Hà Man cảm thấy mình lúc này giống như
người anh quanh quẩn nơi rừng sâu núi thẳm,
nhưng không tóm được con chim đáng ghét nào
để trút giận. Cô chỉ có thể cúi đầu ra sức tìm
kiếm, có lẽ, trên mặt đất vẫn còn vương lại một
ít vụn bánh mì, dù có phải bỏ ra bao nhiêu công
sức và trả giá thế nào, cô cũng nhất định phải
nắm chặt lấy những manh mối nhỏ nhoi cuối
cùng đó, tìm ra đường trở về nhà.
1.
Tạ Vũ hiếm khi có buổi tan làm sớm thế này, nhưng anh không báo cho Lily biết. Ăn tối xong đoán chừng bây giờ đã qua thời gian cao điểm của bữa tối, anh lái xe đến nhà hàng của Danny.
Tạ Vũ ngồi chờ dưới cái ô bên ngoài tiệm một lát, Danny xuất hiện với hai chai bia trên tay, đặt xuống trước mặt Tạ Vũ.
Tạ Vũ hỏi. “Không phiền đến việc kinh doanh của cậu chứ?”
Danny mở cả hai chai bia, rót cho mình và Tạ Vũ mỗi người một cốc, đáp một cách ngông cuồng đắc ý. “Loại làm ăn tép riu thì mới phải cẩn thận, chứ nhà hàng cao cấp này của bọn tớ, toàn là khách hàng trông mong mỏi mắt lũ lượt kéo đến, có bưng thức ăn lên hay không còn phải xem tâm trạng ông chủ tớ đây thế nào ấy chứ.”
Tạ Vũ bật cười. “Không uống đâu! Tớ còn phải lái xe.”
Danny phớt lờ. “Xe thì lát nữa đỗ ở chỗ tớ, cậu ngủ luôn ở đây là xong. Còn cô nàng đó ấy à, để cô ấy đợi ở nhà cho xong, như thế là đã chiếu cố lắm rồi đấy.”
Chưa dứt lời, Danny đã cầm cốc bia của mình lên, chạm cốc bia trước mặt Tạ Vũ, mặc anh có uống hay không, rồi ngửa cổ tu trước nửa cốc, sau đó “ợ” một tiếng sảng khoái, nheo mắt nói tiếp. “Tớ thấy tối nay cậu cứ ngủ lại đây, ngày mai cũng đừng có đi làm đi liếc gì nữa, đi lễ luôn cùng tớ, tìm thầy tướng số bói cho một quẻ, xem thử xem liệu cậu và cô nàng Hà Man này có duyên số phu thê bảy kiếp gì đó không, đến nỗi kiếp này ly hôn rồi mà cô ta còn bày trò mất trí nhớ để bám riết lấy cậu như thế!”
Tạ Vũ không tiếp lời, chỉ cầm cốc lên, chạm nhẹ cốc Danny. “Đừng nói vậy, cô ấy cũng đủ đáng thương lắm rồi.”
Danny hiểu, đến tận bây giờ Tạ Vũ vẫn không thích nghe mình nói về Hà Man như vậy, tốt hơn là biết điều ngậm miệng lại.
Hai người cứ ngồi như thế nhìn dòng người xe qua lại nườm nượp như mắc cửi, uống bia, trầm lặng.
Một hồi lâu sau, Danny mới thận trọng cất tiếng hỏi. “Có thật là mất trí không?”
Tạ Vũ khẽ gật đầu. “Ban đầu tớ cũng cảm thấy kỳ quặc, nhưng giờ thì tin rồi.’
“Sao lại tin rồi?” Danny há hốc mồm, ngữ điệu rõ ràng là không đồng tình.
“Vì nhìn đi ngắm lại thế nào thì cô ấy cũng không hề giống cái người mà tớ đã ly hôn, mà lại thực sự giống y hệt dáng dấp 5 năm về trước, khi bọn tớ vừa cưới nhau, như là... một... một cô bé.”
“Buồn nôn quá đi mất!” Danny vội vàng tu một ngụm bia lớn để trấn tĩnh.
“Ok!” Danny quyết định sẽ không hỏi han lằng nhằng về cái mớ thật thật giả giả này nữa, xét cho cùng mất trí hay không mất trí thì cũng là chuyên giữa chồng cũ vợ cũ nhà người ta. “Thế bây giờ cậu định thế nào? Nối lại ư?”
Tạ Vũ nheo mắt nhìn đèn xe nối đuôi nhau thành một dải, không nói câu nào.
“Chả có lẽ…” Danny toát mồ hôi lạnh.
“Làm gì có chuyện đó!” Tạ Vũ ngắt lời Danny, mặt không thể hiện chút biểu cảm nào.
Danny thở dài đánh sượt, nghĩ ngợi gì đó, lại chau mày đùng đùng bất bình nói. “Cũng hay thật đấy. Cô ta còn mặt dày gây ra chuyện động trời đó…”
“Đừng nhắc chuyện quá khứ nữa. Dù sao thì cũng đã đường ai nấy đi rồi.” Tạ Vũ lại ngắt lời Danny.
“Vậy bây giờ cậu định…”
“Giúp đỡ cô ấy như một người bạn thôi.”
Danny bực mình dằn mạnh cái cốc xuống bàn. “Ôi trời, anh trai của tôi ơi, chặn họng người khác hay ho lắm hay sao hả? Trong lòng cậu biết rõ mồn một tớ định hỏi cái gì, làm ơn nói một lèo ra ngô ra khoai được không. Hỏi ba câu mới trả lời được một câu, cậu tưởng tớ thấy thỏa mãn lắm chắc?”
Tạ Vũ vội tự phạt uống một cốc, nét mặt Danny mới tươi tỉnh lên phần nào.
“Với hoàn cảnh của Hà Man bây giờ, công việc và cuộc sống là cả vấn đề. Cha mẹ cô ấy mất sớm, chỉ có một người chị gái, nhưng chị cô ấy đã lập gia đình, phải lo liệu cho con cái và cả cha mẹ chồng nữa, chắc chắn không thể chăm sóc cho Hà Man. Bản thân Hà Man cũng không có bạn bè nào cả…” Đột nhiên Tạ Vũ nhớ ra chuyện gì đó, ngập ngừng giây lát rồi cười nhăn nhó. “Mà dù có đi nữa thì cũng đều bị chính cô ấy hành hạ đến nỗi bỏ đi hết rồi. Thế nên tớ định giúp cô ấy hồi phục lại trí nhớ trong một thời gian. Bây giờ cô ấy chẳng khác nào người nguyên thủy, đến smartphone cũng không biết dùng, dù sao cũng phải từ từ thích nghi với cuộc sống.”
“Không phải chứ, có thật là đến iPhone cũng không biết dùng không?”
Tạ Vũ thở dài. “Năm 2007 bọn tớ cưới nhau, làm gì có ai dùng điện thoại Apple. Hồi đó iPhone đã ra chưa nhỉ? Tớ còn chẳng nhớ nữa.”
Danny tặc tặc lưỡi, dường như cũng bị dọa đến giật mình.
“Dẫu sao tình cảm bao nhiêu năm nay, tớ cũng không thể đối xử tuyệt tình quá được. Dù gì... dù gì chỉ giúp cô ấy vượt qua được giai đoạn này là được rồi.”
“Cậu phải suy nghĩ cho kỹ càng đấy, đừng có giúp rồi thiệt thân lúc nào không hay.”
“Nói linh tinh gì thế…” Tạ Vũ cười. “Tớ có phải thằng mất trí đâu.”
“Những chuyện mất trí của cậu còn ít chắc? Nếu cậu không phải là thằng mất trí thế này thì cũng đâu đến nỗi dây dưa lằng nhằng với cô ta lâu như vậy, đến tận lúc không thể cứu vãn được thì mới ly dị.”
“Cậu không tin tớ thì chí ít cũng phải tin được cô ấy chứ?” Tạ Vũ cười chua chát. “Chị gái cô ấy từng nói với tớ qua điện thoại, bác sĩ bảo, Hà Man mất trí nhớ là do não bị chấn động, việc sống trong môi trường quen thuộc rất có lợi cho quá trình phục hồi trí nhớ của cô ấy. Đợi đến khi nhớ lại mọi chuyện, thì sẽ đối xử với tớ như thế nào, cậu tưởng tớ thực sự không biết ư?”
Danny nhún vai, bất giác nhớ về Hà Man trước khi xảy ra tai nạn, rùng mình sợ hãi.
“Hy vọng vậy!” Danny không quấy rầy nữa, nghĩ ngợi chốc lát, mắt chợt sáng lên, vội kéo Tạ Vũ cười cười vẻ thần bí. “Tuy nhiên, thật ra thì mất trí nhớ cũng không hẳn là chuyện xấu.”
Kiểu nói của Danny khiến Tạ Vũ trở nên hào hứng.
“Hả?”
Danny cười gian. “Cô ta đã quên mình là một người vợ như thế nào trong 5 năm qua, giờ chạy đến nhờ cậu giúp đỡ để nhớ lại, thì chẳng phải cậu có thể thoải mái cải tạo cô ta ư? Dù sao bản thân cô ta bây giờ cũng chẳng phân biệt được thật giả, chẳng thà cậu cứ nói rằng, xưa nay cậu bảo cô ta đứng thì cô ta không dám ngồi, cậu bảo cô ta ngồi thì cô ta không dám đứng, niềm say mê lớn nhất của cô ta là ở nhà chăm chồng dạy con, dọn dẹp nhà cửa, rửa bát, lau nhà, sàn nhà lau lúc nào cũng sáng bóng, đến nỗi có thể soi gương luôn được!”
Mấy câu tán gẫu tinh nghịch này quả thật khiến Tạ Vũ nhẹ lòng. “Đừng cợt nhả nữa, bây giờ tớ và cô ấy chỉ là bạn bè thôi. Tớ đã nói rồi, có thể hồi phục trí nhớ thì tốt, nếu không được, thì tớ cũng chỉ muốn giúp cô ấy đến khi có khả năng tự chăm sóc bản thân. Cậu đừng quên tớ còn có Lily.”
Nhắc đến Lily, Danny càng tỏ ra ngần ngại.
“Ừ nhỉ, cậu... cậu thảm rồi!”
Tạ Vũ không để tâm, chỉ mỉm cười qua chuyện. Sau đó hai cậu bạn thân cũng không nói thêm câu nào nữa.
2.
Tạ Vũ bước xuống khỏi xe taxi, ngẩng đẩu nhìn thấy đèn nhà mình vẫn sáng.
Đã lâu lắm rồi việc này không xảy ra. Trong nhà có một ngọn đèn, luôn bật sáng, chờ anh về.
Tạ Vũ nhìn đăm đăm hồi lâu rồi mới lên gác móc chìa khóa bước vào cửa.
Anh vừa thay dép bước vào phòng thì nhìn thấy Hà Man đang ngủ gật say sưa bên bàn ăn. Trên bàn bày bốn đĩa thức ăn và một nồi canh, cải thìa sốt nấm hương, thịt ba chỉ rang hai lần[1], đậu phụ sốt gạch cua, thịt viên kho tàu và canh móng giò hầm đậu ván, toàn những món ngày trước anh thích ăn, chỉ có điều mâm cơm đã nguội lạnh từ lâu.
[1] Thịt trở lại nồi: đây là món ăn Tứ Xuyên, còn gọi là thịt ba chỉ chín hai lần, lần thứ nhất luộc chín xong vớt thịt ra để tủ lạnh, lần hai lấy ra khỏi tủ lạnh, thái mỏng, rang với tương và một số loại gia vị khác.
Tạ Vũ trở nên mềm lòng, anh khẽ vỗ vai Hà Man.
“Tỉnh dậy đi, Man, đừng ngủ nữa.”
Hà Man mắt nhắm mắt mở đứng dậy, vội vàng lấy mu bàn tay quệt nước miếng ở khóe miệng. Lúc này Tạ Vũ mới để ý thấy, Hà Man lại còn trang điểm nhẹ nữa, son môi màu cam in cả lên khăn trải bàn. Chiếc váy vừa người vì bò lăn ra ngủ lâu quá nên phần bụng đã bị nhăn cả lại.
Tạ Vũ bất giác thấy vô cùng áy náy.
“Anh vừa tan làm à? Em biết ngay là anh lại làm thêm mà, vốn định gọi điện cho anh, lại sợ ồn ào ảnh hưởng anh làm việc. Cơm nước gì chưa? Có muốn cùng ăn một ít với em không?”
Chính Hà Man cũng ý thức được ánh mắt mình đang nhìn Tạ Vũ quá khẩn cầu và đáng thương.
“Em không cần đợi cơm anh, anh ăn rồi…” Tạ Vũ định từ chối, nhưng trông vẻ mặt tha thiết của Hà Man, quả thật không đành lòng, đành nói. “Nhưng đúng là vừa tăng ca xong rất dễ đói bụng, bữa tối anh ăn cơm Nhật, mà em biết đấy, vốn không thể no được, anh có thể ăn thêm một chút.”
“Tuyệt quá!” Hà Man vui mừng đứng bật dậy. “Vậy em hâm nóng lại thức ăn, anh đi rửa tay đi.”
Quay trở lại ngồi vào bàn, Hà Man xới cơm đưa cho Tạ Vũ, tiện tay gắp miếng thịt để vào bát, mỉm cười nhìn anh. “Anh ăn thử xem có ngon không?”
Tay nghề nấu nướng của Hà Man xưa nay vẫn luôn tuyệt hảo.
“Ngon! Ngon y như ngày trước!”
Như ngày trước. Hà Man bỗng thấy sống mũi cay cay.
Cô nhớ lần gần đầy nhất nấu cho Tạ Vũ ăn cũng chỉ mới hơn nửa tháng trước thôi mà, buổi tối trước chuyến du lịch trăng mật, ở nhà, đậu phụ trộn trứng bách thảo, canh trứng rong biển, làm gì đến mức dùng từ “ngày trước”.
Bầu không khí bỗng chốc chùng xuống, hai người lặng lẽ ăn cơm. Hà Man bắt đầu kiếm cớ bắt chuyện để xua tan bầu không khí khó xử này.
“Sao anh lại im lặng thế?”
“Anh im lặng ư? Chúng ta vốn rất ít khi trò chuyện mà.” Tạ Vũ nói mà không buồn ngẩng đầu lên.
Hà Man chẳng nghĩ gì đã ngắt lời luôn. “Thôi đi, mỗi bữa anh đều nói cực kỳ nhiều, giả vờ giả vịt gì chứ.”
“Đó là ngày trước.”
Lại là ngày trước.
Nói xong Tạ Vũ cảm thấy không thoải mái, ngẩng lên nhìn Hà Man, tự chữa thẹn. “Mà đúng rồi, em cũng là người của ngày trước mà.”
Hai người cùng bật cười.
Hà Man quyết định từ nay về sau sẽ không trò chuyện xoay quanh bất cứ chủ đề nào có thể gây ra sự ngại ngùng khó xử, như mối quan hệ hay tình cảm giữa hai người nữa. Từ khi gặp được Tạ Vũ tối qua, cô chưa từng hỏi anh một câu “Rốt cuộc giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì”.
Câu hỏi mà cô truy hỏi Hà Kỳ không biết bao nhiêu lần, khi đối diện với với người trong cuộc - người biết rõ nhất, thì cô lại không thể mở nổi miệng. Hà Man không biết hành vi này của mình rốt cuộc là “đà điểu tiêu cực”[2] hay “nhìn về phía trước” tích cực nữa.
[2] Mỗi khi gặp nguy hiểm, loài đà điểu đều nhắm mắt và vùi đầu vào trong cát, hoàn toàn yên tâm vì không còn phải nhìn thấy kẻ thù ở đâu nữa. Hình ảnh này cũng trở thành ẩn dụ cho những ai trốn tránh thực tế, giống như đứa trẻ bịt tai lại và la toáng lên: “Tôi không nghe thấy gì cả”.
“Bây giờ mới 8 giờ, ăn cơm xong anh định làm gì?”
“Hả? Anh chưa có dự định gì cả.” Tạ Vũ vừa dứt lời, điện thoại di động của anh để trên bàn rung lên bần bật, chân dung một cô gái trẻ bắt đầu nhấp nháy trên màn hình.
Tạ Vũ vội tóm lấy điện thoại.
“Anh nghe điện thoại.” Anh quay ngoắt người đi lên gác.
Hà Man lặng đi một lúc, một cảm giác chua xót trào xốc lên mũi, bị cô nhắm mắt đè nén xuống một cách không thương tiếc. Đến khi mở mắt ra, khuôn mặt cô đã bình thản trở lại.
Cô đứng dậy, bắt đầu thu dọn bát đĩa. Khi rửa được một nửa thì Tạ Vũ quay lại, nhìn thấy bàn ăn sạch sẽ gọn gàng, lấy làm lạ hỏi. “Sao em đã thu dọn rồi? Anh chưa ăn xong mà.”
“Thế à? Em còn tưởng anh ăn xong rồi cơ.” Hà Man đáp, không thèm quay đầu lại.
Tạ Vũ đứng trân trân tại chỗ nhìn cô. Ngày trước Hà Man cũng như thế này. Hội Danny thường nghĩ một cô gái mồm miệng lanh lợi như Hà Man, lúc cãi nhau với anh nhất định sẽ chẳng khác nào một khẩu súng máy. Kỳ thực bọn họ đều đã nhầm, khi thật sự tức giận, Hà Man lại không thích nói chuyện, nếu có thì cũng chỉ nhát gừng từng câu.
Khi Tạ Vũ giận dữ, anh cũng không nói gì. Có lẽ, đây mới là nguyên nhân chính khiến cho bao vấn đề cứ thế dần dần đè nặng lên sợi dây liên kết giữa hai người, rồi đến một ngày bật đứt không thể cứu vãn.
Sao có thể chứ? Tạ Vũ bật cười vì chính suy nghĩ không đâu của mình. Ngay từ hồi họ mới quen biết đã như vậy rồi, nếu thật sự không hợp nhau thì đã sớm chia tay rồi, đâu cần dây dưa đến nông nỗi này.
Chỉ có điều, Hà Man ngày xưa hờn dỗi một lúc xong sẽ quay người lại thẳng thắn nói ra tâm trạng của mình, hoặc yêu cầu rõ Tạ Vũ phải dỗ dành. Còn Hà Man sau này, một khi đã giận dữ, thì sẽ không nói gì nữa.
Mà nếu có cô cũng đâu cần nói với anh.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Tạ Vũ chợt lạnh như băng.
Không ngờ, Hà Man đột nhiên xoay người lại.
3.
“Anh nghĩ em giận có lý không?”
Chính là câu này.
Ngày trước, sau mỗi lần giận dỗi, Hà Man đều hỏi anh như thế. Cho đến tận bây giờ, Tạ Vũ vẫn không tìm ra đáp án chuẩn mực cho câu hỏi này.
“Anh...”
“Anh cái gì mà anh, đừng nói anh vẫn chẳng hề nhận ra là em đang giận đấy nhé?” Hà Man cau mày.
Cái cảm giác này là gì nhỉ? Hà Man đứng dưới ánh đèn màu cam của phòng bếp, mặc bộ đồ ngủ của ngày trước, nét mặt thuộc về những ngày tháng ngọt ngào đã qua.
Tạ Vũ thấy mình không mở nổi miệng.
Hà Man không làm khó anh nữa, nhẹ nhàng cất lời. “Từ góc độ của anh, quả thật là vô lý.”
Cô dứt lời và cười chua chát.
“Chúng ta đã ly hôn rồi, mà hình như... hình như còn chia tay theo cách chẳng lấy gì làm vui vẻ. Bây giờ em lại chạy đến tìm anh, chắc chắn anh thấy rất lố bịch. Dù có tin chuyện em bị mất trí nhớ hay không thì anh cũng đã tiếp nhận em, thế mà lúc này, em lại còn nổi giận vì anh nghe điện thoại của người yêu, đúng là... đúng là hết sức nực cười, phải vậy không?”
“Man à, anh không…”
“Không, anh nghe em nói,“ Hà Man lắc đầu, “Thế nhưng đứng ở góc độ của em, em cũng cảm thấy rất tủi thân. Lần trước em gặp anh, anh còn lái xe máy chở em, trên con đường dọc theo bờ biển, chúng mình... bây giờ...”
Nước mắt Hà Man lã chã rơi xuống bàn bếp đá.
Tạ Vũ tiến lên hai bước, rồi lại ngập ngừng dừng bước.
Hà Man liếc nhìn thấy vậy, trái tim chùng xuống. Cô vội giơ tay quệt nước mắt trên má, khịt khịt mũi, cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Tuy vậy, điều em muốn nói với anh lúc nãy không phải vậy, cũng không cần anh thương hại em, càng không phải nói về sau em sẽ tiếp tục làm loạn lên vô lý như thế này. Tạ Vũ, em chỉ hy vọng anh có thể giúp em một việc.”
Ngày trước, chỉ những lúc nghiêm túc nhất, Hà Man mới gọi cả họ tên Tạ Vũ. Tạ Vũ bất giác phải tỏ ra nghiêm túc.
“Việc gì? Em nói đi.”
“Em chỉ hy vọng anh giúp em làm quen... làm quen với cuộc sống trong thời đại này...” Hà Man cười buồn. “Em đã chịu đủ cú sốc rồi, cứ quẩn quanh tìm hiểu vì sao mình lại kém may mắn thế này cũng chẳng thay đổi được gì, thế gian cũng chẳng thể vì một mình em mà dừng lại ở 5 năm trước. Em phải xốc lại tinh thần, anh có thể bớt chút thời gian giúp em không, ví dụ như, ít nhất cũng dạy em dùng loại điện thoại đó của anh như thế nào, kể cho em nghe sự thay đổi của công ty trong mấy năm qua, em còn phải quay lại làm việc chứ. Không có anh, dù sao em cũng phải tự lực cánh sinh.”
Tạ Vũ không hiểu nổi bản thân mình sao nữa.
Rõ ràng trước khi từ nhà hàng của Danny về anh còn suy nghĩ nghiêm túc nếu như Hà Man thật sự “đeo bám” mình thì phải làm sao, rốt cuộc mình phải lựa chọn thế nào, liệu có tiếp tục mềm lòng hay “mất trí” không... Đúng lúc đó, Hà Man lại nở nụ cười rất chín chắn tỏ vẻ rất hiểu chuyện, lui lại vị trí đúng bổn phận của mình một cách đầy cảm thông như vậy, Tạ Vũ bỗng cảm thấy lòng nặng trĩu.
“Thế nên...” Hà Man hít sâu, mỉm cười tươi tỉnh. “Cái gì đã qua rồi thì cho qua đi, em sẽ nhanh chóng hồi phục, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu. Hay là, bước đầu tiên, anh đưa em đi mua một cái điện thoại.”
Tạ Vũ còn đang ngây người, nghe thấy câu nói này, đột nhiên như sực tỉnh.
“Hả? Ừ, vậy. Đi thôi.”
“Đi đâu cơ?” Hà Man không hiểu.
“Thì đi mua điện thoại chứ đâu. Bây giờ cửa hàng chắc vẫn mở, anh đưa em đi.” Tạ Vũ với tay lấy ví tiền để trên bàn.
4.
Lần đầu tiên trong đời, Hà Man bị khoa học kỹ thuật mê hoặc.
Dưới sự hướng dẫn của anh chàng bán hàng, Hà Man sử dụng chiếc iMac đời mới nhất, nghe cậu ta giảng giải thế nào là App, Appstore, còn tự mình thử chơi mấy trò chơi và phần mềm quản lý thời gian.
Năm 2007, cô sở hữu chiếc iPod Classic đầu tiên, là Tạ Vũ tặng cô. Hồi đó món đồ này đã được coi cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ rồi, không ngờ chỉ trong vài năm, đế quốc công nghệ này đã phát triển thần kỳ hơn gấp bội.
“Anh thường xuyên giảng giải cho người khác những điều này à? Nói năng trôi chảy thật đấy.” Cô nhân đà khen ngợi anh chàng bán hàng.
“Cũng không thường xuyên chị ạ!” Cậu chàng cười ngượng. “Thỉnh thoảng có các ông già bà cả đến mua iPad, sợ bị lừa, lại không biết dùng, em sẽ giảng giải nhiều hơn một chút.”
Nụ cười của Hà Man đông cứng lại trên mặt. “Ha ha ha, iPad ấy à, tôi từng dùng rồi, rất được.”
Cô muốn cứu mình một vố, không ngờ anh nhân viên bán hàng nghe xong câu này của cô thì vẻ mặt càng lạ lùng hơn.
Cái cô này từ thời đại nào rơi về đây không biết?
“Vâng, vâng, sản phẩm của chúng em đều rất tốt.” Cậu ta lúng túng đáp lời.
Hà Man đỏ mặt, gật gật đầu với người bán hàng tỏ ý cảm ơn, rồi đi như chạy đến quầy thu ngân tìm Tạ Vũ.
Lúc cô đứng phía sau Tạ Vũ, nhận ra nhân viên cửa hàng đã đặt hộp điện thoại vào chiếc túi màu trắng chuyên dụng. Tạ Vũ kiểm tra sơ qua rồi chuẩn bị quẹt thẻ.
“Đợi đã!” Hà Man lên tiếng ngăn cản. “Mới vậy mà anh đã chọn xong rồi sao?”
“Ừ, máy móc không vấn đề gì, tem cũng đầy đủ, trả tiền là xong thôi.”
“Sao anh… Sao anh không để em chọn mẫu và số model đã?”
Cô nhân viên thu ngân cũng nhìn sang với ánh mắt nghi ngại, Hà Man bỗng chột dạ. Lại nói gì sai ư?
Tạ Vũ vuốt nhẹ tóc Hà Man, rõ ràng đang nhịn cười. “Không cần chọn, lát nữa ra khỏi đây anh sẽ giải thích cho em.”
Hà Man không nói thêm nữa, nhưng vội tóm ngay lấy cánh tay Tạ Vũ đang định quẹt thẻ.
“Để em.”
“Không sao đâu, coi như anh tặng em.”
“Không không, hôm nay em đi siêu thị, khó khăn lắm mới khớp đúng mật khẩu của mấy tấm thẻ, bây giờ em phải quẹt thêm vài lần, không cho em quẹt là em bức bối khó chịu lắm.”
Hà Man rút ví, lấy thẻ ngân hàng đưa cho cô thu ngân, sau đó bấm sáu con số mật khẩu trên máy POS một cách đắc ý.
Khi Hà Man nhấn số, Tạ Vũ không cố ý tránh đi mà nhìn cô bấm xong con số cuối cùng.
070707
Ngày kỷ niệm đám cưới của hai bọn họ, mùng 7 tháng 7 năm 2007.
Tạ Vũ nhìn chăm chăm vào máy quẹt thẻ hồi lâu, cho đến khi Hà Man ký xong tên trên hóa đơn, anh vẫn chưa định thần trở lại.
“Đi thôi!” Hà Man xách túi hất nhẹ đầu ra hiệu với Tạ Vũ. “Mau về nhà nào, còn dạy em cách dùng nữa!”
“À,” Tạ Vũ mỉm cười, “ừ.”
Hà Man vừa quay người đi đã nghe thấy cô thu ngân tán chuyện với anh bán hàng.
“Cái cô đó có phải là người từ thời khác đến đây không nhỉ?”
“Vớ vẩn... Có khi bóc lịch mấy năm vừa ra cũng nên.”
Hà Man khẽ chép miệng, rảo bước rời khỏi cửa hàng đó.
5.
Về sau Hà Man mới hiểu ra vì sao hành động và cử chỉ của mình lúc đó lại trở nên kỳ lạ trong mắt mọi người xung quanh.
Điện thoại Apple cũng chẳng có mấy kiểu để mà chọn lựa.
Hà Man học cũng khá nhanh, Tạ Vũ chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ để giúp cô hiểu được hệ điều hành iOS, Android và Symbian – hệ điều hành bên bờ vực bị “khai tử”, rồi còn giúp Hà Man nhớ lại mật khẩu dự trữ cho ứng dụng iCloud của cô trên máy tính.
Cũng không cần nhớ nhiều, vẫn là 070707.
Tạ Vũ nhìn Hà Man nhẹ nhàng gõ sáu con số mật khẩu với vẻ mặt khó nghĩ, hỏi anh. “Rồi sao nữa?”
Tạ Vũ vội định thần, đáp. Trong điện thoại của em có rất nhiều tài liệu và tin nhắn của các khách hàng quan trọng, anh nhớ hồi trước tuần nào em cũng sao lưu một lần ở iCloud, việc cần làm bây giờ là đổ lại tất cả dữ liệu vào điện thoại mới. Sau đó cho sim lúc nãy mới mua vào là có thể kích hoạt điện thoại.”
Hai người cùng nhìn thanh tiến độ khôi phục dữ liệu trên máy tính chạy từng đoạn nhỏ, trong chốc lát chẳng ai nói gì.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Hà Man cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cất tiếng hỏi.
“Không nghĩ gì cả. Còn em?”
“Thấy thật thần kỳ.”
“Đúng vậy, nếu không đã chẳng có nhiều ‘Apple fan’ đến thế.”
“Em không nói nó,” Hà Man chỉ vào chiếc điện thoại màu trắng, “em nói chúng mình kia.”
Hà Man khẽ thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Bây giờ việc mua một chiếc điện thoại trở nên thật dễ dàng. Ngày trước bọn mình sẽ chọn đi chọn lại giữa hàng tá mẫu tương tự nhau, lượn lờ khắp các cửa hiệu đồ công nghệ để so sánh giá cả, anh tìm hiểu model, em so sánh mẫu, cái thật sự ưng ý thì không đủ tiền... Vậy mà chẳng mấy chốc, anh cầm một cái điện thoại giá tận mấy nghìn tệ lên, không buồn chớp mắt đã trả tiền rồi.”
Tạ Vũ không biết nên nói gì. Từ lúc Hà Man trở lại ngôi nhà này, mới có hai ngày thôi mà anh đã có quá nhiều khoảnh khắc không thốt nên lời.
Nửa năm trước, việc cùng rảnh rỗi ngồi dưới ngọn đèn bàn, dán mắt vào màn hình máy tính với người phụ nữ này quả thật là một sự xa xỉ mà anh không dám nghĩ đến.
Cô ấy không đoái hoài tới việc ở bên cạnh anh và anh còn tệ hơn, đến liếc nhìn cô ấy thôi anh cũng chẳng muốn.
Sao lưu điện thoại xong xuôi, Tạ Vũ kết nối mạng wifì tải rất nhiều ứng dụng cơ bản vào máy, lần lượt giải thích cho Hà Man chức năng và cách dùng của từng cái một.
“Tối nay trước khi đi ngủ, em chịu khó mày mò điện thoại một chút. Điện thoại thông minh cũng rất thú vị, dù sao giờ anh cũng không nhớ nổi hồi trước khi chưa có smartphone, rốt cuộc anh đã phải chịu đựng thế nào để sống sót qua nổi mấy buổi họp dài lê thê và nhạt nhẽo đó.” Tạ Vũ gập màn hình máy tính xuống, rút dây cáp điện thoại ra.
“Đây là cái gì, anh còn chưa giải thích cho em.”
“À, Taobao[3] ấy hả... Em cố gắng hết sức tránh động vào cái này thì hơn, anh cài vào chỉ để đề phòng bất trắc thôi.” Tạ Vũ gãi đầu gãi tai.
[3] Taobao: ứng dụng trên Android của trang mạng bán hàng phổ biến nhất Trung Quốc.
“Vì sao cơ?” Hà Man truy hỏi.
“Vì cái phần mềm này mà vận hành thì có thể khiến cả hệ điều hành sụp đổ, tốt hơn hết là em đừng có táy máy vào nó. Anh nói thật đấy.” Tạ Vũ nghiêm túc “120%” dọa nạt Hà Man.
“Hả? À, vâng, em sẽ không động vào nó.” Hà Man vội vàng gật đầu.
Nhìn Hà Man như một chú thỏ con, ôm khư khư điện thoại nhảy nhót lên gác, trong lòng Tạ Vũ bỗng trào lên cảm giác thành công kỳ lạ.
Sao mà từ sau khi mất trí nhớ cô ấy lại trở nên dễ bị lừa thế nhỉ? Xem ra lời Danny nói vẫn rất có lý.
Có nên thêu dệt thêm vài chuyện nhảm nhí chọc cô ấy không?
Tạ Vũ đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, thì Hà Man lên được một nửa cầu thang dừng lại, quay người réo to gọi anh.
“Anh Vũ!”
Tạ Vũ ngẩng đầu lên, Hà Man hiện ra trước mắt cười thật đúng như một chú thỏ, để lộ hai cái răng cửa ngộ nghĩnh.
“Cảm ơn anh.”
Cô cười rồi chạy tung tăng lên gác.
Những thứ thuộc về quá khứ luôn thật tươi đẹp. Từ đáy lòng, Tạ Vũ nghĩ như vậy.
Chỉ một chiếc điện thoại thôi cũng có thể khiến cô ấy thỏa mãn như thế. Những phút giây ngắn ngủi bên nhau cũng khiến anh mừng đến vậy.
Biết bao mối quan hệ bị hủy hoại chỉ bởi không biết điểm dừng, hay biết bao chuyện tình cảm bị giết chết bởi lòng tham không đáy.
6.
Cuối cùng Hà Man cũng mở ứng dụng Taobao ra.
Rồi… cô bị mê mẩn không dứt ra được, nghịch một lèo đến tận 2 rưỡi sáng.
Hệ điều hành sụp đổ ư? Hơ hơ. Hà Man cười khẩy. Là tinh thần của hội đàn ông bị suy sụp mới đúng chứ?
Từ sau khi “xuyên thời gian” đến năm 2012, Hà Man luôn chối bỏ việc phải chỉnh sửa lại thẻ ngân hàng và các giấy tờ khác, nay nhờ sự cổ vũ khích lệ của Taobao, cô quyết định ngày mai sẽ lập tức đến ngân hàng, đăng ký kích hoạt mọi dịch vụ như thanh toán trực tuyến, thanh toán nhanh bằng thẻ tín dụng, ngân hàng qua điện thoại. Nếu không bao nhiêu đồ hay đồ tốt thế này mà không bỏ vào giỏ hàng được, chỉ có thể nằm ngắm sốt ruột mà chết mất!
Hà Man nghịch điện thoại, lăn qua lộn lại trên giường, lần đầu tiên trong bao nhiêu ngày qua cô vui vẻ cười thành tiếng.
Năm 2012 cũng hay ho đấy chứ.
Cô lại nghĩ đến Tạ Vũ, nghĩ đến cái avatar cô “bạn gái” nhảy nhót trên màn hình điện thoại của anh.
Cô nhớ trong phòng bếp, chính cô đã nói với Tạ Vũ, cái gì đã qua rồi thì hãy để nó qua đi.
Cô nói, cô chỉ ở nhờ một thời gian, chỉ cần anh giúp đỡ thôi.
Thế nhưng trong lòng cô, anh vẫn là của cô. Dù cô có tự dỗ dành bao nhiêu lời ngon ngọt đi nữa thì điều này cũng không thể thay đổi.
Nếu như nói anh và cô chia tay là vì cô đã thay đổi, trở nên quá quắt, lạnh nhạt, nằng nặc đòi rời xa anh – thì bây giờ cô đã trở lại, đến kẻ ngốc còn nhận ra cô vẫn yêu anh, vậy mà vì sao anh vẫn kháng cự và đề phòng như thế, chỉ vì không nuốt trôi cục tức mang tên ly hôn ư?
Nhưng cô không dám mở miệng hỏi anh, sợ điều đó sẽ phá vỡ bầu không khí hòa hợp mong manh nhưng cực kỳ hiếm hoi đáng quý đang có giữa hai người.
Chỉ có thể trông đợi vào việc cô nhớ lại mọi chuyện.
Nếu như nói trước đó cô luôn giống như một đứa trẻ ương bướng cãi cọ vô lý, không chịu chấp nhận hiện thực, một mực đòi ông trời đưa cô trở lại năm 2007, thì nay cô lại có một mục tiêu mới.
Cô nhất định phải nhớ lại, tự mình tìm ra sự thật đằng sau việc ly hôn giữa anh và cô, sau đó giành lại Tạ Vũ.
Hơn nữa, ly hôn chưa chắc đều do lỗi của cô, ai có lỗi với ai còn chưa biết.
Lúc nhỏ Hà Man từng đọc một câu chuyện cổ tích. Có cậu anh trai và cô em gái nương tựa vào nhau để sống, người cha dượng độc ác luôn tìm cơ hội để bỏ rơi chúng. Lần đầu tiên, cha dượng đưa chúng đi săn từ sáng sớm tinh mơ, người anh rải các viên sỏi trắng dọc theo đường đi, khi cha dượng trốn nấp ở đằng xa cùng âm mưu vứt bỏ chúng, người anh bèn dắt tay em gái, lần theo các viên sỏi trắng dọc đường về tới nhà. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cho đến một ngày, số sỏi trắng mà người anh thu thập được đã dùng hết sạch, cậu chỉ có thể xé chiếc bánh mỳ mang theo người thành các mẩu nhỏ rải dọc đường đi. Lần này, hai anh em cậu không thể tìm được đường về nhà.
Là lũ chim, chúng đã ăn sạch chỗ vụn bánh mì mà hai anh em rải dọc đường.
Hà Man cảm thấy mình lúc này giống như người anh quanh quẩn nơi rừng sâu núi thẳm, nhưng không thể tóm được con chim đáng ghét nào để trút giận. Cô chỉ có thể cúi đầu ra sức tìm kiếm, có lẽ, trên mặt đất vẫn còn vương lại một ít vụn bánh mì, dù có phải bỏ ra bao nhiêu công sức và trả giá thế nào, cô cũng nhất định phải nắm chặt lấy những manh mối nhỏ nhoi cuối cùng đó, tìm ra đường trở về nhà.