6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)

Chương 48: Chương 48: Mộ bất khải




Ngạn Cơ vừa suy nghĩ vừa day trán cuối cùng âm thầm quyết định

“Nếu ta giờ không giết được cậu ta, thì giờ để đi cùng. Vừa đi vừa tìm bí mật”

- Ngươi tên gì?

Cậu bé đang lo lắng về nữ tử trước mặt, lập tức mừng rỡ, hẳn là nàng ta đồng ý cho cậu đi cùng:

- Đệ tên Mộ Bất Khải

Ngạn Cơ phe phẩy quạt Nhật Nguyệt, nghi hoặc lên tiếng:

- Bất Khải, ngươi lúc nãy nhìn thấy là đệ đệ ta lúc lớn, bây giờ y đã khôi phục dáng hình trẻ con, sao ngươi lúc nãy vừa nhìn đã biết là đệ đệ ta cứu ngươi?

Đáng chết, hắn không lưu ý điểm này, lúc nãy đã nhào vào ôm Triệu Thiên Mạc, hẳn khiến mọi người nghi ngờ. Hắn là vương của Bạch Sa Cốt, Triệu Thiên Mạc này chỉ mới bán tiên, hắn liếc mắt liền nhận ra đây chính là kẻ hồi nãy bị hắn đánh lén:

- Ca ca đã cứu đệ, lại đi cùng tỷ tỷ, gương mặt giống nhau phải bảy phần, lúc nãy huynh ấy còn đưa tay ra với đệ, lập tức liền nhận ra ân nhân.

Triệu Thiên Mạc nhíu mày nhìn Ngạn Cơ, không lẽ nàng nghi ngờ Bất Khải, chỉ là một đứa bé thôi mà.

Ngạn Cơ liền nở nụ cười rạng rỡ, nắm lấy vai của Bất Khải:

- Vừa rồi ta sợ là đệ bị kẻ nào đoạt xá, nhưng đệ nói vậy ta liền yên tâm rồi.

Giọng điệu nàng vô cùng thành thật, không một chút nghi ngờ, Bất Khải thở phào nhẹ nhõm

“Lúc nãy ta dùng tóc để lật hướng gió của quạt nàng ta, nàng ta chắc hẳn không thể không nghi ngờ.”

“Nhưng bây giờ nhìn nàng ta như vậy chắc hẳn nghi ngờ đã vơi bớt vài phần. Thật là một nữ tử đáng sợ, để ý mọi chi tiết.

Là vương của đám Bạch Sa Cốt, sao Mộ Bất Khải có thể dễ dàng chết như vậy được chứ, y đây là đồng cảnh giới Nhất Trọng Thiên với nàng ta.

Trước đó, y vô cùng tác oai tác quái, coi thường tứ phương. Cứ gặp du mục lại hấp thụ linh hồn, nhưng không bao giờ giết hết toàn bộ đám du mục, vì y còn muốn chúng đẻ con để y có thể tiếp tục hấp thụ linh hồn.

Trốn sâu ngàn dặm dưới cát, tưởng chừng an toàn, nhưng y lại cảm nhận được có thể nữ tử kia đã phát hiện ra y, người cùng cảnh giới không thể không đề phòng, thế là y đã đem một nửa linh hồn mình rót vào mái tóc người đứa nhãi đang chạy. Y biết, đám nhân tộc bình thường rất thương đồng loại, lại là một đứa con nít hẳn là sẽ được cứu. Y đoán không sai, quả nhiên được cứu.

Lúc y đánh lén hai người nàng ta, y đã cảm nhận được, không khỏi trong lòng may mắn. Lúc đó cho dù đủ linh hồn để đánh nhau với nàng ta, nhưng chắc chắn cũng sẽ bị tiêu diệt, hai vị sư huynh hay sư phụ y cũng không thể cứu kịp.

Khi được quạt Nhật Nguyệt của nàng ta đưa đến chỗ tên tiểu Bạch này, y đã muốn giết hắn. Nhưng lại phát hiện ra, bọn chúng muốn tới Hoa Môn. Thế là y bày kế, lúc đó sẽ một tay giết hết tất cả, đoạt bảo. Nơi Hoa Môn hiểm họa trùng trùng, tùy tiện đánh lén một cái sẽ phát động cơ quan mật.

...

- Triệu Thiên Mạc đệ ăn ít thôi

Ngạn Cơ mắng Tiểu Triệu, ngày hôm nay y ăn quá nhiều đi. Cứ đi được một lúc thấy đồ ăn lại đòi sống đòi chết để ăn cho bằng được. Làm nàng nhiều lúc vô cùng bất lực.

Ngay cả tên tiểu Bạch này nữa, thoạt nhìn y là lớn tuổi nhất, tầm hai mươi lăm đi, thế mà ham ăn không thua gì tiểu Triệu.

- Tiểu Bạch, ngươi lại ăn bánh bao nữa?

Nàng đau đầu thật rồi, căn bản lúc nào nàng cũng muốn trưng bộ mặt như thái cực ngàn năm như tên Triệu Thiên Mạc, nhưng nhìn mấy tên này cứ hai canh giờ lại nghỉ, hai canh giờ lại ăn. Một hai ngày không sao, nhưng một tháng liên tiếp sao nàng giữ bình tĩnh nổi.

Lại nhìn qua Mộ Bất Khải, so với hai tên kia ngoan ngoãn hơn nhiều, năng nổ hoạt bát như một đứa trẻ đúng tuổi, lại không càn quấy như hai tên kia, đòi ăn liên tục.

Ngạn Cơ tuy khó chịu, nhưng tâm nàng luôn có một sự ái mộ với họ....

Kiếp này, nàng không có vị giác... Với nàng mọi thứ chỉ có duy nhất một vị, đó là không vị gì cả...

Tại một tiệm ăn ven đường:

- Tiểu nhị, cho ta mười bát há cáo

Tiểu Triệu hô lớn, lại nhìn một bên Ngạn Cơ đang khó chịu, không khỏi một tia vừa lòng.

“Từ trước tới nay, tỷ tỷ luôn giữ khoảng cách với ta, mặt khó khăn lộ tia cảm xúc, cho dù có lộ ra, ta cũng không thể biết liệu đó là thật hay giả. Nhưng chỉ có những lúc như thế này, tỷ tỷ ấy mới tức giận, ta tin chắc tỷ tỷ ấy khó chịu thật rồi.

Từ lúc có thêm Triệu Thiên Mạc ca ca trong cơ thể, ta luôn không còn cô đơn. Là nhi tử hoàng gia, ta lúc nào cũng giữ thái độ đạo mạo, buộc trưởng thành so với tuổi...

Chỉ có những lúc thế này, mới có thể tùy ý vui chơi, tùy ý ăn uống, tùy y tùy hứng.”

Chăm chú nhìn Ngạn Cơ, tiểu Triệu âm thầm cảm khái:

“Cảm ơn tỷ tỷ đã ở đây”

Y biết Ngạn Cơ tính cách rất khó gần, nhưng không phủ nhận tỷ rồi rất tốt với y. Luôn bao bọc y trước mọi nguy hiểm, thế nên y luôn thoải mái mạo hiểm. Vì y biết, nơi đó tỷ tỷ vẫn nhìn y... Người ấy sẽ không bỏ y lại một mình.

Ngạn Cơ hừ lạnh, nhìn về phía tiểu Bạch đang nói chuyện với Mộ Bất Khải, nàng châm chọc:

- Tiểu Bạch, ngươi không nghe đệ đệ ta nói gì sao?

Tiểu Bạch không hiểu nghiêng đầu:

- Hả?

- Đệ đệ ta kêu tiểu nhị lấy mười bát há cáo, ngươi không phải tiểu nhị sao?

Tiểu Bạch cảm thấy run người, tiền bối lại muốn trả thù ta rồi. Nàng ta muốn nhắc nhở rõ, y cho dù đi cạnh hai người, nhưng lại không có tư cách yêu cầu nàng dừng lại để mua đồ ăn hay nghỉ mệt, suy cho cùng, ngày đó y chỉ là tiểu nhị:

- Hà hà, nào giống nào giống.

Ngạn Cơ nhìn về phía Mộ Bất Khải, ánh mặt ẩn hiện sự vừa lòng, mỉm cười:

- Còn ngươi rất ngoan.

Dừng lại đôi chút lấy ra một bảo vật hình chiếc lá, nàng nói:

- Khi gặp nguy hiểm, lập tức kích phát chiếc lá này, nó có thể cứu ngươi ba lần, ta không chắc bảo vệ ngươi được chu toàn, cầm chiếc lá này có lẽ sẽ có lúc cứu được ngươi một mạng.

Bất Khải mặt lập tức vui vẻ, cười tươi rói, liên tục đa tạ.

“Nàng ta cuối cùng cũng ngày càng lơi lòng phòng bị với ta, cũng may mắn hai tên kia quá mất mặt để ta được điểm. Lấy được sự tín nhiệm từ nàng ta thì sẽ bắt đầu kế hoạch. Không ngờ có thêm bảo vật không tệ. Nhưng thật sự chiếc lá này màu nhiệm vậy?”

...

Tiểu Bạch hắn trên đường đi tuy có khoảng cách, nhưng vô thức lại càng thân thiết với tiểu Triệu. Thậm chí ngay cả Triệu Thiên Mạc buổi đêm, cũng rất tán thưởng tiểu Bạch.

Có những người, gặp mặt hàng ngày, lại không thể phát sinh thiện cảm, lại có những người, chỉ nói chuyện một lần, ngỡ tri kỉ trăm năm.

[Truyện được viết tại wordpress “id: tina tnth”, đã cập nhập tới chương 66]

Trên đoạn đường đi, Ngạn Cơ luôn để ý xung quanh. Có thể là do nàng chưa từng thật sự trải qua chuyện có đồng bạn, nên lúc này rất chăm chú. Bởi vì đây là sự thật, sự thật của nàng, hiện tại của nàng, không phải là ký ức của ma đầu hay lời kể của Hắc Bạch Vô Thường.

Nhưng có hai điều luôn làm nàng canh cánh trong lòng, một đó là Bất Khải, nàng không biết y là ai, mục đích y là gì.

Hai là tình trạng của tiểu Triệu và Triệu Thiên Mạc. Theo tính toán ban đầu của nàng, phải mất ít nhất bốn đến năm năm hai người mới có thể hoàn toàn hợp nhất này. Nhưng không ngờ hai tên ấy lại tương hợp đến mức này. Nhắm chừng chỉ một năm, tiểu Triệu lẫn Triệu Thiên Mạc sẽ hợp nhất hoàn toàn.

Trước đây, nàng luôn cho rằng, hai linh hồn sẽ xung đột mãnh liệt, sinh ra hai tính cách khác biệt nhau, quá trình kết hợp sẽ bị gián đoạn và kéo dài. Ai ngờ được, tên tiểu Triệu ngu ngốc kia lại không những không xung đột, còn thích chí khi được hợp nhất với Triệu Thiên Mạc. Điều này không những không đẩy lùi còn đẩy mạnh quá trình hợp nhất.

Nhưng vấn đề là hiện nay đến lúc giao giờ, nàng vẫn không thể thoát được. Vẫn bị buộc trở thành mái tóc của Triệu Thiên Mạc.

Trong túi ngủ

- Ha ha, nàng nói xem, giờ nàng là mái tóc của ta, ta nên làm gì nàng đây?

Triệu Thiên Mạc ám muội chọc Ngạn Cơ.

Tiểu Triệu cũng lập tức phụ họa:

- Buổi sáng tỷ ấy mắng đệ, huynh đập tỷ ấy đi.

- Được.

Dứt lời Ngạn Cơ cay đắng làm trò chơi tiêu khiển cho hai huynh đệ kia.

Triệu Thiên Mạc ra tay rất độc, đập mạnh tay vô mái tóc tím của y.

- Đau

Ngạn Cơ tức giận hét lớn, đáng chết, cứ đến giao giờ, là lại như thế này, tại sao nàng phải chịu cảnh này cơ chứ.

Ma đạo chết tiệt, tại ngươi bày ra trò tới dòng sông thời gian triệu hồn tên tiểu Triệu, bằng không bây giờ bản cô nương đâu bị vùi dập như thế này.

- Triệu Thiên Mạc, tiểu Mạc, ta thề nếu các ngươi dám tiếp tục đánh ta, lúc ta thoát khỏi sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết.

Tiểu Triệu phúng phính thích chí vỗ chân cười:

- Triệu ca ca, tỷ ấy nói dối, tỷ ấy không làm tổn thương thân xác đệ đâu.

Triệu Thiên Mạc nghe thế làm tới, lần này là cù léc

- Ha ha, nhột

Vong Ngạn Cơ cười liên tục, quằn quại không thể khép miệng, luôn miệng lên tiếng xin thua:

- Ta đầu hàng, ha ha, hai ngươi dừng lại, a ha

Lúc này hai tên nam nhân mới buông tha mái tóc chính mình. Tiểu Triệu hôm nay đi đường rất mệt, đi cả ngày không nghỉ làm y mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Vì quá trình hợp nhất hai người đang rât thuận lợi, nên Triệu Thiên Mạc lẫn tiểu Triệu gần đây không còn cảm thấy đau nữa, chỉ để lại cảm giác thư giãn.

Triệu Thiên Mạc cảm thấy đôi mắt mình không thể tiếp tục mở nữa rồi, tùy ý nói vào tiếng

- Ngạn Cơ, ta chợp mắt một lát. Nàng cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi.

Dứt lời y liền thổi ánh lửa.

Uỳnh

Thả người lăn ra giường lập tức ngủ.

Đây là lần đầu tiên, kể từ lúc ba người bị nhập vô một thân xác, mà cả hai tên ấy cùng lúc lăn ra ngủ.

Như mọi khi thì cả ba sẽ cùng trò chuyện, hoặc đánh nhau.

Bình thường khi tiểu Triệu thức thì Triệu Thiên Mạc ngù, và ngược lại.

Cả hai cùng ngủ, thật hiếm thấy.

Ngạn Cơ thầm tính toán.

Nàng đợi một chút, chắc chắn hai tên kia đã chìm vô giấc ngủ sâu, lập tức liền khiến vài cọng tóc trở nên thật sắc bén. Rồi lại cắt xuống vài cọng tóc, thắt chúng thành một cọng vừa dài vừa sắc

Từng bước một xuyên xuống tử y Triệu Thiên Mạc.

Nàng rất nhẹ nhàng, không để cọng tóc đụng vào da thịt y.

Len lỏi qua đại y, rồi lại trung y. Cả người nàng lúc này có chút nóng rực.

Ha ha

Triệu Thiên Mạc, ta coi người sẽ phản ứng thể nào

Cuối cùng là tiểu y, lúc này dù cố gắng thế này, ta không thể không đụng trúng da thịt y, lập tức cả hai linh hồn cùng thức giấc

Ngạn Cơ lạnh lùng nói:

- Muộn rồi.

Xoẹt

Tóc của nàng, giăng thật sắc bén, cắt dọc toàn bộ tử y của nam nhân này.

- A a a

Tiểu Triệu hét lớn, y thấy thân thể chính mình không mặc gì, còn trước mặt một nữ tử mặt đỏ như gấc.

Triệu Thiên Mạc thì bình tĩnh hơn, y không thể không cảm phục nàng, liền lên tiếng:

- Ta phục sự thô bỉ từ nàng.

Tức khắc liền lấy mềm quấn người lại, mau chóng dùng khí tạo ra một bộ tử y mới.

Nhưng Ngạn Cơ nào để y thoải mái thế.

Mái tóc một lần nữa cắt cái mềm đang bao bọc thân thể y. Ngạn Cơ cũng dùng ánh mắt nóng bỏng suy xét trên xuống dưới một lần, đầu gật gật nói:

- Chắc do tuổi nhỏ nên bên dưới ngươi còn quá nhỏ.

Đáng chết

- Nàng...

Triệu Thiên Mạc như phát hỏa lập tức quấn Vong Ngạn Cơ lên xà nhà một lần nữa. Y thời khắc này, mặt chín mọng, người y muốn chạy trốn khỏi nàng ngay lập tức, nhưng không cách nào thoát khỏi nàng, vì đây là lúc giao giờ.

...

Không khí ngượng ngùng...

Chết tiệt

Tiểu Triệu dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, tuy có chút xấu hổ, nhưng không như Triệu Thiên Mạc lúc này.

Y đang mắng thầm trong lòng, cảm giác không còn mặt mũi nào nhìn nàng, dù biết tính nàng rất táo bạo, nhưng mà đến mức này, y thật không còn lời nào để mà nói.

Tuy là thân xác của y lúc bảy tám tuổi, nhưng linh hồn y đã quá trăm tuổi, đứng trước cái nhìn soi xét của nàng, sao có thể bình tĩnh cơ chứ.

Y lúc này thực muốn chết.

Không những bị nhìn còn bị chê, mặt mũi y vứt vô nơi đâu đây.

Nàng chơi thật thâm độc, trả thù của nàng thật là làm y cho dù có nghĩ, cũng không tưởng tượng ra.

Y lúc này chỉ hi vọng, đèn lúc nãy đã tắt, nàng sẽ không thấy gì cả?

Ngạn Cơ ngồi ghế quý phi, phe phẩy quạt Nhật Nguyệt nhìn Triệu Thiên Mạc chằm chằm, nháy mắt hiểu ý nghĩ y, liền lên tiếng:

- Ta thấy hết rồi.

- Nàng im miệng.

Triệu Thiên Mạc hô lớn.

Buổi tối hôm đấy, y chạy trối chết trốn khỏi ánh nhìn Ngạn Cơ.

...

Hừ

Nhân lúc Triệu Thiên Mạc chạy đi, Ngạn Cơ liền thuấn di tới bìa rừng, im lặng nhất cứ nhất động quan sát Bất Khải

Nàng đã quan sát cậu bé gần hai tháng rồi, vẫn chưa tìm ra được điềm khả nghi, nàng không tin cậu ta dấu đầu mà không hở đuôi. Nơi đay cách Hoa Môn chỉ còn ba ngày đường, càng đến gần chắc chắn càng dễ lộ ra.

Bất Khải đêm nay không ngủ được, càng đến gần Hoa Môn càng làm hắn lo lắng. Điều này chứng tỏ thời gian đang trôi qua nhanh chóng, hôm nay một lần nữa là giờ âm ngày âm tháng âm, y phải trở lại nguyên hình cùng với đi hấp thụ linh hồn con người. Lần trước chỉ ăn được có hai tên, nên y giờ đói cồn cào.

Dùng thần thức quét qua túi ngủ nơi ở của Ngạn Cơ và Triệu Thiên Mạc.

“Quái lạ, sao chỉ cảm nhận được tên Triệu Thiên Mạc

Nữ tử kia đâu?”

Cảm thấy khó hiểu, y liền quét qua một lần nữa:

“À quét ra được rồi, hai tên đó đang nói chuyện”

Bên ngoài hẳn đã an toàn, ta liền tới một ngôi làng gần đây, đã lâu lắm rồi không được ăn no.



Lúc này y lộ chân thân, nguyên hình là một bộ xương trắng, lướt qua tứ phía.

...

- Cha, nữ nhi không gả

Một cô nương mặc lục bào, đeo trâm cài sắc sảo đang cãi nhau với phụ thân

- Ngươi...

Vị quan tri huyện như phát điên rồi, còn vài ngày nữa là hôn lễ, vậy mà giờ lại làm loạn. Y chỉ có đúng duy nhất một nữ nhi này, đương nhiên sẽ thuận theo ý nàng. Nhưng mà con trai tể tướng lại nhìn trúng nàng, ép buộc y khiến nàng gả. Bằng không gia tộc phải bồi táng.

- Phụ thân, người biết con thích ai mà!

Hu hu

Nữ tử lục bào bật khóc nức nở, nàng không muốn gả, thật lòng không muốn gả cho con trai tể tướng.

Vị quan tri huyện trong lòng cay đắng, đứng trước trách nhiệm với gia tộc, sao y có thể bàng quan?

Gia tộc nuôi y khôn lớn, cho y ăn học để y có ngày được làm quan tri huyện, tận trung với vua. Tể tướng quyền cao chức trọng, y thấp cổ bé họng, nay gia tộc đang đứng trước nguy cơ diệt vong, người cứu gia tộc chính là nữ nhi y. Cho dù đau lòng y cũng phải độc ác với chính mình, với con gái mình.

Y đứng bật giật, đưa tay tát thật mạnh vào nữ tử hồng y đang quỳ gối

Bốp.

- Ngươi náo đủ chưa?

Một cái tát như trời giáng vào mặt nàng, nàng có chút không tiếp nhận được, đây là lần đầu tiên phụ thân đánh nàng.

Người trong gia tộc, thân bất vô kỷ, nàng chỉ nuôi hi vọng nhỏ nhoi phụ thân đổi ý, nhưng nàng biết, phụ thân đổi ý đồng nghĩa gia tộc bị diệt...

Hu hu

- Cứu tôi với

- Đừng

Ầm

- Chuyện gì vậy?

Một tiếng động thật lớn từ bên ngoài, khiến hai người nó đột nhiên bừng tỉnh, chạy ra ngoài xem chuyện gì.

A

Đập vào mắt vị cô nương lục sắc, là con dân của huyện Mộc Nhĩ nàng đã hóa thành xác khô hơn phân nửa, bởi một bộ xương gặm vào cổ họ.

- Con gái, chạy mau

Vị quan tri huyện đẩy cô nương ấy, y là tu nhân giả, tuy biết trước chính mình sẽ chết, nhưng có thể cầm cự được cho tới lúc con gái y chạy thoát.



Bộ xương trắng lúc này dừng lại, nhìn qua vị quan tri huyện cùng nữ tử lục bào, nở nụ cười thâm độc:

- Ngươi là tu nhân giả duy nhất trong thành, quan tri huyện à

Quan tri huyện lúc này toàn thân run rẩy, đối diện với cường đại, y sao bình tĩnh nổi. Điều duy nhất khiến y có thể cầm kiếm đứng đây chính là con gái y, y phải bảo vệ được nữ nhi mình. Y hô lớn:

- Ngươi là ai mà náo loạn Mộc Nhĩ thành?

Chưa nói hết câu y đã bị bộ xương trắng dùng tốc độ nhanh nhất cắn vào cổ.

Lập tức hóa thành xác khô.

Lúc này cảm giác khá vừa lòng, lúc nãy quá đói, y không thể duy trì bộ dáng trẻ con Mộ Bất Khải. Nay ăn được một linh hồn tu nhân giả so với đám phàm nhân lợi gấp vạn lần..

Ăn hết linh hồn của toàn bộ thành này, quả là thoải mái.

Chợt y mới dùng thần thức quét qua để chắc chắn không ai còn sống, liền phát hiện cô nương bào xanh đang chạy.

Thuấn di một cái, đứng trước mặt nàng:

- Ồ, giờ ngươi là ngươi cuối cùng còn sống

Lập tức đưa miệng muốn giết nàng

Rầm

Ngạn Cơ dùng phong đạo đập mạnh về phía tên Mộ Bất Khải.

- Đáng chết

Mộ Bất Khải biết khắc này mình đã bại lộ, toan chạy trốn. Nhưng phát hiện ra, tứ phía đều bị phong cấm, ngay khắc này, y đang bị nhốt.

Ngạn Cơ cười như không cười, cầm quạt Nhật Nguyệt đáp xuống bên cạnh y:

- Mộ Bất Khải hay ta nên gọi ngươi là vương của Bạch Sa Cốt?

- Ngươi theo dõi ta?

Mộ Bất Khải có chút không cam tâm, y âm thầm nhẫn nhịn cẩn thận như thế, không ngờ thời lúc mới ăn xong liền bị bắt gặp.

- Không thì sao bắt ngươi ngay tại trận.

Ngạn Cơ tùy ý nói, sát khí nổi từng vạch trên mặt, không thể chối cãi, nàng lúc này muốn giết tên trước mặt.

- Chuyện gì vậy?

Triệu Thiên Mạc đang trên đường chạy trốn Ngạn Cơ liền phát hiện ra nơi đây đang sôi nổi chợt im lặng như tờ, tới liền thấy Ngạn Cơ đang phong cấm Mộ Bất Khải, cạnh nàng còn có một cô nương mặc lục y mặt cắt không còn một giọt máu.

Ngạn Cơ khinh khỉnh nhìn Triệu Thiên Mạc lên tiếng:

- Tên Mộ Bất Khải trước mặt ngươi là vương của Bạch Sa Cốt. Tiểu tử ngươi cứu chết từ lâu rồi.

Mộ Bất Khải thấy tình hình không đúng lập tức thanh bạch:

- Ca ca, Ngạn Cơ tỷ tỷ giết toàn bộ ngươi trong thành. Đệ được đi ngoài dạo mát liền gặp hồng y tỷ tỷ, hồng y tỷ tỷ mời đệ đến Mộc Nhĩ thành của tỷ ấy thăm quan, lúc tới nơi thấy Ngạn Cơ tỷ tỷ đang tàn sát, tỷ ấy tính giết đệ ca ca

Mộ Bất Khải diễn xuất rất sâu, lập tức khóc rống, nước mắt tuôn như mưa

Lúc ấy đồng lúc Mộ Bật Khải truyền âm cho nữ nhân mặc hồng y:

- Phụ thân ngươi còn chưa chết, làm theo lời ta thì phụ thân ngươi cùng thêm toàn bộ nha hoàn, gia tộc trong phủ ngươi ta sẽ trả hồn cho sống lại.

Lục y nữ tử đáy mắt đầy căm ghét tên trước mặt, nàng hận không thể giết y. Đang tính lên tiếng bênh vực cho cô nương hắc bào vừa cứu nàng thì tên kia truyền âm đến.

Nàng hận.

Nàng không muốn gia tộc nàng chết, nhưng nàng không thể phản bội ân nhân nàng.

Cả người lục y nữ tử run cầm cập, nàng muốn phụ thân nàng sống, gia tộc nàng sống.

Nhưng nàng liệu có thể tin y? Nàng có lựa chọn không tin y sao?

Mộ Bất Khải tiếp tục truyền âm:

- Ta là Bạch Sa Cốt, hấp thụ linh hồn nhân loại để có hình nhân người, nếu ngươi không giúp ta thì cả gia tộc ngươi ngay hôm nay là do ngươi giết, phụ thân ngươi là do ngươi giết.

Không

Lục y nữ tử lòng cay đắng, nháy mắt đưa quyết định.

Nàng nhìn Ngạn Cơ

Rầm rầm rầm

Dập đầu mạnh ba lần, máu từ trán nàng chảy ra như muốn lấy mạng chính nàng.

Lục y nữ tử chỉ tay về phía Ngạn Cơ rồi lại nhìn Triệu Thiên Mạc, lên tiếng:

- Nàng ấy...

Mất máu quá nhiều cùng chấn động từ đầu, khiến nữ tử lục y lập tức ngất xỉu, chưa kịp phân giải điều gì.....

Đáng chết.

Nhà ngươi ngất ngất thì ngất, trước lúc ngất sao chỉ vào ta

Ngạn Cơ âm thầm đau đầu, chết tiệt, giờ khắc này cho dù nhảy sông cũng không rửa hết oan khuất.

Lại nhìn về phía Mộ Bất Khải, Ngạn Cơ chẳng buồn nói, đưa cây quạt Nhật Nguyệt muốn đoạt mạng y.

- Ngạn Cơ, nàng nháo đủ chưa?

Triệu Thiên Mạc ánh mắt có lửa, giọng điệu to tiếng hất thẳng cây quạt Nhật Nguyệt nàng văng xuống đất.

- Ngươi?

Ngạn Cơ thật muốn giết tên trước mặt mà, y có mắt để trang trí sao?

- Ta thật nhìn nhầm nàng, sao nàng có thể nói một đứa bé là Bạch Sa Cốt chứ, nàng quả nhiên không chỉ độc miệng mà còn độc ác. Trước đây tình cảm nàng với Mộ Bất Khải vô cùng tốt, nay nàng thản nhiên vu khống hảm hại y chỉ vì y nhìn thấy nàng chém giết một thành. Nếu ta không ở đây nàng giết y luôn phải không?

Cuộc đời nàng từ trước tới nay, chưa bao giờ phải minh oan cho bản thân mình, lần đầu tiên cứu người không vì mục đích, thế mà lại bị hàm oan. Nàng lúc này thật muốn hất Triệu Thiên Mạc ra, đưa quạt giết tên Mộ Bất Khải.

- Ngươi không tin ta?

Ngạn Cơ không trả lời câu hỏi của Triệu Thiên Mạc, nàng hỏi ngược lại y, lúc y đứng trước Mộ Bất Khải nàng đã hiểu, nàng không thể thoải mái giết hắn. Bời vì có quá nhiều tên ngốc cán đường.

Triệu Thiên Mạc ánh mắt cương quyết, trong y lúc này, chỉ có phẫn nộ.

Nàng biết rõ câu trả lời của y, không nói không rằng lập tức bay đi, bỏ lại một câu:

- Nếu ta muốn giết hắn ngươi sẽ cản?

- Chắc chắn

...

- Đệ không sao chứ?

Triệu Thiên Mạc lo lắng hỏi thăm Mộ Bất Khải, thân thể nhỏ nhắn của Mộ Bất Khải run sợ, lần này không phải diễn, vì y biết, y xém nữa bị giết, vừa rồi hên lắm mới nhặt được một mạng.

Nhìn tiểu tử bé nhỏ đang run người, Triệu Thiên Mạc lại càng phẫn nộ, y không ngờ, Kỳ Ngạn Cơ nàng lại là người như vậy, y đã tin rằng, cho dù nàng hấp thụ linh hồn ma đầu, cũng giữ được bản tính. Vậy mà lúc nãy, nàng chỉ vì không kìm được việc thèm ăn, hấp thụ linh hồn, liền diệt sát toàn bộ thành trì.

Ngạn Cơ cứ vài năm phải hấp thụ linh hồn vài ma đầu để có thể duy trì nguyên thần, chuyện này y biết thông qua Phán Quan Diêm Vương.

Nhưng Triệu Thiên Mạc cụ thể hơn lại không biết, kiếp này của Ngạn Cơ, phải là tên tội nghiệp nặng, hay làm ác, Ngạn Cơ mới có thể hấp thụ. Trái hẳn với Bạch Sa Cốt, hắn có thể hấp thụ bất kể linh hồn.

Cho nên ở dưới cảnh trước mặt, Triệu Thiên Mạc tin lời Mộ Bất Khải...

Vì y không biết, Vong Ngạn Cơ, không thể hấp thụ linh hồn có công đức quấn quanh.

...

Hôm nay quả là đông vui, Tiểu Bạch từ đâu bay tới cũng bất ngờ với cảnh tượng trước mặt.

Trong một khoảnh khắc, y đứng không vững, thân thể như muốn sụp đi.

Nhìn nữ tử mặc lục bào nằm trên đất, khiến hắn không thể duy trì một tia tỉnh táo.

- Chuyện gì vậy?

Không có Ngạn Cơ ở đây, Mộ Bất Khải liền thỏa ý thêm mắm thêm muối, đổ mọi tội đầu lên nàng.

Tiểu Bạch tai ù đi, đụng vào cơ thể nữ tử nằm trên đất, nháy mắt trái tim như được buông lỏng:

“ Nàng còn sống”

Hắn bế nàng lên, quét ánh mắt nhìn xung quanh, không giấu được một sự phẫn nộ, sau liền thuấn di biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.