6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)

Chương 36: Chương 36: Minh giới




Nhân sinh từ thuở sơ khai có ba giới được phân chia thành ba tầng thống trị lần lượt là Thiên giới, Yêu giới và Minh giới. Song hành với mỗi giới, từ thời thượng cổ, yêu tộc thống trị tam giới, may mắn có Phật Tổ cùng Đạo Tổ hợp lực lấy lực phá pháp, lấy vạn vật làm căn cơ, thi triển pháp thuật vô biên, đẩy lùi hàng vạn ác thú, yêu quái, giúp cho phàm nhân có cơ hội lật người. Sau trận chiến kinh thiên động địa năm đó, Ma Tổ cùng Yêu Tổ buộc phải rút người vô Hắc Ám Thâm Uyên, vạn năm sinh hoạt cùng con dân trong đó. Từ đó về sau, Yêu giới đổi tên thành Nhân giới, nơi những phàm tục yếu ớt sinh sống. Yêu tộc sau trận chiến năm đó, cũng thu liễm bớt, không còn hống hách như năm xưa. Tuy nhiên, thói quen thích uống máu luyện hóa nhân tộc đã ăn sâu vào bản năng sinh tồn của chúng, hàng năm chúng vẫn làm loạn nhân gian. Phật Tổ cùng Đạo Tổ sau khi đánh đuổi Ma tộc, buộc phải lên Thiên giới, không thể ở Nhân giới che chở cho con dân Nhân giới được nữa. Tuy thành tiên phật vẫn có Tam Tai Cửu Nạn, mọi hành đồng từng cá thể đều phải nằm trong quy chế Thiên Địa, nếu không sẽ Thiên Phạt.

Đó cũng là lý do, Phật Tổ, Đạo Tổ, Ma Tổ hay Yêu Tổ dù muốn cũng không được nhúng tay vào chuyện của Nhân giới, mỗi tầng thế giới đều chịu vận hành theo quy tắc Thiên Địa.

Nhân tộc sinh ra căn cơ lẫn ngộ tính đều hơn hẳn Yêu tộc, nhưng tuổi thọ lại rất kém. Nếu so với Yêu tộc Ma tộc sống hẳn trăm vạn năm, thì nhân tộc không tu tiên 100 tuổi ắt là cao, chỉ có những tu nhân giả, lấy lực phá pháp, nghịch thiên tự sáng tạo ra điển tịch ngưng tạo nguyên thần bước lên thành tiên nhân mới có thể thọ mệnh cùng trời. Đó là điều khao khát của phàm tục khắp nơi. Nhưng để nhập môn mở đạo thôi cũng khó, đa số phải là những thiên tài hoặc con nhà quyền quý, mới có một cơ duyên đến gia nhập tông phái đứng đầu, khai mở đạo môn, một bước tiến vào tu hành giả.

Minh giới

Ở một tầng thế giới khác, nằm sâu dưới độ sâu trăm vạn dặm, mùi tử thi bốc khói cùng tiếng rên hét vang vọng khắp nơi, nơi được bao bọc bới làn khói màu xám lúc ẩn lúc hiện, hàng ngàn sinh linh đang xếp hàng nối đuôi nhau trải dài ngàn dặm. Dù là yêu phật ma hay người, khi chết đều phải bước đến dòng sông thời gian, trờ về Minh giới tiến hành đầu thai. Chỉ trừ những tên chịu ảnh hưởng hay chi phối của Hắc Ám Thâm Uyên, một tầng thế giới đen tối khác mới không chịu bài xích tiến vào đây.

Tiếng xào xạc cùng lời nói của Phán Quan cùng Diêm Vương vang văng vẳng nơi đại điện:

- Diêm Vương, theo ngài chúng ta nên làm thế nào với Ngạn Cơ tiên tử đây, theo Ti Mệnh tinh quân viết, chúng ta phải để nàng tiến vào luân hồi nhà phú ông ở Đại Đô, nhưng nàng giây phút này lại nhập ma- Phán Quan thở dài đau đầu nói

- Ngươi cứ sắp xếp cho nàng, cho tới khi thanh tẩy ma khí, nếu không không được ra khỏi đây - Diêm Vương chăm chú phê duyệt sinh tử bộ, lười biếng trả lời

- Nhưng ngài cũng biết, mỗi kiếp nàng ta chỉ có 200 năm thời gian, nếu không sẽ hồn phi phách tán. Âm khí nặng như thế, ta ước chừng nàng phải ít nhất vạn năm mới thanh tẩy được toàn bộ ma khí.

- Ngươi lo lắng làm gì, thời gian đây trăm năm mới bằng một năm nhân gian. Hơn nữa, đây là số kiếp nàng ta, bây giờ theo Nguyệt Lão báo, nàng ta đã thành công làm Nhị Hoàng Tử động tâm kiếp này. Hi vọng nàng ta trong hai vạn năm trở lại, kịp thức tỉnh trở lại nhân giới quyến rũ Nhị Hoàng Tử.

- Thần cũng mong vậy

...

Nằm gục ngã dưới chân cầu Nại Hà, một thiếu nữ áo bào đỏ mở mắt. Khắp người nàng nhức mỏi, nàng nhớ rằng nàng đã chết.

Đảo mắt một vòng, thở dài: Ra là ta đang ở Âm Ti, người ta ma khí quá nặng, phải hay không phải đi qua mười tám tầng địa ngục?

- Kỳ Ngạn Cơ, ngươi đã tỉnh, theo ta đi gặp Diêm Vương - Hắc Vô Thường lạnh lùng nhả ra vài lời, dắt Ngạn Cơ đi gặp Diêm Vương.

Quái lạ, tại sao Diêm Vương lại đợi ta tỉnh lại mới dắt ta đi, dựa theo ta tính, ta đã thiếp đi cả mười năm rồi. Ở đây cực kì bài trừ ma đạo, vốn dĩ ta nên bị đày xuống tầng thứ 18 rồi chứ.

Nháy mặt suy nghĩ đã tới đại điện, Diêm Vương thân mặc bào đen nghiêm nghị, tuy ngài ở nơi Âm Ti thấp kém, lại tỏa ra người khí tức tiên nhân khủng bố. Làm ta trong lòng cảm thán.

- Nhà ngươi thân sa ma đạo, vốn dĩ nên bị giam lỏng nơi đây chịu dày vò bởi 18 tầng địa ngục, nhưng trước khi nhập ma ngươi đã cứu giúp cùng đánh giết nhiều yêu quái, đức năng thắng số, ngươi giờ không bị tra tấn lâu dài nữa, nhưng phải chịu lập tức chịu Phách Liên Tử.

Ta giật mình, nhưng ngẫm nghĩ lại thì cũng đúng. Vậy có khi cũng là đại ân. Bình thường phải chịu tra tấn 18 tầng địa ngục, sau mới chịu Phách Liên Tử, nay được chịu liền cũng là may mắn. Phách Liên Tử là thứ đánh trực tiếp vào hồn phách, khiến toàn thân bị tan rã, phách hồn hòa vào gió, mất toàn bộ kí ức, sau từ đó được nhập vô một đóa hoa, lấy đóa hoa làm nguyên thần, tu hành lại tự đầu, ngốn cả chục vạn năm mới lại được sống lại một kiếp. Bất quá làm sai phải chịu phạt, ta không cách nào phản bác.

Trước khi đi, ta không nén nổi tò mò, thật sự muốn biết, Triệu Thiên Mạc chàng sống như thế nào, không có ta, chàng hạnh phúc không.

Ha, lại nghĩ nhiều rồi, sinh tử phân ranh, không nhớ lại nữa thì hơn, kiếp này, Kỳ Ngạn Cơ ta đã không còn.

Chàng trở thành tiên nhân chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, sẽ gặp người mới, đồng đội mới, bằng hữu mới, ít nhất, ta thấy vui, vì có người sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên ta, ta đã từng tồn tại...

Đứng trước đỉnh ngọn tháp, chờ Phách Liên Tử đánh tới, ta không kìm lòng được nhớ lại năm đó:

Chàng là một chàng trai yếu ớt, bị chính người chàng thích đâm một nhát kiếm

Lại nhớ trước kia cùng hảo hữu uống rượu, mở tiệc

Lại nhớ đến chàng từng vì ta nóng nảy, đỏ mặt

Từng vì ta mà cố gắng.... thích ta.

Rầm rầm

Phốc

Thân thể ta rất đau, từng hồn phách phân tán, kiếp này của ta, gặp được mọi người, thế là đủ rồi.

Tạm biệt

Một ánh sáng xanh lục sáng tựa trăng êm đềm tựa biển kéo theo hàng ngàn đóa hoa bỉ ngạn, xoay vòng trêng không trung, từng hồn phách rót vào đóa hoa vô cùng chói mắt. Tỏa ra một mùi rất thơm ngát, trái hẳn với tư vị Minh giới lúc này...

...

- Ha, cuối cùng Thủy Hành à, Manh Bá à, Ác Bá yêu tộc à, ngay cả La Ma thần của các ngươi, ta cũng giết được rồi, linh hồn ngươi sẽ tế sống hảo hữu của ta, hahaha - Nam thiếu niên cứ lấy kiếm đâm vào xác một tên Yêu Quái, đâm hoài không làm y cảm thấy thống khoái.

- Đồ nhi, y chết rồi, đừng đâm nữa - Bội La sư phụ thở dài, nhìn hảo đồ nhi mình như thế, lão cũng rất phiền lòng, thật không ngờ những đệ tử ưu tú nhất của lão, cứ từng người từng người lại ra đi như vậy.

- Thái Bạch Hỷ Hiên à, Triệu Thiên Mạc trả thù được cho các ngươi rồi - Phi Thế sư phụ đôi mắt óng ánh nước, nàng nhớ về chuyện cũ không cầm được lòng mình.

- Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc, từ nay sẽ không còn Ác Bá yêu tộc nữa - Thái Học sư phụ thở dài, y nhớ Thất Đại Danh Trấn ngày xưa.

...

- Ngươi nói sao? Ngươi muốn rời tông phái - Bội La sư phụ không tin được nhìn Triệu Thiên Mạc, lão có nhiều điều để hỏi

- Ý đồ nhi đã quyết, mong sư phụ thành toàn, công giáo dưỡng đồ nhi chưa bao giờ quên, nhân duyên tu hành đạo pháp của đồ nhi đến đây là tận. Xin vi sư nhận đồ nhi một lạy - Triệu Thiên Mạc quỳ gối đầu đập mạnh xuống đất.

- Đồ nhi ngốc, ngươi giờ nếu bỏ tông, theo quy củ sẽ buộc phải chặt đứt con đường tu tiên, ngươi một chân đã là bán tiên rồi, không lẽ chịu kiếp phàm nhân tuổi thọ chưa được trăm năm - Bội La hiểu tính tình đồ nhi mình, nhiều chuyện xảy ra với y như thế, thù cũng đã báo, quyến định vậy không khó hiểu.

- Đồ nhi muốn theo Phật pháp - Không do dự Triệu Thiên Mạc dứt khoát trả lời

- Ngươi không lẽ... - Bội La sư phụ thập phần bất ngờ, cố gắng duy trì bình tĩnh nói tiếp - Ngươi cho dù tu hành tiếp cũng không thể thành phật...

Điều này là dĩ nhiên, mỗi một kiếp người chỉ được chọn theo một trường phái duy nhất, bây giờ cho dù có tu luyện, cũng không thể nào thành Phật, đây là ước định của Phật Tổ Đạo Tổ.

- Xin sư phụ thành toàn - Triệu Thiên Mạc dập đầu mạnh lần nữa.

- Đồ ngốc... Ta không thể nào làm gì được, ngươi hãy theo đường mình chọn đi - Bội La thở dài, y biết y có nói củng không được. Chỉ tiếc thay một nhân tài, người vượt giai mà chiến giết thẳng La Ma thần bản tính cẩn thận.

- Tạ sư phụ

...

Tại một thế giới tinh cầu khác, cách xa trăm vạn hải lý so với Thiên Kiếm tông hay Triệu Quốc

- Ngươi nói xem kia là ai, y đã ngồi tụng kinh liên tục, trừ mỗi lúc ăn uống, cũng không thèm ngủ nhiều, nhìn thanh quang hộ pháp người y kìa, chưa gì đã đuổi kịp ta

- Y mới gia nhập Phật môn ta bao lâu, chưa đầy 10 năm đã vượt đạo hạnh ta và ngươi

- Ta nghe nói y chính là Mạc Pháp sư đệ, vốn dĩ là Nhị Hoàng Tử Triệu quốc Triệu Thiên Mạc tinh cầu Thanh Ngọc, đệ tử Thiên Kiếm tông đệ nhất tinh cầu, một thân năm đó đánh giết tận toàn bộ lũ Ác Bá còn sót lại, ngay cả La Ma thần của Hắc Ám Thâm Uyên, thủ lĩnh Ác Bá yêu tộc cũng bị y giết.

- Cái gì, Hắc Ám Thâm Uyên ta có nghe nói, nơi đó năm ngoài Nhân giới, Minh giới, hay Tiên giới.

- Chính xác, rất nguy hiểm.

- Công đức vô lượng, thế tại sao y đang Đạo giáo chuyển qua Phật giáo chúng ta. Còn sang tận tinh cầu khác nữa, nếu ta không nhầm, Thanh Ngọc tinh cầu cách chúng ta rất xa, đại na di* vốn dĩ không tới được, phải dùng truyền tống trận**.

* Đại na di: pháp thuật di chuyển cự li xa

** Truyền tống trận: Có những nơi rất xa, không thể na di đi được, phải dùng truyền tống trận, phí rất đắt đỏ. Bằng 1 kiện thiên khí (mắc bằng quạt Nhật Nguyệt của Ngạn Cơ).

*** Trong nhân giới bao la rộng lớn, sẽ có rất nhiều tinh cầu, mỗi tinh cầu có những con người cùng tập tính khác nhau. Nhưng nhìn chung đều có nhân tộc

- Tại sao y chỉ học cầu siêu chứ không phải phật pháp thành phật?

- Chuyện này ta không biết

Rất nhiều tiếng nghị luận xì xào xung quanh, chủ đề của họ không ai khác chính là vị Phật tử mới Triệu Thiên Mạc

Nàng giờ hẳn là bị tra tấn rất khổ, ta lại không thể làm gì được cho nàng Ngạn Cơ, nàng chờ ta, ta sẽ theo Phật pháp, ngày ngày tụng kinh siêu độ cho nàng. Chỉ còn một ngày ta còn một hơi thở, ta sẽ không ngừng tụng kinh cho nàng.

Trụ trì dưới con mắt nhìn xuyên Thiên Đạo, rất dễ thôi diễn* nhìn ra quá khứ Triệu Thiên Mạc, không khỏi thở dài nghĩ thầm: Mạc Pháp à, ngươi chấp niệm như vậy không thể nào thành Phật nổi cho dù đầu thai chuyển thế.

*Thôi diễn: Dùng pháp lực để vẽ lại quá khứ.

...

- Diêm Vương người nhìn kìa, Ngạn Cơ tiên tử tu hành vậy có phải quá nhanh không - Phán Quan giật mình hỏi

- Hẳn là được vị cao nhân nào cầu siêu cho rồi- Diêm Vương tùy ý nói

- Nói không chừng tốc độ này, nàng ngàn năm có thể thanh tẩy toàn bộ ma khí - Phán Quan nói

- Ta cũng nghĩ thế - Diêm Vương cười cười rồi mau chóng lên lại Thiên giới.

...

- Hahaha, nàng nhìn coi, ta nói có đúng không, nhi tử chúng ta động tâm với nữ nhân rồi - Thiên Đế không nhìn được cùng Thiên Hậu tán dóc

- Nếu sau năm kiếp nhi tử ta thích nữ nhân thật, thì ta phải ban thưởng hậu hĩnh cho Ngạn Cơ nàng.

- Nhưng vẫn là khó, chỉ động tâm chưa phải mê luyến, thôi thì mắt nhắm mắt mở cũng cho tạm đạt yêu cầu đi

- Thiếp tin nàng làm được. Cũng chỉ trông chờ vào nàng thôi.

- Phải phải

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.