7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em

Chương 2: Chương 2: Nhận lỗi




Diệp Hân bỏ chạy đến một trạm xe buýt, đón ngay chuyến xe đến nhà nhỏ Hằng. Trên đường đi, nhỏ không tiếc lời nguyền rủa Lập Khiêm. Diệp Hân cho rằng Lập Khiêm chính là đầu mối ngây ra đại họa ngày hôm nay. - Hèn gì Hiểu Huy đòi chia tay mình. Thì ra tất cả đều do tên sao chổi đáng ghét này, nếu hắn không ở gần đó thì chắc chắn mình và Hiểu Huy sẽ bên nhau vui vẻ để kỉ niệm ngày quen nhau rồi. Tất cả đều là do cái tên đáng ghét đó. Du Lập Khiêm, ông hãy chờ đó. Tui nhất định sẽ băm vằm ông ra. Nhưng khi lên xe buýt, Diệp Hân mới phát hiện ra một sự thật còn tàn khốc hơn nữa, nhỏ không đem theo tiền. Bởi vì, bởi vì hôm nay nhỏ mặc đầm và cũng bởi vì đây là lần đầu tiên nhỏ mặc đầm cho nên nhỏ quên mất. Khi đến chỗ hẹn là do quá giang bà chị để đến. Cho nên khi người tiếp viên nhìn nhỏ trừng mắt, Diệp Hân lúng túng , đúng là mất mặt chết đi được. Chưa bao giờ nhỏ bị mất mặt đến như vậy. Nhỏ luôn nghiệm ra một điều rằng mỗi khi nhỏ gặp cái tên Lập Khiêm chết bầm kia là nhỏ luôn gặp xui xẻo. Đang không biết nên xuống hay muối mặt xin đi nhờ thì có tiếng nói vang lên từ phía sau lưng anh tiếp viên xé vé. - Để em trả dùm bạn ấy cho. Diệp Hân nghe vậy thì mừng thầm ngẩng đầu lên định cảm ơn cái con người tốt bụng ra tay nghĩa hiệp trả tiền dùm mình thì nhìn thấy gương mặt mà mình căm hận nãy giờ. Lập Khiêm đã leo lên xe từ bao giờ chẳng rõ, đứng đó nhìn Diệp Hân vẽ giễu cợt rồi đưa tiền cho anh tiếp viên. Sau đó đi đến ngồi bên cạnh cái ghế trống ở bên cạnh Diệp Hân. Điệu bộ trông rõ là đáng ghét vô cùng. - Haiz ! Biết vậy mình chẳng thà đi ăn mày còn hơn – Diệp Hân cố tình nói lớn để người ngồi bên cạnh nghe thấy. Lập Khiêm nghe thấy bỗng nhiên ôm bụng cười ầm lên rồi nói : - Bô dạng của bà có mà đi nhát ma người ta chứ đi ăn xin hổng có ai cho đâu – Lập Khiêm chề môi dè bĩu.

Diệp Hân tức giận lườm cho tên này một cái, nghĩ tình hắn ta trả tiền xe buýt giùm nhỏ nên đành im lặng. Nhưng nghĩ kỹ lại thì tại sao hắn ta lại theo nhỏ lên đây. Liếc mắt nhìn sang kẻ bên cạnh, hắn ta đang ung dung dựa vào thành ghế, tai đeo headphone nghe nhạc, chân nhịp nhịp theo điệu nhạc.

Dường như có rất nhiều bạn gái trẻ đang lén lút nhìn hắn ta, vậy mà tên này vẫn trưng ra bộ mặt tỉnh rụi. Đến nhỏ cũng phải công nhận là hắn ta đẹp trai toàn tập luôn, hổng chê được điểm nào cả. gương mặt thì trắng sáng, làn da thì mịn màng, cái mũi cao dõng dạt, chân mày rậm, lông mi dày mà còn cong nữa chứ. Còn nữa nha, mắt của hắn ta lúc nào cũng sáng ngời lấp lánh như một vì sao.

Nhỏ tức, tức dễ sợ luôn. Vì hắn là một thằng con trai mà được ông trời ban cho đủ thứ hết trơn.Còn nhỏ là con gái mà sao ổng hổng ban cho nhỏ được tí ti nào hết trơn.

Diệp Hân thấy tức tức, nhỏ nhìn chăm chăm vào mặt Lập Khiêm. Nếu ai hỏi nhỏ tại sao lại nhìn thì nhỏ sẽ trả lời là « để tìm mụn chứ chi ». Cứ coi như nhỏ bới lông tìm vết, vạch lá tìm sâu đi, hắn ta đang ở độ tuổi dậy thì chắc chắn sẽ bị mụn. Mụn to không có thì mụn nhỏ cũng được, hay ít ra cũng là một hột mụn đầu đen bằng đầu ki cũng được.

Nếu hỏi rằng tìm để làm chi thì nhỏ sẽ trả lời rằng : » Để tìm thấy được hắn ta cũng có khuyết điểm là mặt mụn chứ chi »

Nhưng mà sau một hồi soi mói, nhỏ thất vọng tràn trề. Bởi vì gương mắt của hắn ta không có lấy một tì vết. Trông khi nhỏ đang bị cái đám mụn tấn công chi chít trên mặt. Nhỏ còn đang chìm đắm trong nỗi thất vọng tràn trề thì cái kẻ đáng ghét bên cạnh đã lên tiếng.

- Này ! Mau chùi nước miếng đi, nếu không mùi hôi bay xa làm ô nhiễm tới khắp xe này, mọi người sẽ bị viêm màng mũi hết.

Nhỏ hết hồn vội đưa tay lên miệng cùi chùi, nhưng hoàn toàn không có gì. Nhỏ tức, nhỏ tức …tức muốn hộc máu luôn. Nói gì thì nói, nhỏ có thể không tự hào về đầu óc của mình, có thể không tự hào về sức khỏe của mình, nhưng nhỏ tự hào về hàm răng trắng ngần đều tăm tắp chưa từng bị sâu hại tấn công tấn một lần. Bởi vì sao, bời vì nhỏ có một người cha làm bác sĩ nha khoa chứ còn sao nữa. Còn nữa, vì hôm nay là cuộc hẹn hò vô cùng ý nghĩa cho nên nhỏ xúc miệng thật sạch còn nhai singom thơm lừng, mát rượi mùi vị bạt hà trong miệng.

Vậy là trong lúc tức giận, để chứng minh cho kẻ đáng ghét biết rằng hơi thở của nhỏ vô cùng thơm tho chứ không hôi thúi như hắn ta nói, nhỏ đưa mặt sát lại gần hắn hà một hơi thật mạnh vô mặt hắn ta.

Nhưng nhỏ chưa kịp đắc ý với hắn ta thì cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn nhỏ như thể nhỏ từ hành tinh nào đó mới vừa đáp xuống. Nói đúng hơn là nhỏ đang mất cái duyên ngầm nết ẩn của mình để trờ thành một cô gái mất nết vô duyên kém văn hóa. Mà nhất là hành động trước một chàng trai tuyệt mỹ như hắn ta.

Oa, oa, oa… khi nhỏ kịp nhận ra thì nỗi xấu hổ tuôn trào, nhỏ chỉ muốn tìm cái lỗ nào để mà chui xuống dưới chết quách đi cho rồi.

Cho nên cúi cùng, nhỏ chỉ còn cách cúi đầu im lặng, không dám ngẩng đầu lên để nhìn ánh mắt khinh thường của mọi người. Nhưng lại cảm tấhy thân thể của kẻ kia hình như đang run lên. Chắc chắn hắn ta đang cười nhỏ chứ còn gì khác nữa.

Trời ơi, tên này đúng là sao chổi, là khắc tinh của nhỏ mà. Lần nào gặp hắn ta, nhỏ đều bị xui xẻo mà.

Cho đến khi xe đến trạm gần nhà nhỏ Hằng, Diệp hân mới thở phào nhẹ nhỏm, thoát được tên đó là điều đáng mừng, càng đáng mừng hơn là nhỏ đã thoát được mấy chục cặp mắt nhìn mình trên xe buýt. Nhỏ quên béng luôn câu hỏi « Tại sao hắn lại đi lên xe buýt »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.