71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 72: Chương 72: Cô tự gọi mình là mẹ




Eve với cái bụng to đột ngột xuất hiện trước mặt Cố Trường An.

Thực ra, mặc dù không đoán được Eve sẽ xuất hiện trước mặt mình dưới dáng vẻ này, nhưng sau khi Địch thượng tướng mất, Cố Trường An vẫn luôn kiên nhẫn đợi cô ta.

“Cô đã đến rồi.”

Cố Trường An dùng giọng trần thuật nói ra sự thật này. Anh không hề kinh ngạc, cũng không cẩn thận quan sát Eve.

Eve đang đắm chìm trong cảm giác kinh sợ và giận dữ đan xen nên cũng không phòng bị Cố Trường An. Cô ta lập tức lải nhải nói nhân loại ngu dốt, thao thao bất tuyệt oán giận việc nhân loại lại một lần nữa nhận nhầm tên cô ta. Đồng thời, cô ta cũng hận cái cơ thể Omega mang thai đã khiến cô ta phát ốm này, cũng như việc nó đã mang đến cho cô ta quá nhiều sự tra tấn mà lẽ ra cô ta không phải chịu đựng.

Đương khi nói, Eve cũng ngắn gọn cảm thán về cái chết của Địch thượng tướng, mà trích nguyên lời cô ta thì là - “Đứa con đáng thương của ta. Cơ mà, loài người đúng là cái loại dễ chết như vậy đấy.”

Cố Trường An không nghe kỹ, nhưng não bộ với khả năng hoạt động siêu phàm của anh bây giờ khiến anh có thể nghe thấy tất cả những gì Eve nói - bao gồm cả giọng nói, ngữ điệu và ngay cả những thay đổi nhỏ nhất trong biểu cảm.

Anh nên tức giận.

Nhưng đối với một sinh vật như Eve - kẻ mà có thể là đồng loại của anh - thì anh đã hiểu một điều: lãng phí phần tình cảm nhân loại ít ỏi của mình vào cô ta thật sự là hoàn toàn vô nghĩa.

Nên là, anh rất bình tĩnh.

Anh thậm chí còn khách quan nhận ra sự thú vị của cảnh tượng lúc này - một cái thứ suốt ngày tự xưng là “mẹ” như này lại không thể nào chấp nhận được sự thật việc “làm mẹ” là như thế nào.

Chẳng lẽ cô ta cho rằng “mẹ” chỉ là một thân phận thô thiển tiện lợi trong cuộc đời của một người khác ư? Khách quan mà nói, có lẽ mẹ đúng là như thế thật, nhưng nếu đã tự nhận bản thân mình có “tình thương yêu vĩ đại của người mẹ”, thế thì cô ta không nên có ác ý thù hận như vậy đối với cơ thể Omega này.

Tự nhận bản thân toàn trí toàn năng, thế mà lại thiếu hiểu biết về nhân loại đến mức này.

Thay vì ác ý, có lẽ nên nói rằng cô ta cứ tùy tiện lung tung đến vậy; nhưng mà cũng vì mạnh mẽ như vậy nên cô ta mới khiến vận mệnh của nhân loại đi đến tình trạng này.

Cố Trường An thậm chí còn thất thần nghĩ, hình ảnh của một cô gái trẻ, trong văn hóa loài người, hầu hết toàn không tiếc lời được ca ngợi là dũng cảm, thuần khiết, nhiệt liệt... đủ kiểu từ ngữ đẹp đẽ để miêu tả; còn tình yêu của những cô gái trẻ thường giống như nước trong làm sạch cặn bùn, giống như ngọn lửa rừng thiêu rụi sự bất công, là tấm gương phản chiếu của Trái Đất.

Tuy rằng chẳng rõ tại sao Eve lại lấy hình ảnh một cô gái trẻ để xuất hiện ở Trái Đất, nhưng mà cô ta đã quá khinh nhờn hình tượng thiếu nữ loài người rồi.

Nghĩ vậy, Cố Trường An không còn muốn nghe thêm nữa. Anh còn có việc phải làm.

Cố Trường An bỗng nhiên lên tiếng, cắt ngang mệnh lệnh của Eve - cô ta muốn Cố Trường An sắp xếp cho mình một cuộc phẫu thuật loại bỏ đứa bé trong bụng mình.

“Để bảo vệ loài người, tôi có một ý tưởng cần được thử nghiệm.”

Eve nở một nụ cười hoàn hảo, khen ngợi, “Con của ta, ta biết con sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách hoàn hảo mà. Bất kể thí nghiệm là gì, con đều có thể hoàn thành nó một cách thành công.”

Cố Trường An cũng nở một nụ cười y hệt như cô ta, độ cong của khóe miệng không khác chút nào, nửa thật nửa giả vui mừng nói, “Cô hiểu được như vậy thật đúng là quá tốt.”

Chưa kịp dứt lời, ánh sáng trên người Cố Trường An đã trở nên chói mắt. Anh bỗng đánh một chưởng về phía Eve. Luồng ánh sáng cực nhanh trước khi chạm vào Eve đã hóa thành một tấm lưới không có kẽ hở, nó bọc kín cơ thể Omega được Eve bám vào, sau đó lại thít chặt lại.

Tấm lưới ánh sáng càng ngày càng co nhỏ lại, ánh sáng của Eve bị nhốt trong tấm lưới, dần dần biến mất khỏi cơ thể Omega này.

Bị nhốt trong tấm lưới ánh sáng chính là Eve - hoặc là, chính là sự tồn tại có thể nhìn thấy bằng mắt thường của Eve.

Eve nhận ra có gì đó không ổn, bắt đầu giãy giụa trong lưới. Cố Trường An cảm nhận được đồng loại đang va chạm trong tấm lưới. Anh không đổ máu như loài người, cả người khi thì hóa thành hư vô, đôi khi lại rắn chắc, như thể bị vỡ thành vô số điểm nhỏ, hết lần này đến lần khác lại hợp lại với nhau.

Ánh sáng bị nhốt gào lên giận dữ, “Con cũng phản bội ta!”

Cố Trường An bình tĩnh giải thích, “Đây là một thí nghiệm cần thiết để bảo vệ nhân loại. Và cô - những điều sai trái cô đã gây ra cho nhân loại phải được đánh giá một cách công bằng, sau đó, cô phải nhận những hình phạt mà cô xứng đáng nhận được. Điều đó không quan trọng, nhưng tôi cũng đã không phản bội ý định ban đầu của của cô.”

Ánh sáng bị nhốt bỗng á khẩu, không vặn lại được, sau đó lại nôn nóng hỏi, “Con muốn làm gì?”

Cố Trường An giải thích, “Nếu tôi không nhầm, cơ thể cô ăn trộm được này là góa phụ của Đại tá Lilith. Tôi có nghĩa vụ đảm bảo sự an toàn của cô ấy và con cô ấy. Cô vẫn luôn tự xưng là mẹ, tôi nghĩ, cô chắc sẽ không để ý đến việc bị nhốt bên trong cơ thể của cô ấy, làm năng lượng của cơ thể cô ấy, chia sẻ sự đau khổ với Omega sắp trở thành mẹ này đâu nhỉ?”

Eve dường như điên loạn hét lên, dùng hết sức để giãy giụa, “Không! Con không thể đối xử với ta như vậy! Sao con dám, sao con dám! Kẻ đê tiện này...”

Lưới ánh sáng đã thu nhỏ lại to bằng nắm tay. Cố Trường An cố gắng hết sức điều khiển lưới ánh sáng trong khi Eve đang giằng co. Từ cơ thể anh trào ra vô số luồng sáng, những lớp ánh sáng này chồng lên nhau, bọc lấy lưới ánh sáng kia và Eve, cuối cùng biến thành một quả cầu ánh sáng không khác một quả cầu thủy tinh là mấy.

Giọng nói của Eve đã không thể nghe thấy được nữa.

Quả cầu ánh sáng này dừng lại ở bụng của Omega kia, sau đó lại bị Cố Trường An giấu đi dấu vết.

Eve sẽ mang đến cho Omega này và đám sói con trong bụng nguồn năng lượng cần thiết để tồn tại.

Cô gái Omega mở to mắt. Ký ức cuối cùng của cô là cô đang trên đường về nhà, mà bây giờ cô lại đang đứng trong một văn phòng lạ lẫm cùng với một người đang phát sáng, vì vậy cô lập tức cảnh giác. Cô muốn tìm cách thoát ra, nhưng lại bỗng phát hiện bụng mình to hơn nhiều, lập tức hốt hoảng, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa mà hét lên.

Cố Trường An vẫn còn đang cố gắng ghép bản thân lại. Anh mở miệng, dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể kiên nhẫn giải thích cho cô, “Xin chào, tôi là Đại tá của Tiên phong doanh... Cố Trường An. Hôn thê của cô mấy ngày trước vừa bất hạnh hy sinh, cô...”

Anh chưa nói xong, cô gái Omega này đã ngất xỉu.

Cố Trường An muộn màng nhận ra có lẽ cách mình đưa tin không phù hợp cho lắm.

Anh áy náy nhìn Omega trên mặt đất, không thể không đánh thức AI, “Bạch tuộc tiên sinh...”

Bạch tuộc không biết nhảy ra từ chỗ nào, dừng ở trên bàn làm việc, tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc đưa tin đến phòng y tế.

A Cố của nó càng ngày càng không giống A Cố, nó hơi muốn khóc.

Đúng lúc này, cô gái Omega kia liền tỉnh lại.

Cô ngơ ngác mở mắt. Khi ánh mắt cô chạm đến Cố Trường An, dường như cô đã nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra. Đôi mắt của cô lập tức đỏ lên, nhưng cô vẫn kiềm chế lại cơn xúc động của mình, run giọng hỏi, “Xin chào đại tá, tôi muốn biết Lilith...”

Cố Trường An chưa kịp mở miệng thì bạch tuộc đã nhảy xuống đất, dùng lời nói cố gắng không kích thích cảm xúc để nói với cô gái Omega này về tiền căn hậu quả của sự hy sinh của Đại tá Lilith, cũng như tại sao chính cô ấy lại mất tích.

Sau khi nghe xong, cô gái Omega im lặng thật lâu, vỗ về chiếc bụng của mình, chỉ nói, “Tôi đã hiểu, cảm ơn ngài vì đã giải thích.”

Phòng y tế cử nhân viên đến đón người. Về vấn đề có nên thông báo cho gia đình không, bởi vì cha mẹ của Đại tá Lilith đã trở thành Đại diện Đảng Đại biểu Văn hóa Anh-Mỹ chống lại Tiên phong doanh, nên bọn họ đành phải hỏi về gia đình của cô gái Omega này.

Cố Trường An nhìn bóng dáng của cô gái Omega kia, đột nhiên nói, “Đây là một bi kịch.”

Bạch tuộc muốn cãi nhau, thở phì phì phản bác, “Cô ấy mạnh như thế, sao lại là bi kịch?”

Cố Trường An nghĩ, vì ánh mắt của cô ấy, nhưng thấy dáng vẻ thở phì phì của bạch tuộc, anh chỉ cười cười, không nói gì.

Bạch tuộc lại càng tức giận.



Binh lính Trùng tộc giống cái càng đánh càng điên. Theo lời Đại tá Seryozha, người được dựa trên quân công bổ nhiệm vào vị trí đại tá bỏ trống của Cố Trường An, điều này nghĩa là số lượng các bản sao của Kitano Hikari đang giảm đi, chứng minh rằng “Ông Koenig” kia đang chăm chỉ làm việc.

Đám đại tá nhìn Đại tá Seryozha tuy đang tỏa sáng nhưng vẫn lời ít ý nhiều. Tuy rằng bọn họ không rõ số lượng bản sao Kitano Hikari thì liên quan gì đến Trùng tộc, nhưng nghe thấy bản sao của Kitano Hikari bị tiêu diệt thì cũng thấy rất vui.

Vui xong thì lại đánh Trùng tộc tiếp.

Sau khi Cố Trường An yêu cầu bạch tuộc gửi báo cáo của tàu Conquest cho tất cả mọi người, không ai còn dám phản đối nữa. Ngay cả những người trong Hội đồng Liên minh cũng hiểu rằng Trùng tộc và Kitano Hikari đã trở thành kẻ thù không đội trời chung của tất cả loài người Loại Địa Cầu, đặc biệt là Tiên phong doanh.

Nên là, sau khi Hội đồng Liên minh bị Cố Trường An đơn phương giải tán, bọn họ cứ thế chuyển đi mà thôi. Mặc dù không ít nghị viên vẫn muốn nhăm nhe làm gì đó, bọn họ cũng không ngu đến mức trực tiếp đối đầu với Tiên phong doanh nữa.

Trong đó, lo lắng nhất đương nhiên là William Murdoch.

Sau khi Kitano Hikari lộ rõ chân tướng, hắn đã bị cưỡng chế thực hiện hơn mười cuộc kiểm tra gene, và mỗi lần nhìn kết quả thì đều được thông báo là nghị viên Omega này đã bị Kitano Hikari lừa gạt để “Thực hiện loại bỏ van gene để bỏ đi công trạng“. Vì thế, William Murdoch không tiếp tục bị nhắm vào nữa, tạm thời thoát khỏi tình trạng bị tình nghi.

Nhưng trong tình huống này, William Murdoch lại rất khó có thể làm gì đó cho Kitano Hikari.

Ngày qua ngày, William Murdoch luôn nhớ về lời nguyền rủa của Trùng tộc giống cái hôm đó - ả nói rằng Sensei sẽ lại vứt bỏ hắn một lần nữa. Điều này khiến William Murdoch rùng mình. Hắn phải tuyệt vọng nhớ lại mọi ca phẫu thuật mà Sensei đã thực hiện trên người mình để cố gắng tự an ủi.

Ngày hôm đó, AI của William Murdoch nhận được một thông điệp từ Tiên phong doanh gửi đến tất cả loài người Loại Địa Cầu.

“Việc bắt giữ và trao trả Kitano Hikari, phiên tòa xét xử công khai Kitano Hikari và những người giúp đỡ anh ta sắp được bắt đầu. Các thành viên cũ của Hội đồng Liên minh yêu cầu di chuyển đến tàn tích của Hội đồng Liên minh ngay lập tức. Nếu không có mặt ở đó trong vòng nửa giờ, tất cả sẽ bị cưỡng chế vận chuyển đến địa điểm. Phiên tòa công khai sẽ được truyền hình trực tiếp trên Starnet. Hiện trường rất nguy hiểm, vì vậy xin dân chúng bình thường đừng có mặt.”

Hắn có thể nhìn thấy Sensei rồi!

William Murdoch vui vẻ trở lại. Hắn nở nụ cười tươi, chạy đến tàn tích của Hội đồng Liên minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.