽ tỉnh lại, tóc lại mọc dài, đen nhánh, và sẽ bạc dần cùng tóc anh.

Anh vẫn ở đây chờ đợi. Chờ đợi cô xuất hiện một cách hoàn hảo nhất.

Sức mạnh của tình yêu không lớn đến vậy, họ rất yêu nhau, nhưng cũng không tránh khỏi những sóng gió trên đường đời, ông Trời dường như không đặc cách cho những kẻ nặng tình bao giờ. Chỉ có tình yêu mới đặc cách cho chính bản thân ta.

Nó không thể chống lại quy luật của sinh lão bệnh tử, nhưng lại ẩn sâu trong ký ức, bất di bất dịch giữa dòng sông thời gian chảy xiết, hiên ngang đón nhận những đợt sóng trào dữ dội, một lòng chờ đợi sự xuất hiện của bạn đời.

Người đó nhất định sẽ xuất hiện, mang đến cho bạn tình yêu ngọt ngào nhất.

Bạn nhất định phải tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.