Tàu Conquest vững vàng đáp xuống.
Bên ngoài hết sức im lặng.
Cố Liệt đi sau Địch Kỳ Dã, đi đến khoang xuống, nghe thấy âm thanh cúi chào đều nhịp liền lạnh lùng đánh giá: Có khoảng ba nghìn người đang đứng ở đây. Mấy ngàn năm đã trôi qua, tại sao dân số lại giảm đi thế này?
Địch Kỳ Dã vẫn y như cũ, lười biếng đáp trả bằng một cái quân lễ.
Rốt cục lại thấy lại Địch thượng tướng, mà dáng vẻ của Địch thượng tướng vẫn chẳng hề thay đổi, lại nhìn động tác quen thuộc ấy, không ít đại lão Tiên phong doanh nước mắt lưng tròng, sau đó liền thấy vẻ mặt ghét bỏ quen thuộc của Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã chân thành hỏi, “Các cậu đang khóc tang bù cho tôi đấy à?”
Đám đại tá ở hàng đầu tiên vốn dĩ thấy hắn nên mới xúc động đỏ mắt, chưa khóc được tí nào đã nghe thấy thượng tướng trước sau như một mở miệng chẳng giống con người, lại vui vẻ có sức sống trở lại. Một người trong đó không kìm chế được, còn lớn tiếng nói, “Ngài biết bọn tôi đau lòng như thế! Thế mà ngài chẳng nói được câu gì tốt cả!”
Địch Kỳ Dã khẽ cười, bỗng dịu mặt đi, nhìn các binh lính và tướng sĩ ở đây, nói, “Tôi đã trở về.”
Kết quả là, đám quân nhân lẽ ra có thể nhịn được bỗng òa khóc.
Đám sói con này cũng khiến người ta mất mặt thật đấy.
Địch Kỳ Dã hắng hắng giọng, chỉ về sau, đơn giản thô bạo giới thiệu, “Đây là người yêu của tôi.”
Cố Liệt hơi gật đầu, vẫn chưa nói gì.
Ngoại trừ binh lính cùng đi theo hai người bọn họ, tất cả mọi người đều choáng váng. Một lát sau, hiện trường bắt đầu xuất hiện một đám khẽ thầm thì “Có phải tôi đang gặp ảo giác không?”, “Ủa tưởng bảo độc thân cả đời cơ mà??” đủ kiểu.
Đám binh lính trên tàu Conquest bí mật cảm thấy vô cùng sung sướng - bọn họ bị sốc lâu như vậy nhưng vẫn luôn giữ kín như bưng, chỉ báo cho một mình Cố Trường An, nhẫn nại lâu như vậy chính là để chờ được khoảnh khắc này!
Cố Trường An phá vỡ sự im lặng, tay cầm áo khoác thượng tướng bước về phía trước, gọi một tiếng, “Thượng tướng.”
Địch Kỳ Dã nhìn anh, lấy áo khoác mặc vào, lập tức cảm thấy như thể mình đã quay về như trước. Hắn vung tay lên, dùng ngữ khí không kiên nhẫn đặc trưng của mình, ra lệnh, “Ai nên làm gì thì đi làm cái đó đi, Cố Trường An ở lại.”
Cố Trường An đề nghị, “Để Liêu Sa cũng ở lại đi.”
Địch Kỳ Dã nhướng mày, đáp, “Tùy cậu.”
Vì thế Seryozha cũng ở lại.
Những người khác rời đi một cách bài bản. Ngoài hai thiếu úy đang làm nhiệm vụ ở phía xa, chỉ còn bốn người đang đứng trên bệ hạ cánh.
Trong đó có hai người đang tỏa sáng.
Địch Kỳ Dã đang muốn trực tiếp hỏi chuyện, Cố Trường An lại nhìn về Cố Liệt đang đứng phía sau hắn, “Thượng tướng, giới thiệu chút?”
Cố Liệt tiến lên nửa bước, đi đến bên cạnh Địch Kỳ Dã. Hắn vẫn luôn chưa phô bày khí thế của mình, khiến người ta chỉ có ấn tượng rằng hắn là một Alpha cao lớn đẹp trai, nhưng bây giờ hắn lại phô bày hết khí thế của mình ra. Người đàn ông này hết sức uy nghiêm, khiến người ta khẩn trương theo phản xạ, không thể khinh thường.
Địch Kỳ Dã nghĩ một chút, nói, “Cố Liệt, người cổ đại, nghề nghiệp là hoàng đế khai quốc, sau khi bị cậu kéo qua đây thì trở thành Alpha.”
Vế cuối cùng, Địch Kỳ Dã nói hết sức ý tứ sâu xa.
Vì thế, Cố Trường An nghĩ đến việc thượng tướng trở về đột nhiên ngoài ý muốn hóa thành Omega, lập tức thấy hụt hơi. Anh chế giễu cười, duỗi tay, “Trùng hợp thật, tôi cũng họ Cố, tên Trường An, Cố Trường An. Cố Liệt tiên sinh, xin chào.”
Câu nói theo thói quen vừa bật ra, Cố Trường An bỗng ý thức được một điều là, vị tiên sinh này là người cổ đại, khả năng cao cũng không biết rõ bắt tay nghĩa là gì, sau đó lại nghĩ đến việc cả người mình bây giờ đang phát sáng, nhìn có vẻ không giống người lắm.
Nghĩ vậy, Cố Trường An vừa định thu tay, tránh cho hai bên ngại ngùng, Cố Liệt đã dường như cong khóe môi một chút trong chớp mắt, sau đó rất tự nhiên bắt tay anh. Hắn vừa chạm vào đã thả ra, đồng thời cũng nói, “Xin chào.”
Khả năng tiếp thu này thật không hổ là người đã từng làm đế vương.
Cố Liệt cười như không cười nhìn Địch Kỳ Dã, Địch Kỳ Dã lại nghiêng mặt không nhìn hắn.
Cố Trường An đoán rằng đại khái hai người đã nói qua với nhau về việc của Tiên phong doanh, thượng tướng cũng có thể đã nói rõ thân phận của mình cho người này, chứng tỏ tình cảm giữa hai người rất tốt. Chẳng trách ánh sáng không thèm phân rõ linh hồn hai người, cứ thế kéo vị đế vương này cùng Địch Kỳ Dã quay lại luôn.
Có qua có lại, Cố Trường An đưa mắt ra hiệu cho Seryozha đang đứng bên cạnh mình, cũng giới thiệu, “Đại tá Seryozha, người yêu của tôi.”
Seryozha khẽ gật đầu, Cố Liệt cũng gật đầu đáp lại.
Đều là kiểu người không nói những thứ vô nghĩa.
Địch Kỳ Dã nhìn chằm chằm Cố Trường An, bảo, “Trò chuyện xong rồi, nói đi, cậu định làm gì?”
Cục đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, mà tất cả chuẩn bị cũng đã hoàn thành, Cố Trường An chẳng có gì tiếc nuối nữa, trong lòng hết sức nhẹ nhàng vui sướng. Anh giả vờ bối rối, đi loanh quanh, “Làm gì cơ? Tôi đã làm xong đâu.”
Địch Kỳ Dã nheo mắt đánh giá anh, giọng rất chi “một giây lập tức sẽ đánh người”, nói thẳng, “Cố đại tá, cậu có vẻ hoạt bát phết đấy nhỉ.”
Cố Trường An cười cười. Một người trước đây chơi nối thành ngữ không hề thạo như anh thế mà lại đáp trả, “Không phải quỷ điên không gọi là sống.”
Không phải quỷ điên không gọi là sống là một câu của Kinh kịch, ý là diễn viên phải đam mê đến điên cuồng mới có thể thành công cụ, có thể hát vào lòng người, cũng dùng để khen ngợi tinh thần chuyên nghiệp kính nghề.
Đây là vấn đề, trước hết, cái tên Cố Trường An này còn không học thuộc được từ điển thành ngữ, thế thì anh biết tục ngữ từ khi nào? Thứ hai, cái tên này tự dưng trở thành một người phát sáng, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?
Địch Kỳ Dã nghĩ trong đầu rất nhanh, cũng cười, “Tôi chết một lần, thế mà cổ văn của cậu tiến bộ không ít ha.”
Trong một thoáng, Cố Trường An bỗng trở nên ảm đạm, nhưng anh lại bỗng nhiên cười lên, “Tôi nhớ rồi. Năm đó ở cô nhi viện, ngài mới mười một tuổi thôi, thế mà một mình trốn trên sân thượng xem tư liệu chiến thuật cổ đại. Lúc đó quyển ngài xem chính là “Nghiên cứu thủy chiến của Sở tổ”, ngài đúng là sùng bái vị hoàng đế khai quốc này thật đấy. Chẳng lẽ Cố Liệt tiên sinh chính là Sở tổ ư?”
Cố Liệt vô tình lộ ra thói quen nhướng mày lây của Địch Kỳ Dã, gián tiếp thừa nhận, “Có cả chuyện này ư? Ta không biết đâu đấy.”
Cố Trường An nghe vậy vui sướng. Anh thật sự đã đưa thượng tướng đến nơi ngài ấy muốn đến, để ngài ấy gặp được người ngài ấy muốn gặp, thật sự quá may mắn. Tuy rằng lúc tiễn đưa anh đã giận dữ nói, “Hy vọng ngài bị tình yêu quật”, thế mà không ngờ thượng tướng thật sự đã bị tình yêu đánh cho một đòn, Cố Trường An từ sâu trong đáy lòng còn xuất hiện một ít cảm giác vui sướng hết sức vì báo được thù lớn.
Địch Kỳ Dã bị vạch trần thân phận fanboy của mình, lại bị lời của Cố Trường An gợi nhớ đến ký ức hồi nhỏ. Nhớ lại vị sơ già Eve khủng bố đến không thể miêu tả được, Địch Kỳ Dã phảng phất lại nhìn thấy cảnh tượng phi nhân loại ở trong hành lang cô nhi viện Stardust ngày ấy. Tức giận và kinh hãi đan xen, lập tức trong lòng hắn cảm thấy vô cùng phức tạp.
Hắn không nhìn ánh mắt Cố Liệt, tỏ vẻ không hề thẹn thùng, đúng lý hợp tình nói, “Tôi xem rất nhiều chiến thuật cổ đại.”
Cố Trường An để lộ một nụ cười trộm hết sức rõ ràng, gật đầu đồng ý, “Ngài nói đúng.”
Diễn xuất rất hào hoa.
Địch Kỳ Dã không hề cùng anh đi loanh quanh. Hắn nghiêng đầu nhìn Cố Liệt, giọng tuy bình tĩnh nhưng thái độ lại là thân mật chỉ có giữa người yêu với nhau, nói, “Ngươi nói chuyện với Đại tá Seryozha một chút?”
Cố Liệt nhìn vị đại tá tóc trắng mắt xanh dị tộc kia, trong lòng biết Địch Kỳ Dã có chuyện quan trọng cần nói, cũng không phản đối. Hắn chủ động đánh mắt về phía Seryozha, hai người đi sang chỗ khác.
Cố Trường An trêu chọc, “Ngài cũng biết làm khó người khác ghê, ngài biết thừa Liêu Sa nhà tôi ít nói còn gì.”
Địch Kỳ Dã lười phản ứng lại, trực tiếp hỏi, “Starnet ghi lại 'chân tướng' khác với những gì tôi đã trải qua, thế thì, bỏ qua khả năng tất cả con người đều bị ảo giác cùng một lúc, hoặc là cậu đã thay đổi mọi thứ đã xảy ra, hoặc đây là một thế giới song song. Bốn câu hỏi tôi có là: cậu đã làm gì, tình hình bây giờ ra sao, tại sao cậu lại hồi sinh tôi và Cố Liệt, và điều gì sẽ xảy ra với cậu?”
Thái độ của Cố Trường An rốt cuộc cũng nghiêm túc lại. Anh thành thật đáp, “Câu hỏi thứ nhất, tôi không thể nói cho ngài biết tôi đã làm gì, chỉ có thể nói cho ngài rằng đây không phải một thế giới song song, đây chính là thế giới duy nhất của chúng ta. Thứ hai, tình huống hiện tại chính là tôi chưa hoàn thành xong bước cuối cùng, nhân loại vẫn bị kẻ có ác ý ngẫu nhiên theo dõi, nên tôi muốn ngài quay lại, trả lại Tiên phong doanh cho ngài.”
“Câu hỏi thứ ba, vừa rồi tôi đã trả lời một nửa. Một nửa nguyên nhân còn lại chính là ngài là người quan trọng duy nhất đối với tôi, ngài là anh hùng đã hy sinh vì tương lai của nhân loại, tôi phải trả lại ngài cho nhân loại. Tôi không thể thay đổi việc ngài đã chết, ít nhất về cơ bản là không, nên tôi chỉ có thể thu lại linh hồn của ngài để đưa ngài đến nơi ngài muốn đi. Cố Liệt tiên sinh và ngài đều bị đưa lại là vì linh hồn của hai người dây dưa với nhau không thể tách rời, nên không ngờ ngài ấy cũng bị đưa đến nơi này.”
Cố Trường An không tiếp tục trả lời câu hỏi thứ tư. Như thể đang lựa chọn những gì mình có thể nói, anh nhất thời trầm mặc.
Địch Kỳ Dã hỏi tiếp, “Cậu sẽ thế nào?”
Cố Trường An cười dịu dàng, “Tôi sẽ hoàn thành một việc cuối cùng cùng với Liêu Sa - xây dựng một chiếc ô che chắn cho vũ trụ. Dùng ô để che đi những ánh mắt đang nhìn trộm là có thể tránh được nguy hiểm mà nhân loại không thể chống lại được, nhân loại sẽ an toàn. Ít nhất là, sẽ tạm thời an toàn. À, 'tạm thời' này nghĩa là rất rất nhiều năm.”
“Sau đó cậu sẽ thế nào?”
“Tôi ư? Bọn tôi đương nhiên sẽ quay lại Tiên phong doanh báo tin cho ngài.”
Cố Trường An trả lời, vẻ mặt đương nhiên.
Địch Kỳ Dã lại nheo mắt, hỏi, “Sẽ không nguy hiểm đến tính mạng cậu?”
Cố Trường An cười, hỏi lại, “Nếu có nguy hiểm, làm sao tôi có thể dám mang Liêu Sa theo?”
“Ồ.”
Địch Kỳ Dã nghĩ lại - năm đó vì sao bản thân lại phá luật tuyển cái thứ quỷ cuồng yêu đương này vào nhỉ?
Cuối cùng Địch Kỳ Dã vẫn không kìm được, lo lắng, “Nếu không nguy hiểm đến tính mạng, thế thì nó nguy hiểm thế nào? Có cần chuẩn bị phòng y tế, hay có phải chuẩn bị trả giá gì hay không? Tiên phong doanh có thể giúp cậu cái gì? Hay là bọn tôi không thể giúp gì được?”
Cố Trường An nhìn đôi mắt của Địch thượng tướng, một lát sau, nói thẳng, “Tôi không biết phải cần bao lâu, tôi cũng không biết rốt cục phải trả cái giá gì. Nhưng chúng tôi nhất định sẽ trở về. Nếu ngài tình nguyện, có lẽ chỗ ngài ở nên giữ lại một phòng cho khách. Có thể tôi sẽ không chăm sóc cho Liêu Sa được.”
Nói xong câu cuối cùng, anh trịnh trọng gật đầu.
Địch Kỳ Dã cân nhắc mãi, không hỏi tiếp nữa. Hắn hiểu rõ Cố Trường An sẽ không trả lời thêm.
Lần nói chuyện này, câu cuối cùng Địch Kỳ Dã nói với Cố Trường An chính là “Cảm ơn“.
Câu cuối cùng Cố Trường An nói lại là, “A, đúng rồi, thượng tướng, có chuyện này suýt quên mất - về mặt sinh học mà nói, ngài thật ra chính là bố của tôi.”
Nói xong, Cố Trường An kéo Seryozha nhanh chân chạy mất. Đúng là đặc biệt kích thích ghê!
Seryozha bị đại tá của cậu kéo tay chạy đi, đến lúc chạy thoát đủ xa, bọn họ lại đổi thành đi bình thường.
Nhưng bọn họ không đi về phía xa.
Cố Trường An nắm tay cậu bước từng bước lên không trung.
Hai người phát sáng đi về phía bầu trời thật chậm rãi. Trên Trái Đất có vô số người chú ý đến chuyện lạ này, chấn động lan nhanh như gợn sóng.
Nhưng hai người trên không trung chẳng ai quan tâm đến dưới mặt đất có chuyện gì.
Cố Trường An không nói lời nào, Seryozha cũng im lặng. Bọn họ cứ đi như thế ra khỏi tầng khí quyển, ra khỏi Hệ mặt trời, ra khỏi vũ trụ.
Bọn họ đứng ngoài vũ trụ, Cố Trường An bỗng cười rộ lên, “Chúng ta giống hai ngôi sao nhỏ thật đấy.”
Vì thế, Seryozha cũng cười một chút.
Seryozha không thể nào miêu tả được vị trí cậu đang đứng lúc này. Bên ngoài bức màn đen chân không vô tận, lung linh của vô số ngôi sao là một thực tại ngoài vũ trụ mà cậu không thể nhìn thấy, cũng không thể hiểu được.
Vì thế cậu rũ mắt không nhìn, chỉ chú ý đến Cố Trường An.
Cố Trường An duỗi tay xoa mái tóc trắng của cậu, an ủi, “Không có gì.”
Rồi anh lại hỏi, “Thật sự muốn đi cùng anh ư? Em sẽ thấy sợ anh, em biết anh nói thật mà. Bây giờ quay lại Trái Đất đợi anh cũng chưa muộn đâu.”
Seryozha lắc đầu, ôm chặt Cố Trường An, từ chối, “Em sẽ không để anh cô đơn nữa đâu. Anh để em đến đây với anh, nghĩa là anh cũng hy vọng em ở đây. Em có thể nhắm mắt không nhìn gì hết, em xin anh đừng từ chối em nữa, anh không được nói như vậy nữa.”
Cố Trường An cười cười, nằm trong lòng Seryozha, thừa nhận, “Được. Đúng vậy, anh muốn em ở đây với anh.”
Kể cả là anh, cái loại cô đơn dài lâu đau khổ này anh cũng không muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa.
Cố Trường An vỗ vỗ vai cậu, nói, “Nằm xuống làm đệm cho anh đi?”
Vì thế Seryozha nghe lời nằm xuống, không hỏi vì sao.
Cố Trường An nằm trên người cậu, lại nói, “Nhắm mắt lại.”
Vì thế Seryozha nhắm mắt lại.
Cố Trường An đặt xuống một nụ hôn trên môi Seryozha.
Vì thế, không một ai thấy giọt nước mắt vừa lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt chàng trai trẻ, rơi xuống mái tóc trắng của cậu.
Tác giả có lời muốn nói: keng keng ~~ chờ đến khi bước cuối cùng hoàn thành, chính văn sẽ kết thúc ~~ phiên ngoại chắc chắn sẽ được tất cả mọi người rải đường
Editor cũng có lời muốn nói: tôi bị traumatized rồi, tôi không tin tác giả nữa, uhuhu, nhưng tôi vẫn phải tin để edit tiếp, phận editor đau khổ quá đi mà ;-;; Hết chương này là đến chương cuối rồi, may mà chương cuối cũng ngọt lắm:3