555! Vì Sao Tôi Lại Là Thụ?

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Bên người truyền đến tiếng hít thở khác thường, mang theo một chút dồn dập và nặng nề . Hai thân thể dán chặt vào nhau, khiến lưng tôi chảy đầy mồ hôi . Thiệt khổ sở a!

Tôi xoay người, tính kháng nghị –“Em nói, Tân……” Tôi ngưng hẳn khi phát hiện hắn có chút khác thường.

“Uy uy uy! Tân! Anh làm sao vậy?” Anh cũng đừng làm tôi sợ chứ! Sao tự nhiên mặt trắng bệch thế! Chân mày cũng nhăn lại hết, 555, đau lòng quá à.

“…… Làm em thức sao ……” Từ hàm răng hắn nói ra từng tiếng.

“Uy, anh bị gì vậy? Không khỏe chỗ nào?” Cái gì mà làm tôi thức, anh làm tôi sợ muốn chết. Nói vào trọng điểm đi, thật là. Bình thường thì rất kiêu ngạo, cố tình chọn loại thời điểm này ôn nhu săn sóc.

“Dạ dày…… khó chịu quá, như bị cuộn vào…… Bụng cũng đau, ấn vào mà không hết ……”

Chắc không phải…… Tời chạm vào trán hắn, a, nóng quá. Tôi xoay người, rời giường cầm điện thoại, thuần thục ấn một dãy số “Đô” “Đô”……“Alo, xin chào , đây là bệnh viện XX……”

“Tôi là bác sĩ Ngô Kị, giúp tôi bảo mọi người chuẩn bị một chút, lát nữa sẽ có một cuộc giải phẫu.”

“A, tốt, bác sĩ Ngô.”

Treo điện thoại, tôi quay đầu nhìn Tân, ai , ưu điểm rắn chắc hơn so với hắn xem ra tôi có chỗ để dùng rồi “Anh cố chịu một chút, em ôm anh đến bệnh viện.”

“Không cần…… Cứ giỡn hoài …… anh tự đi được……”

“Đã đau như vậy, còn ráng ngồi tranh luận vấn đề mặt mũi nam nhân này à!” Tôi vỗ vỗ lưng ăn trấn an. Hắc hắc, khó có cơ hội được show off sự nam tính của bản thân mà!

“Em…… Đừng nghĩ anh không biết ý đồ của em.” Hắn một câu chọc thủng suy nghĩ của tôi .

Oa oa, sao vào lúc này mà anh còn thanh tỉnh vậy a? Thật hận không thể đánh anh một cái cho bất tỉnh luôn! “Anh nói cái gì vậy? Thấy em tiểu nhân vậy sao? Em chỉ theo góc độ chuyên nghiệp của một bác sĩ mà nói thôi. Bây giờ anh không nên cử động nhiều. Thành thật một chút, cũng đâu mất miếng thịt nào!”

Biểu tình của Tân có điểm vặn vẹo, như đang cười khổ, ha ha ha ha, hảo vui nga! A, nhịn xuống nhịn xuống!

Ôi! Sao nặng quá vậy! Tôi chống vào vách tường mới miễn cưỡng đứng vững. Ngồi thang máy xuống lâu, tôi ôm hắn đi trên đường , hắn cũng không tiếp tục làm tôi khó xử, biết tôi không thể bắt xe, rất hiểu ý vươn tay.

Dưới ánh mặt quái dị của chú tài xế tôi ẵm hắn vào, báo địa chỉ, ánh mắt khác thường của chú mới thu lại, còn đồng tình nói:“Vị tiểu ca này có người bạn như cậu thật đúng là tốt quá.”

“Ha ha, lần sau có việc gì thì nhớ tìm em nha.” Tôi ở trong lòng cười đến sốc hông.

Đến bệnh viện, Tân đều nghe theo bài bố của tôi. Cho tôi lấy nước tiểu, lên xe lăn, tôi giúp hắn thay quần áo vào phòng kiểm tra. Không lâu sau, liền có báo cáo, giống như suy đoán của tôi – Viêm ruột thừa cấp tính.

Tôi đặc biệt sắp xếp cho Tân một căn phòng đơn, loại phòng này bình thường rất mắc, nhưng Mộ Dung Tân là loại người thiếu gì thì thiếu nhưng tiền lấy đốt chơi cũng được, hơn nữa ở trong này cũng dễ cho tôi thực thi kế hoạch vĩ đại hơn, a ha ha ha ha!

Thanh thanh cổ họng, tôi mang tất cả dụng cụ muốn dùng đi vào . Yên lặng một thời gian, sắc mặt Tân đã tốt hơn nhiều.

“Bây giờ còn đau không ?” Nhẫn nại, không được để hắn biết kế hoạch của tôi.

“Tốt hơn lúc nãy rồi. Kị, anh bị gì thế. Nhìn em không lo lắng lắm, chắc không có gì đâu ha? Khỏi ở đây được không??”

“Sao , anh tiết tiền hả?” Nhưng tôi có kế hoạch phải thực hiện a, cho dù không có chuyện gì cũng không thể để anh dễ dàng thoát được , huống chi là có việc? “Anh bị viêm ruột thừa cấp tính, em và bác sĩ đã thảo luận phải nhanh chóng giãi phẫu cắt bỏ.”

Tân gật gật đầu, hắn đối với sự chuyên nghiệp của tôi không có ý kiến gì  “Vậy chừng nào thì tiến hành?”

“Bây giờ. Nhân lúc bệnh còn chưa nghiêm trọng.” Hảo, hảo, nhanh lên , nhanh lên. Tôi có một loại cảm giác sắp thắng lợi. Tôi nhẫn, tôi nhịn ! Cái gọi là “Tiểu không nhẫn tắc loạn mưu”, chịu đựng a, Ngô Kị!

Vẻ mặt ngây ngô không biết gì hảo mê người nga ~~ nước miếng nước miếng……“Vậy anh phải làm gì?”

Ye ! Đã mắc câu !

“Hắc hắc, Tân, là phục vụ đặc biệt của em đó nha!”

Mặt của hắn co giật:“Làm gì mà cười thấy ghê vậy? Muốn làm gì anh?”

Hừ, bây giờ mới cảnh giác đã không kịp rồi. Tâm tình thật sự tốt đến đòi mạng, cho nên tôi tốt bụng nói cho hắn nghe –“Cạo lông!” (=))) 

“A……” Hắn ngốc ra, vẫn chưa hiểu rõ.

Tôi thật lòng lặp lại một lần :”Cạo lông” Tuy tôi đã khắc chế rồi, nhưng vẫn không nhịn cười được làm giọng tôi cứ run run .

Lần này, hắn cũng hiểu được :“Anh · tuyệt · đối · không · làm!” Oa coi hắn nhếch mép kìa, còn gằn từng tiếng nữa, thiết, tình huống như vậy làm gì tới lượt anh phản kháng?

“Tân, thì ra anh thích mấy cô y tá đáng yêu ” Tôi cố ý dùng khẩu khí ai oán,“Vậy được rồi, em giúp anh tìm hai tiểu MM đến hầu hạ anh. Nhọc lòng em còn an bài cho anh phòng riêng, sợ anh ngượng ngùng nữa chứ . Ai, bất quá, lúc đó có thể cho mọi người hưởng thụ cũng được.” Nói xong tôi xoay một vòng, đi về phía cửa.

“Uy! Kị.” Trong thanh âm tràn đầy dở khóc dở cười,“Anh cũng chưa nói như vậy……”

CC, tôi chờ chỉ có câu này thôi, tôi nói Tân nha, anh còn rất non! “Vậy anh nói đi có muốn em giúp anh không?”

Cái miệng của hắn hơi hơi run rẩy, ánh mắt ai oán nhìn tôi , a a…… coi kia, tôi sắp bị nhồi máu luôn rồi.“Không làm có được không ?” A a a, Tân, sao hôm nay anh nói mấy câu cứ như là tiểu thụ vậy……5555, anh muốn hại chết tôi à!

Chân thành đi đến trước mặt hắn, bởi vì độ cao của giường vừa lúc hắn nhìn tôi, tôi vươn tay sờ sờ mặt hắn  :“Không được a…… phải làm ! Cho nên – để em cởi!”

“Uy uy, Kị……” Hắn thấy tôi động thấy liền bắt cổ tay tôi,“Em…… Là cố ý ?”

Tiểu ngu ngốc, giờ phát hiện sao?

“Hừ, cường long khó áp bọn đầu xà! Trở về, sau khi trở về…… Ân……”

Không cho hắn cơ hội tiếp tục uy hiếp tôi, tôi cầm lấy phần thân của hắn . Sau khi trở về? Hừ, tới đó tính , “bữa ăn ngon” trước mặt quan trọng nhất!

Có lẽ là do tôi nhìn chăm chú còn rất nắm chắc độ mạnh yếu, nơi đó của Tân dần dần ngẩng đầu, độ nóng bắt đầu tăng lên làm tôi không khỏi hưng phấn. Tay tôi chơi đùa ở nơi đầy lông của hắn , kích thích nơi mẫn cảm rồi chậm rãi loại bỏ. Hắn như chịu không nổi vặn vẹo, tôi xấu xa nhắc nhở:”Đừng kịch liệt quá nha , anh là bệnh nhân.”

“Kị!” Hắn trách cứ “Nếu em làm cho anh hưng phấn, lát nữa làm sao phẫu thuật?”

“Tất nhiên sẽ xử lý, em sẽ phụ trách đến cuối cùng!” A a a! Cảm động! Sao tôi lại có thế nói ra lời có khí phách nam nhân như vậy a!

Trong chốc lát , tất cả đã gọn gàng … Ách , tôi biết tôi rất háo sắc, nhìn chằm chằm vào nơi đó không tốt chút nào, nhưng mà, da hảo bóng nha, hảo mềm nha, xúc cảm tuyệt đối là cực phẩm ~~ ha ha, giờ phút này không động thủ, về sau chỉ sợ không còn cơ hội . Tôi sờ sờ chà xát, nhu , niết … Sau khi tôi không an phận, dục vọng của hắn đã đến cực điểm. Hô hấp hắn rối loạn:“Kị……”

55555, âm thanh đủ mê người a! Tôi ngẩng đầu, vươn lưỡi cùng hắn triền miên. Nghĩ đến sau giãi phẫu sẽ không thể cùng hắn làm như vậy, tôi càng ra sức khơi mào dục vọng của hắn , tay chạm đến phần cứng đã đứng thẳng bắt đầu hoạt động . Ân, ân, cho dù cho hắn phục vụ tốt hơn……

Nụ hôn càng sâu sắc, tốc độ trên tay càng nhanh hơn.

“Ân……” Khi hai cánh môi rời ra, hắn đạt cao trao, dung dịch màu trắng dũng mãnh bắn ran, giữa đôi môi vươn vấn sợi chỉ trong suốt nhìn qua phá lệ câu nhân. Đang lúc tôi đắm chìm , từ cửa truyền đến âm thanh –

“Bác sĩ Ngô , tất cả đã chuẩn bị tốt.”

“Tôi biết rồi.” Tôi lau hạ thân cho hắn, khử trùng, chuẩn bị tất cả mới mở cửa. Mùi khử trùng che đầy hương vị *** mị khi nãy, đẩy hắn nằm trên giường, tôi đi theo bên cạnh :“Yên tâm, chỉ là tiểu phẫu thôi!”

“Ai mổ chính?”

Ngu ngốc! “Đương nhiên là em , em không phải đã nói phụ trách đến cuối cùng sao.” Tôi đưa tay để lên mắt hắn  “Yên tâm, đường cắt của em rất đẹp! Mộ Dung Tân vẫn sẽ hoàn mỹ như trước! Em cam đoan.”

“Anh tin em!” Hắn khẽ cười , cô y tá kế bên ẩn ẩn đỏ mặt.

Tôi thở dài, chuyển đổi tâm tình, lát nữa tôi không chỉ là người yêu của hắn , mà còn là bác sĩ phụ trách bệnh nhân……

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.