Chàng hoàng tử bị một mụ phù thủy ép phải cưới mụ ta, nhưng chàng nhất quyết không chịu, bời vì chàng yêu nàng công chúa nước láng giềng. Mụ ta tức tối nguyền rủa hoàng tử phải chịu giấc ngủ ngàn thu. Công chúa Diệp Hân hay tin quyết định liều mình đi cứu hoàng tử, trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả, cuối cùng nàng cũng tìm được hoàng tử, nhìn chàng ngủ mê man mà đau lòng, cuối cùng đặt lên môi chàng một nụ hôn.
- Mẹ mua cho em con heo đất í ò í o ….
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang giấc mơ hoàn hảo của nhỏ. Nhỏ bực tức thức dậy tiếc rẽ nụ hôn bỏ giở với chàng hoàng tử trong mơ, mắt vẫn nhắm lại mò mẫm tìm cái điên thoại, bật máy lên hét một câu như tiếng sấm:
- Trời đánh cũng tránh giấc ngủ chứ.
Sau đó tắt mắt, tiếp tục giấc mơ bỏ dở giang của mình.
Hoàng tử thức dậy vui mừng nhìn thấy công chúa ở trước mặt bèn nói:
- Ta chờ nàng đã lâu rồi. Cám ơn nàng đã cứu ta thoát khỏi tay mụ phù thủy đó. Nàng có bằng lòng lấy ta không?
Công chúa vui mừng cười hạnh phục đinh gật đầu nói đồng ý. Họ tổ chức một buổi tiệc cưới long trọng, trên bàn công chúa có đặt nguyên một con gà nướng ngon lành. Nhưng hình như con gà vẫn còn lông chư nhổ sạch, đuôi gà cứ quẹt quẹt vào mũi nàng công chúa khiến nàng ngức ngáy khó chịu vô cùng.
Công chúa tức giận gắt lên …..rồi giật nhưng vẫn chưa thật sự tỉnh giấc ….
Diệp Hân đưa tay quẹt mũi, cảm thấy thật kỳ cục, nhỏ tỉnh giấc rồi mà sao cảm giác ngứa mũi vẫn còn. Nhỏ cảm thấy có cái gì đó đang đưa qua đưa lại chọc tức mũi của nhỏ. Đưa tay chụp chụp lấy cái đó thì chụp được một cái gì cứng cứng mềm mềm.
Diệp Hân nghĩ, nhỏ vẫn còn trong giấc mơ, và thứ trong tay nhỏ chính là cái đùi gà nên há miệng cắn một cái. Tiếng hét long trời lở đất vang lên đến nhỏ cũng phải giật cả mình, mở bừng mắt ra nhìn, tỉnh giấc ngủ thật sự.
Trước mặt nhỏ là gương mặt nhăn như *** khỉ của tên khốn Lập Khiêm, trên tay hắn vẫn còn cầm cái vật gì đó màu đen đen giống như lông gà.
Nhớ đến cảm giác ngứa mũi không gì diễn tả được, Diệp hân bèn trừng mắt nhìn Lập Khiêm, đích thị thủ phạm chình là đây.
Nhỏ nhìn đồng hồ, mới 6 giờ sáng, bên ngoài trời mới hừng sáng, hôm nay lại là ngày chủ nhật hiếm hoi.
Người ta muốn ngủ một giấc đã đời luôn vậy mà tên khốn này dám qua đây quấy phá, đúng là đáng giận mà.
- Nè, ông qua đây làm gì – Nhỏ bực tức, không thèm đếm xỉa đến việc mình vừa khẩu xực xác phàm trên tay thằng Khiêm một dấu, cũng may nhỏ không có thói quen ăn ngấu ghiến, nếu không cắn xong còn giật mạnh cho xức thịt xức da ra, nhỏ hứ một tiếng hỏi.
- Bà không nhớ hôm nay là ngày gì à ?- Lập Khiêm xoa xoa vết cắn trừng mắt hỏi.
- Chuyện đó à, để tui ngủ dậy thì mới tính – Nhỏ bèn nhắm mắt ngã người xuống giường tiếp tục ngủ.
- Còn ngủ nữa, trễ giờ rồi – Lập Khiêm bước tới lôi cánh tay nó kéo nó thức dậy.
- Mới có 6 giờ mà, trễ cái gì mà trễ, ma còn đầy ngoài đường – Nhỏ bực tức ngồi dậy ngáp dài một cái đầy lười biếng nói.
- Có bộ dạng bây giờ của bà mới giống ma đó, đầu tóc rồi mù, nước dãi chảy tùm lum – Lập Khiêm chế giễu.
- Vậy đó rồi sao, ông ghen tức vì không được như vậy à – Nhỏ trơ chẻn nói, nhỏ cố tình đưa tay ngoáy mũi trêu tức – Chẳng những chảy nước dãi còn ghiến răng kèn kẹt nữa.
Sau lời phát biểu đầy hùng hồn, nhỏ nghe có mấy tiếng cười khúc khích nín nhịn nhưng vẫn bật ra âm thanh. Nhỏ tá hỏa nhỉn lại, thì ra trong phòng không chỉ có mỗi nhỏ và Lập Khiêm mà còn có nhiều người khác nữa ….Một …hai…ba …
Má ơi! Nhỏ khóc không ra nước mắt hét lên một tiếng làm trấn động mặt đất.
- Mẹ ……….
- Con gái con đứa mà sao lười biếng đến thế, mẹ thật sai lầm khi sinh ra con – Sau khi mời mọi người ra phòng khách ngồi chơi, mẹ nhìn nhỏ đang bi thương đánh răng mắng – Có đứa con gái nào như con hay không hả, ngoáy mũi, ghiến răng, chảy nước dãi mà còn khoe khoang trước mặt mọi người như thế. Con thật khiến mẹ xấu hổ đến chết đi được, ra đường chẳng dám nhìn mặt ai sợ người ta cười cho thúi mặt.
Nhỏ vừa đánh răng vừa nghe mẹ mắng, thật sự muốn chìm trong nước chết cho rồi, ước gì thứ nhỏ đang đánh không phải kem đánh răng mà là thuốc độc. Mà nếu là thuốc độc thì đài truyền hình sẽ độc quyền cái tin:” Một nữ học sinh vì xấu hổ khi bị nhìn thấy những hình ảnh đáng xấu hổ của mình mà uống thuốc độc tự tử”. À, mà khoan…”hình ảnh đáng xấu hổ “- dùng từ này không chính xác lắm, vì từ này bây giờ được dùng nhiều để chỉ những cô bạn thích khoe thân thể rồi bị phát tán trên mạng, còn nhỏ thì phải sữa là “ hình ảnh xấu xí”, như vậy đúng hơn. Đối với phụ nữ sắc đẹp vô cùng quan trọng. Nếu bị người khác nhìn thấy vẻ xấu xí của mình thì đúng là sống không bằng chết.
Có nhiều mỹ nữ hồi xưa vì bị hủy nhan mà tự tử, có nhiều minh tinh vì sắc đẹp bị xuống cấp dẫn đến trầm cảm rồi chết. Tuy nhỏ vẫn ở vào độ tuổi trẻ trung xinh đẹp nhưng mà nếu hình ảnh xấu xí này lan rộng sẽ chở thành vết nhục không thể rửa về sau của nhỏ. Nhỏ còn mặt mũi nào gặp ai nữa cơ chứ.
- Cũng tại mẹ, sao mẹ lại cho họ vào trong phòng của con cơ chứ.
- Con còn dám trách mẹ à. Chẳng phải trong tờ kế hoạch của chương trình có nói rõ thời gian và kế hoạch ghi hình mọi việc như thế nào rồi sao. Mẹ nhìn thấy con mở đèn từ khuya, nghĩ con đã chuẩn bị xong rồi nên mới cho mọi người đi lên. Đó là do con không chịu chuẩn bị chứ sao sao lại trách mẹ hả. Nói xem, ai sai nào?
Mẹ nhỏ nói một hơi, nhỏ không thể cãi lại được lời nào đành cúi đầu nhận lỗi:
- Là con sai.
Nhỏ cố nhớ lại số phận của tờ giấy hướng dẫn chương không biết đã bị nhỏ bỏ rơi ở đâu mất rồi, cũng chưa nhìn tới một lần, làm sao biết được chương trình đầu tiên là ghi hình phòng ở của nữ nhân vật chính cơ chứ, càng không biết là mới sáng sớm thế này đã bắt đầu ghi hình rồi.
Hồi trước, vì thường lén lút đọc Harry Potter nhưng sợ mẹ la nên nhỏ thường tắt đèn giả bộ đi ngủ. Hôm qua thì cùng nhỏ Hẳng bàn luận hôm nay phải chơi khâm Lập Khiêm thế nào đến nỗi ngủ quên mất, không tắt đèn, cho nên mẹ nhỏ thức dậy mới hiểu lầm là nhỏ đã thức, cho nên mới để mọi người vào phòng nhỏ tự nhiên mà không thông báo tiếng nào.
Nói tới vụ này mới nhớ, chắc chắn là cái tên khốn kia dám tự tiện vào phòng nhỏ mà không thèm gõ cửa. Nếu không thì nhỏ đâu có mất mặt thế này. Nghĩ tới mà hận.
Nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ rồi bước ra ngoài, mẹ đã giúp nhỏ dọn dẹp chăn gối ngay ngắn, cũng may hôm kia bị mẹ mắng về tội lười nên nhỏ đã dọn dẹp phòng óc sạch sẽ nếu không thì nỗi nhục này sẽ kéo tận ngàn thu.
Chọn bộ đồ đơn giản nhưng cũng không đến nỗi tệ, nhỏ bước xuống phòng khách cười cười ngượng chào mấy anh chị. Lập Khiêm không nhìn nhỏ mà cúi đầu cười khúc khích, khiến nhỏ tức muốn ói máu.
- Em xin lỗi, em ngủ quên mất, để anh chị chờ lâu ạ – Nhỏ ngồi xuống bên cạnh Lập Khiêm, bụng thầm nghĩ, nhỏ không biết bắt đầu làm gì nên, muốn nhờ Lập Khiêm nhắc tuồng giùm.
- Không sao! Đi thôi, chúng ta lên phòng em, tụi chị giúp em tạo hình – Một chị có gương mặt xinh xinh nhìn Diệp Hân cười nói.
- Sao ạ - Nhỏ tròn mắt hỏi lại.
- Theo lịch thì bọn chị đến đây sớm để giúp em tạo hình một chút như làm tóc, trang điểm, lựa chọn quần áo, để khi ghi hình sẽ trông xinh hơn, chẳng lẽ em không biết hay sao – Chị ấy ngạc nhiên hỏi lại.
Nhỏ suýt cắn lưỡi, vội vàng gật đầu đáp:
- Dạ biết, chỉ là ….em nghỉ là chỉ trang điểm sơ sơ thôi cho nên mới ngạc nhiên như thế ạ.
- Cứ yên tâm đi, bọn chị là dân chuyên nghiệp, chắc chắn có thể biến em thành một nàng công chúa xinh đẹp – Chị ấy hiểu lầm là nhỏ nghi ngờ tay nghề của họ bèn trấn an.
Nhỏ còn có thể nói gì được nữa ngoài việc thui thủi dẫn mấy chị ấy đi lên phòng.
Sau một thời gian giật giật cọ cọ quẹt quẹt trên đầu và nặt nhỏ, cuối cùng mấy chị ấy cũng nói:
- Được rồi, mở mắt ra đi.
Nhỏ nghe lời bèn mở mắt ra nhìn chính mình trong gương. Quả thật là rất bất ngờ.
Bây giờ thì nhỏ đã hiểu câu: “Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp”, đúng là gương mặt nhỏ sau khi trang điểm lên trong cực kỳ xinh , không phải là nhỏ tự sướng cho bản thân, mà thực sự là rất xinh.
Diệp Hân vẫn biết, gương mặt mình khá có duyên, mũi cũng cao cao thanh thanh, khi cười tươi để lộ hai cái đồng điếu, mặt nhỏ cũng mượt mà không bị nổi mụn, nhưng nhìn chung nhỏ chẳng có gì nổi bật so với các bạn nữ sinh đã biết làm đẹp như bây giờ. Thậm chí có thể nói nhỏ lạc hậu hơn so với họ.
Mỗi khi nhìn những gương mặt của các nữ diễn viên nổi tiếng bị các paparaji chụp được lúc không trang điểm và so sánh với lúc trang điểm rõ ràng khác nhau một trời một vực. Nhưng Diệp Hân nghĩ, những người đó dù sao cũng đầy nét quyến rũ sẵn có, chỉ là tô đậm thêm một chút mà thôi.
Trang điểm có thể cho là tiên dược của phụ nữ, tiếc là đến bây giờ nhỏ mới biết. Cộng thêm với chiếc váy màu xanh lá của mà nhỏ đang mặc trên người trông càng xinh hơn bao giờ hết. Chiếc váy này có dây thắt eo, ôm gọn thanh hình nhỏ trông càng nữ tính.
- Rất xinh, có đúng không? – Chị vô vai nhỏ cười thân mật hỏi.
Diệp Hân ngượng cười gật đầu khẽ nói:
- Em cám ơn mấy chị nhiều ạ.
- Ối dào, công việc của tụi chị mà. Chúng ta đi thôi, để cho nam chính ngắm nhìn mới được – Chị vừa đáp vừa xoay người nhỏ lại đẩy đi ra ngoài.
Phải ha! Phải để cho cái tên khốn ấy lóe mắt một phen mới được. Nhỏ khoái chí nghĩ đến vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ của Lập Khiêm khi nhìn mình.
Ai dè, nhỏ vừa bước xuống thì Lập Khiêm đã kêu lên một câu:
- Giống vịt đẹt ghê. Công nhận công nghệ make up hay thật, có thể biến quạ thành chim se sẽ.
Mặt đắc ý của nhỏ bỗng xụ xuống một cách tức tối trừng mắt nhìn Lập Khiêm. Hận đến nỗi muốn giết chết tên này ngay lập tức. Người ta nói “ Chim sẽ biến thành phượng hoàng, quạ đen thành công đẹp”, vậy mà tên này lại nói “ Quạ biến thành sẽ sẽ”, có nghĩ là nhỏ từ sự xấu xí như ma lem trở nên người bình thường. Đúng là tức không chịu nổi mà.
Nhưng mà nhỏ phải cố nhịn thôi. Trước mặt mọi người phải tỏ vẻ hình tượng một chút, nữ tính một chút để gỡ lại hình ảnh xấu xí lúc nãy.
- Thôi xong rồi, chúng ta quay từng cảnh trước rồi ghép lại. Đáng lí phải quay cảnh phòng em trước rồi mới quay đến cảnh khác, nhưng bây giờ thì mọi người đói rồi, cho nên chúng ta đến quán ăn quay trước – Một anh cầm máy quay đứng lên nói.
Tất cả mọi người đều tán thành. Diệp Hân hai mắt sang rực rỡ, kế hoạch hôm qua bàn với nhỏ Hằng, không ngờ lại thực hiện ngay.
“ Xem đây, tui ăn cho ông mất mặt luôn”
Họ đưa nhau đến một quán ăn. Đó là một quán có phong cảnh rất dễ chịu, trang trí bắt mắt.
- Này, dây váy rơi ra kìa – Lập Khiêm nhìn nhỏ đang thưởng thức bài trí xung quanh gọi.
Nhỏ chưa kịp nhìn lại thì Lập Khiêm đã giúp nhỏ cột lại dây váy. Nhỏ nghĩ thềm, cái tên này hôm nay tự nhiên tốt bụng, không phải hắn ta uống lộn thuốc rồi đấy chứ? Mặc kệ đi, nhỏ bĩu môi bỏ đi.
Họi một bàn 5 món đồ ăn. Hơi xa xỉ, nhất là chỉ để hai đứa là nhỏ và Lập Khiêm ăn, nhưng mà …hehe …thật đúng là hợp ý nhỏ. Nhỏ phải biến thành trư bát giới thôi.
Không giữ hình tượng gì hết, nhỏ quyết định ăn cho đã miệng. Càng bị mất hình tượng, cảnh quay không được càng tốt, cho hắn ta bẽ mặt luôn:” Chương trình đầu tiên của Hẹn hò cùng thần tượng mời ca sĩ Lập Khiêm là một sai lầm”
Nào, tức giận đi, nổi cáu đi, ông sị bị mất hình tượng cho xem. Hehe…
Nhưng dự định của nhỏ đều tan biến khi nhỏ mới ăn được có vài đũa thì ….
Hỡi ôi, cái váy của nhỏ bị siết eo chặt quá, làm sao mà ăn cho được đây