Diệp Hân cứ ngồi cười một cách đắt ý vô cùng với bài kiểm tra một tiết mà cô duyệt tuyệt sư thái đã cho. Hóa ra khi hiểu bài, thì làm cũng không khó. Hồi trước chơi cũng thường như vậy, hễ mà giúp nhỏ làm bài xong là Lập Khiêm bắt nhỏ ngồi nhìn từng bước giải của mình sau đó hỏi chỗ nào không hiểu lập tức giảng cho nhỏ ngay. Nhỏ mà học giỏi thì luôn luôn có thưởng.
Nói tới chuyện này mà thấy buồn, nhà tên này khá giả, lại chỉ có mình hắn là con, cho nên bao tiền xài không hết toàn bị nhỏ dụ khị mua bánh. Lúc đó Diệp hân còn nghĩ tên này là tên ngốc mới dễ dàng bị nhỏ dụ khị như vậy, nhưng thực tiễn trước mắt cho thấy hóa ra mình mới là con lừa.
- Này đồ quỷ, tui so sánh đáp án bà ném cho tui rồi. Chính xác hoàn toàn, không ngờ là bà ngu 3 năm khôn 1 tiết đó – Nhỏ Hằng chạy đến vỗ vai nhỏ tán thưởng.
Diệp Hân lườm bạn mình một cái thật dài rồi bĩu môi nói:
- Bà đang khen tui hay là **** tui vậy hả? Tui hối hận đã nèm phao cứu bà rồi.
- Tất nhiên là khen rồi, haha, bạn Diệp Hân tài giỏi – Nhỏ Hằng liền quay phắt 180 độ tán thưởng nhỏ.
- Khen nữa đi, khen nữa đi – Diệp Hân nham nhở hất mặt nói.
Vốn chỉ là vui mà thôi, ai ngờ Đổng Ngọc và bạn cô ta lại nghe thấy, cô ta nhìn nhỏ khinh bỉ rồi cười mĩa nói:
- Chẳng qua chó ngáp phải ruồi mà thôi.
- Nhỏ kia nói gì hả? – Nhỏ Hằng bất bình lên tiếng hỏi, muốn đi ra đối mặt với cái kẻ đáng ghét này.
Nhưng Diệp Hân đã giữ nhỏ lại, đối với những kẻ khó ưa hách dịch này, không thể mất bình tĩnh được.
- Bạn này nói như vậy là có ý gì vậy. Xin lỗi nha, mình dốt nát, không hiểu được thành ý chó ngáp phải ruồi của bạn. Hay ý bạn muốn nói, có kẻ nào đó, vô tình lụm được thứ đã bị người ta quăng bỏ, rồi xem như là báu vật.
Nhỏ cố ý châm biếm rằng, Hiểu Huy là do nhỏ đá đi, không ngờ Đổng Ngọc lại nhặt về. Đổng Ngọc nghe Diệp Hân nói thì tím mặt tức giận nghĩ đến việc muốn làm bẽ mặt Diệp Hân trước cái tin nhỏ bị đá, ai dè đâu lại bị Diệp hân ra tay trước.
- Muốn hiểu sao cũng được, nhưng mấy cái đầu chỉ chứa sạn, bình thường bị phạt lên phạt xuống vì điểm thấp thì hôm nay chẳng khác nào cho ngáp phải ruồi, mèo mù vớ được cá ráng. Nhưng chỉ được hôm nay thôi. Làm sao có thể điểm cao hoài hoài được – Đổng Ngọc nghênh mặt cười khinh đáp.
- Tưởng mình học giỏi lắm hả, có dám đánh cá hay không. Đánh cá kỳ kiểm tra định kỳ sắp tới, ai là người cao điểm hơn – Nhỏ Hằng trước thái độ khinh người cộng sĩ nhục một cách quá đáng của Đổng Ngọc thì tức giận muốn phát hỏa, đập bàn đứng dậy hung hổ lớn tiếng nói.
Diệp Hân nghe bạn mình tuyên bố, trong lòng không khỏi kính phục, đúng là thái độ quật cường của nữ trung hào kiệt. Rất đáng được tuyên dương, nhất là dáng vẻ đập bàn đứng dậy chống nạnh chẳng khác nào Triệu Thị Trinh năm xưa, ra về nhất định phải đãi nhỏ Hằng một chầu chè mới được.
- Được quyết định vậy đi, đã đánh cá thì phải có thắng có thua. Nếu mấy người thua, phải đeo bảng trước ngực để tôi là đồ ngốc. Còn nếu tôi thua….mà làm gì có chuyện đó chứ ….- Đổng Ngọc khinh khi cười đắc ý.
Chưa chắc đâu, đừng đắc ý vội, chưa đến phút cuối cùng, chưa biết mèo nào cắn mĩu nào đâu – Nhỏ hằng hừ mũi đáp – Nếu như bà thua, cắt đi mái tóc của bà có chịu không?
Đổng Ngọc hơi hốt hoảng một tí khi nghe nhỏ Hằng nói ta yêu cầu đánh cược của nhỏ. Mái tóc dài của nhỏ là niềm tự hào nhất. Hằng ngày nhỏ bỏ ra gần cả tiếng đồng hồ để chăm sóc mái tóc của mình, nhiều người nhìn tóc của nhỏ thì đều khen ngợi lẫn ganh tỵ, nếu phải cắt đi thì….thật là đau lòng đến biết mấy.
Nhưng theo thành tích không tệ trước giờ của nhỏ, công với lời chứng thực về trí tuệ được gọi là đầu óc ngu si tứ chi phát triển của mấy nhỏ này thì nhỏ tự tin có thể chiến thắng, không những thế, còn có thể tha hồ sỉ nhục họ. Nghĩ vậy, Đổng Ngọc gật đầu nói:
- Quyết định vậy đi. Ai không giữ lời sẽ làm con rùa rụt đầu.
- OK.
Đổng Ngọc đi rồi, Diệp Hân nhìn nhỏ Hằng với anh mắt tràn đầy kính phục, dù trước mặt có là bà Triệu Thị Trinh hay hai bà Trưng thì nhỏ vẫn bái phục đứa bạn đầy gan dạ khiêu chiến với kẻ địch của mình hơn.
- Tui tin tưởng ở bà, đừng làm sỉ nhục quốc thể, đừng để cho con nhỏ khó ưa đó đắt ý – Nhỏ Hằng vỗ vỗ vai Diệp Hân bày tỏ sự ủng hộ.
- Hả - Cằm Diệp Hân xuýt chút rớt xuống mặt bàn – Ý bà là sao?
- Thì ý tui là bà ráng học bài cho tốt để làm bài kiểm tra cho cao, chiến thắng nhỏ Đổng Ngọc khó ưa đáng ghét đó giành vinh quang về cho tụi mình – Nhỏ Hằng ôn tồn nói.
Lần này không chỉ cằm mà mắt nhỏ cũng muốn rớt xuống, tai ù đi. Nhỏ lập cập nói:
- Bà vừa nói gì?
- Tui nói là, lần này bà phải cố gắng chiến thắng nhỏ Đổng Ngọc, để nhỏ không còn đắc ý và hách dịch nữa – Nhỏ Hằng nói rõ từng chữ một với nhỏ.
Lần này bàn tay đặt trên bàn chống cằm của nhỏ trượt xuống, gương mặt suýt đập xuống bàn, ba hồn bảy vía bay xa, sau đó trở về điều khiển thân xác nhỏ đứng bật đậy rồi hét to:
- Bà nói cái gì! Người thi là tui chứ không phải bà.
- Đúng vậy – Nhỏ hằng coi như đây là điều hiển nhiên rồi gật đầu không suy nghĩ.
Diệp Hân thấy than người bủn rủn, đứng không nổi luôn nên đành ngồi xuống bàn ngây người thở dốc. Nếu như xưa nay sức khỏe nhỏ không phải vốn là tốt thì chắc chắc, sau một đợt bị tên Lập Khiêm chọc tức đến muốn học máu thì bây giờ đến lượt đứa bạn thân của nhỏ.
Hóa ra nhỏ hằng hứa là hứa thay cho nhỏ. Huhu…từ bao giờ, cả quyền tự do ngôn luận của nhỏ cũng bị bạn thân áp đặt kia chứ. Rõ ràng nhỏ ngồi đây mà nhỏ Hằng không thèm hỏi nhỏ một tiếng đã vội vàng hứa.
Đổng Ngọc tuy không phải là học sinh giỏi, nhưng cũng là học sinh khá, cũng giống như Hiểu Huy vậy đó. Nhỏ thì chỉ là một học sinh trung bình, thậm chí còn là học sinh trung bình yếu nữa, làm sao đấu lại học sinh khá đây hả trời. Đúng là chẳng khác nào châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá.
Kiếp trước nhỏ nợ tên Lập Khiêm, đắt tội với nhỏ Hằng, cho nên kiếp này nhỏ phải trả nợ cho hai người này.
- Sao lại là tui, người hứa là bà mà – Nhỏ ghiến răng cô dằn cơ thịnh nộ muốn chạy đến bóp cổ nhỏ Hằng hỏi.
- Nhỏ này rõ rang là cười bà chó ngáp phải ruồi chứ có phải cười tui đâu chứ, cho nên người thi đấu với nhỏ đó là bà mới đúng – Nhỏ Hằng vô tư giải thích.
Diệp Hân khóc không ra nước mắt, tính ra nhỏ Hằng học cũng khá, nếu thi với Đổng Ngọc, chỉ cần dốc hết sức thì nhỏ Hằng cũng có thể chiến thắng. vậy mà nhỏ này lại đá qua cho nhỏ, thế có khổ không cơ chứ.
Người xưa có đã đưa ra một nói rất hay là : Bạn bè thân để làm gì, để đâm cho mình một dao. Nhỏ thấy đúng thật, đúng là nhỏ đang bị bạn thân của mình đâm cho một dao đau đớn.
- Tui không thi, tui không có cá với nhỏ đó. Bà cá thì bà thi đi – Nhỏ nhất quyết từ chối việc không lượng sức này.
- Đã muộn rồi cưng ạ. Nhỏ Đổng Ngọc sẽ không nghĩ người hứa đó do ai nói ra, mà nhỏ chỉ biết người nhỏ thi đấu chính là bà. Lời hứa đã nói ra thì khó thu hồi lại. Nếu bà không muốn phải đeo tấm bản tự xỉ vả mình là đồ ngốc thì ráng học bài đi.