71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 8: Chương 8: Chuyện yêu quái xưa




Cơ giáp tiêu chuẩn của Cố Trường An ngoại trừ phối màu ở trạng thái chờ thì cũng không có thay đổi gì khác.

Nhưng Seryozha vẫn tiến lại gần, nghiêm túc nhìn, khen Cố Trường An, “Đẹp thật.”

Cậu nghiêm túc khen ngợi cơ giáp tiêu chuẩn không có gì đặc biệt như thế khiến Cố Trường An không thể không bật cười.

Seryozha ra hiệu với Cố Trường An bằng mắt, tỏ ý đi theo cậu. Bọn họ đi đến khoang cơ giáp tiếp theo. Ở đó cũng có một cơ giáp tiêu chuẩn đang trong trạng thái chờ.

Cái thu hút sự chú ý của Cố Trường An đầu tiên là phối màu của cơ giáp. Cơ giáp cao 5 mét tiêu chuẩn, toàn thân phủ trong màu rỉ sắt cũ kỹ khiến người ta không thể không liên tưởng đến những chiến thuyền cổ xưa trong chiến tranh, hoặc xuôi dòng lịch sử xa hơn về thời có những áo giáp sắt.

Trong lòng bàn tay bên trái của nó có một hoa văn màu đỏ - hình liềm và búa giao nhau.

Seryozha giải thích cho Cố Trường An, “Tôi được chú Alexei nuôi lớn, chú ấy là bạn của bố mẹ tôi. Chú thích tự xưng là người cộng sản... Nhưng tôi hỏi chú chủ nghĩa cộng sản là gì, chú lại không trả lời được.”

Cố Trường An mơ hồ nhận ra rằng Seryozha lúc ở trước mặt anh không còn quá im lặng nữa, mà giọng cậu khi nói chuyện cũng không lên xuống quá, rất bình tĩnh.

Chẳng lẽ tính cách Seryozha vốn đã như vậy, sau khi quen sẽ không tích chữ như vàng nữa?

Cái hoa văn màu đỏ rỉ sắt này rất đẹp, mà Seryozha còn trưng nó trên cơ giáp. Cố Trường An hỏi, “Cậu tin vào chủ nghĩa này sao?”

Seryozha duỗi tay chạm vào vỏ cơ giáp, nhìn hoa văn búa liềm, khẽ lắc đầu, “Tin vào thứ mình không hiểu thì chỉ là tự lừa mình dối mình. Tôi để nó ở đây để tưởng nhớ chú Alexei thôi, chú ấy là kẻ nghiện rượu có thể dùng vỏ khoai vỏ cà rốt ủ rượu, cuối cùng uống đến chết.”

Câu đầu tiên Seryozha nói cũng là cái nhìn của Cố Trường An về tín ngưỡng. Nhưng câu sau của cậu lại nhắc đến chuyện buồn, nên giọng Cố Trường An cũng nhẹ đi, an ủi, “Tôi rất tiếc. Còn cơ giáp đặt tên là Katyusha có phải để tưởng niệm mẹ cậu không?”

Thấy Cố Trường An nhớ tên Katyusha, còn đoán đúng việc tưởng nhớ mẹ, đôi mắt xanh xám của Seryozha sáng lên. Nếu không kịp thời cụp mắt xuống, cậu quả thật sẽ trông giống hệt một con sói nhỏ kích động.

“Đúng thế.”

Nhưng nghĩ đến mẹ, Seryozha lại mất vui. Cậu nói với Cố Trường An, “Chú Alexei nói rằng cha tôi mất tích, sau đó Liên minh lại tuyên bố không đáng truy cứu, mẹ tôi liền gửi tôi cho chú. Lúc quân đội Trùng tộc đi qua, bà đã điều khiển cơ giáp của cha tôi nhào vào bọn chúng, sau đó tự hủy cơ giáp.”

“Mẹ tôi là Omega. Lúc đó mẹ tôi có thể bộc phát tinh thần lực để điều khiển cơ giáp thì nhất định là do cha mẹ tôi rất yêu nhau.”

Seryozha kể lại như thể nó là một kỳ tích.

Điều này đương nhiên có thể giải thích được. Lúc đó Seryozha còn đang quấn tã, câu chuyện tuẫn tình lừng lẫy này là di vật duy nhất còn lại của cha mẹ cậu, nên cậu đương nhiên sẽ nghĩ việc mẫu thân bộc phát tinh thần lực là do cha mẹ yêu nhau sâu đậm.

Đi hỏi bất kỳ người Loại Địa Cầu nào, bao gồm cả Omega nam nữ, không ai sẽ tin là Omega có thể điều khiển cơ giáp tự nhiên như Alpha.

Từ trường quân đội đến Tiên phong doanh, Cố Trường An vẫn luôn ở trong môi trường đông đảo Alpha, bất luận là vô tình hay cố ý, các Alpha trẻ tuổi lúc lén trò chuyện tất nhiên không thể thiếu đề tài về Omega.

Cố Trường An biết rõ mình là trường hợp đặc biệt, không đại diện cho ai, hơn nữa không muốn tiết lộ giới tính để mất tư cách, nên rất ít khi tranh luận với mọi người về chủ đề này.

Không biết vì sao, nghe lời này từ Seryozha, Cố Trường An lại suýt nữa muốn bật lại. Anh hơi hé miệng, cuối cùng lại chỉ cười phụ họa, an ủi, “Bọn họ nhất định rất yêu nhau.”

Nhưng Seryozha lại tiến tới vài bước, cúi đầu hỏi, “Sao vậy?”

Cậu lo lắng nhìn chân Cố Trường An. Lúc nãy cậu rõ ràng nghe thấy giọng Cố Trường An có chút không đúng, vì thế lại lo lắng về cái chân của Cố Trường An lúc nãy bị nữ tướng Trùng tộc đá.

Cố Trường An cũng không ngờ Seryozha nhạy bén đến mức nghe được biến hóa nhỏ nhặt trong giọng nói của mình, nhất thời á khẩu không trả lời được, lấy kỳ phát tình làm lá chắn, “Có lẽ do tiêm thuốc ức chế, không thoải mái lắm.”

Nếu đã tham gia loại nhiệm vụ du hành không gian này thì không thể giấu được kỳ phát tình. Dù sao kỳ phát tình của Cố Trường An trước giờ vẫn luôn không có triệu chứng gì, nên là bạo tẩu pheromone AO trong truyền thuyết càng không phải lo. Cố Trường An cũng chưa bao giờ ngửi được pheromone của chính mình.

Đột nhiên biết được hôm nay là kỳ phát tình của Cố Trường An, Seryozha theo phản xạ có điều kiện giật giật mũi, như một con sói phân biệt mùi của con mồi trong gió rừng.

Cậu chẳng ngửi thấy gì hết.

Nói chung, mặc dù Alpha khi đến kỳ phát tình đã tiêm thuốc ức chế, thỉnh thoảng bọn họ cũng vẫn không thể tránh khỏi việc để lộ một chút pheromone, mà một người tinh thần suy yếu rất khó khống chế được cái này mọi lúc mọi nơi.

Nhưng trên người Cố Trường An chỉ có hơi thở sạch sẽ của sữa tắm dầu gội không mùi tiêu chuẩn của Tiên phong doanh.

Tuy vậy, có lẽ trộn lẫn với khí chất ấm áp trên cơ thể của Cố Trường An, hoặc chỉ là hiệu ứng tâm lý của Seryozha, cậu cảm thấy Cố Trường An tỏa ra một mùi thơm rất nhẹ.

Seryozha nhận ra mình muốn ngửi pheromone của Cố Trường An, bất chợt thẹn thùng, mà việc Cố Trường An có thể khống chế pheromone giỏi như vậy khiến Seryozha rất ngưỡng mộ.

“Anh rất mạnh,“ Seryozha khen ngợi từ tận đáy lòng, sau đó y như tuyên thệ, kiên định nói, “Tôi sẽ cố gắng.”

Cậu muốn trở thành Alpha mạnh hơn Cố Trường An, sau đó, sau đó cái gì? Không biết.

Seryozha chỉ cảm thấy mình phải càng mạnh lên, mới có thể đủ, mà mới có thể đủ cái gì? Cũng không rõ ràng lắm.

Cơ mà lời này Cố Trường An nghe được, tưởng là Alpha trẻ tuổi muốn khiêu chiến sói đầu đàn.

Cố Trường An chưa bao giờ sợ khiêu chiến, thậm chí còn vui vẻ cổ vũ những người trẻ trưởng thành, “Seryozha Konstantinovich, tôi tin cậu.”

Anh nhớ rõ Seryozha từng nói, truyền thống đặt tên của dân tộc cậu còn bao gồm cả tên lót của cha, nên anh gọi Seryozha như vậy.

Hôm qua khi thượng tướng hỏi chuyện Seryozha mới nhắc tới tên cha, không ngờ Cố Trường An còn nhớ rõ, lúc này càng vui vẻ, “Anh vẫn nhớ.”

Cố Trường An cười cười, vỗ vai cái đứa trẻ lớn 1m92 này, chuyển sang mode đại tá, “Chúng ta tiếp tục tuần tra.”

“Vâng!”



Lúc bọn họ quay lại khoang điều khiển, Don và Chamberlain đã đấu võ mồm không biết bao nhiêu lần. Hai người này có lẽ không hợp tính, ở cùng nhau liền như chó với mèo, một câu cũng có thể cãi nửa ngày.

Cố Trường An lúc đầu hơi lo lắng, nhưng một lúc sau, nghe bọn họ dỗi đi dỗi lại cũng vui vẻ, mà làm việc không chậm đi chút nào, Cố Trường An lại thấy thế cũng tốt. Nhiệm vụ này đặc biệt, nếu bầu không khí cứ u ám, đi xa trong thời gian dài, không biết toàn bộ tinh hạm sẽ buồn thảm, khổ sở thế nào.

Thay ca tuần tra tinh hạm hết mười ngày, bọn họ cuối cùng cũng đến điểm nhảy thứ nhất lúc trước.

Ngay cả khi ở trên tinh hạm, loài người muốn bình yên đi qua điểm nhảy cũng vẫn cần phải vào khoang ngủ đông.

Cố Trường An và Seryozha biết rõ nhiệm vụ, biết là sau khi qua điểm nhảy sẽ cực kỳ nguy hiểm, nên không nhiều lời. Sau khi kiểm tra lại hai lần lộ trình dự định, họ im lặng chuẩn bị để tiến vào khoang ngủ đông.

Don và Chamberlain đấu võ mồm mỗi ngày, thật ra cũng là để giảm bớt ngờ vực và áp lực trong lòng, hiện tại rốt cục sắp tiến vào điểm nhảy, hai người đều nghĩ tọa độ đầu tiên của nhiệm vụ hẳn là không quá xa, nên cũng vội vã tiến vào khoang ngủ đông.

Bước qua điểm nhảy này thì bọn họ phải ngủ đông mười ngày.

Mười ngày sau, bốn người tỉnh dậy, trở lại khoang điều khiển.

Don và Chamberlain đều đang đợi Cố Trường An nhập vào tọa độ đầu tiên của nhiệm vụ.

Cố Trường An lại nhập một chuỗi mệnh lệnh dài, màn hình ánh sáng lộn xộn, sau đó biến thành màu đen.

“Đại tá?”

Cố Trường An một bên nhập lệnh khởi động lại, một bên chậm rãi giải thích, như là sợ dọa chết bọn họ.

“Chúng ta vẫn luôn sử dụng hệ điều hành nội bộ của Liên minh Loài người. Nhưng mà, muốn hoàn thành nhiệm vụ này thì phải thực sự truy cập vào Starnet của vũ trụ. Thứ duy nhất có thể thực hiện được việc này là hệ thống thông minh của Conquest.”

Nghe đến đó, Chamberlain đã hiểu rõ, sắc mặt hơi trắng bệch.

Cố Trường An tiếp tục nói, “Vấn đề ở chỗ, chưa ai từng sử dụng hệ thống thông minh này. Không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nên là, các cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Cố Trường An nhập một lệnh cuối cùng. Dường như để phối hợp với lời của anh, toàn bộ đèn trong khoang điều khiển bỗng nhấp nháy, giống y hệt như mấy câu chuyện ma trong truyền thuyết.

Seryozha mặt không đổi sắc, bảo vệ bên cạnh Cố Trường An.

Don thút thít, giả khóc, “Tôi sợ chết.”

Bỗng nhiên, đèn tắt.

Khoang điều khiển tối om.

Cố Trường An nín thở, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Màn hình đột nhiên sáng trở lại.

Đầu tiên trên màn hình hiện ra một đống những cột ánh sáng nhiễu loạn, tiếp theo là màn hình hỏng TV thời xưa, kèm theo tiếng kéo khóa, sau đó màn hình ánh sáng lóe lên các hình ảnh nhìn không rõ, âm thanh cũng ngẫu nhiên bị nhiễu loạn.

Tại một thời điểm nhất định, màn hình lại tối đi, im lặng chết chóc.

Chamberlain đã nhẹ nhàng thở ra, khó hiểu, “Hỏng rồi?”

Ngay khi hắn vừa dứt lời, trên màn hình đột nhiên hiện ra một con trỏ. Những chữ cái to tướng cũng xuất hiện ở giữa màn hình.

[Yêu quái nói, “Ta đã ở dưới biển cả trăm năm, nghĩ rằng: Nếu ai có thể cứu ta thoát ra ngoài, ta sẽ khiến người ấy giàu có suốt quãng đời còn lại.”]

[”Nhưng sau một trăm năm, không có ai đến cứu ta thoát ra.”]

Chữ chiếm hết màn hình, con trỏ bắt đầu nhấp nháy, xóa hết từ lớn này đến từ lớn khác.

Cái này khiến Don lùi lại một bước, “Nó kể chuyện cổ tích cho chúng ta đấy à?”

[Yêu quái tiếp tục, “Bốn trăm năm nữa, trong lòng ta không ngừng nghĩ: Nếu ai đó có thể cứu ta thoát ra ngoài, ta sẽ thực hiện ba điều ước của anh ta.”]

[”Nhưng vẫn chưa có ai đến cứu ta thoát ra ngoài.”]

Xóa đi, tiếp tục.

[Yêu quái cuối cùng nói, “Vì vậy, ta thẹn quá hóa giận, thề trong lòng: Ai đến cứu ta từ giờ phút này, ta sẽ giết người đó, và người đó có thể chọn cách chết.”]

Xóa sạch.

[Vậy, ngươi chọn cái gì?]

Cố Trường An hỏi lại, “Vì sao bọn ta phải chọn?”

[Đây là cái giá phải trả cho việc phong ấn đại nhân ta, giác ngộ đi, binh lính nhân loại.]

Cố Trường An lại giả ngu, nói, “Bọn ta vẫn không hiểu.”

Màn hình giận dữ xóa sạch.

Trên màn hình, một hình hài khổng lồ xuất hiện.

Nó là một con bạch tuộc rất rất lớn màu xanh lục, nửa trong suốt.

Nó tức giận giương lên một cái xúc tu đông lạnh như thạch, chỉ thẳng vào bốn con người bên ngoài màn hình, buộc tội, “Chỗ nào không hiểu! Chỗ nào không hiểu hả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.