Bạch tuộc cho bọn họ một cái nhìn tổng quan về hành tinh mục tiêu số 3 một cách chi tiết nhất có thể trong phạm vi quy tắc cho phép.
Hành tinh số 3 là hành tinh có thành phần chính là đá silicat, bề mặt được bao phủ bởi cồn cát, miệng núi lửa và nước lỏng, nhiệt độ ôn hòa và vừa phải.
Trên hành tinh số 3 tồn tại hàng chục nghìn sinh vật không xác định, mà chúng lại đang giảm đi một cách nhanh chóng với tốc độ bất thường, nghi rằng đang trong tình trạng chiến tranh hoặc thảm họa khí tượng.
Sau khi nghe bạch tuộc nghiêm túc giới thiệu, Don không khỏi tặc lưỡi, “Bây giờ nghe cái loại tin dữ này tôi cũng chẳng mất bình tĩnh nữa, cái này chẳng lẽ chính là 'nợ nhiều không lo' ư?”
Chamberlain theo bản năng tiếp, “Mây đen mù sương.”
Seryozha nhìn Cố Trường An “Sương mù xem hoa?”
Bị đôi mắt xanh xám cuồn cuộn biển tình của cậu nhìn, Cố Trường An bỗng quên sạch đống thành ngữ tiếng Trung, đành giả vờ cảm thán, cười cười, “Địch thượng tướng biết Don nhớ thương anh ấy như vậy, chắc chắn nhất định sẽ rất vui.”
Ba người lập tức trở nên vui vẻ.
Địch thượng tướng là một tướng quân tốt, Tiên phong doanh từ trên xuống dưới đều sống chết thề trung thành với hắn, nhưng tuyệt đối chẳng phải loại tướng quân mà cấp dưới sẽ nhớ thương khi đi xa.
Hơn nữa, tuy rằng Địch thượng tướng đẹp trai không ai sánh bằng, nhưng hắn lúc nào cũng có cái nhướng mày với nụ cười lạnh chờ chế giễu trên mặt, lúc nào cũng sẵn sàng chọc tức người khác; mà bọn họ thì chưa một ai đã thấy cái “rất vui” kia cả, sau khi Cố đại tá nói mới tưởng tượng, mà tưởng tượng xong thì giật hết cả mình.
Don bất lực giang tay, “Đại tá, nếu Địch thượng tướng nghe thấy lời anh nói, nhất định sẽ khinh bỉ nhìn chúng ta, bắt chúng ta huấn luyện càng vô nhân đạo đó!”
Cái này rất có khả năng thành sự thật - bọn họ thậm chí còn có thể tưởng tượng ra giọng điệu ghét bỏ của Địch thượng tướng. Nghĩ đến đây, Chamberlain và Cố Trường An đều thấp giọng cười, mà Seryozha cũng hơi cong khóe môi.
Tiên phong doanh giống như gia đình bọn họ vậy.
Nào có ai đi xa không nhớ về gia đình?
Bây giờ cách điểm nhảy lớn sáu ngày đường, bọn họ vẫn duy trì quy luật làm việc và nghỉ ngơi, cố gắng hết sức để duy trì một thói quen quen thuộc trong một tình huống vốn đã hoàn toàn bất thường.
Trên thực tế, không ai trong số họ có tinh thần tốt cả.
Don và Chamberlain không tiếp tục ngủ riêng. Pheromone của Alpha không thể có tác dụng xoa dịu Alpha bằng pheromone của Omega, nhưng lúc ngủ có thể cảm thấy người yêu bên cạnh chắc chắn yên tâm hơn nhiều so với ngủ riêng - cái thỏa mãn về mặt tinh thần này không gì thay thế được.
Mà Seryozha và Cố Trường An cũng giống như vậy.
Bọn họ không trực tiếp nói về cái này, nhưng từ sau lần Cố Trường An tỉnh lại trên lưng sói trắng, việc này cứ tự nhiên diễn ra tiếp. Mỗi buổi tối, Cố Trường An đều sẽ chải lông cho sói trắng, sau đó ngủ thiếp đi trên lưng cậu.
Tuy Seryozha cảm thấy không vui vì không thể nhìn thấy đại tá đang ngủ trên lưng mình, nhưng mỗi sáng sớm cậu đều có thể ngửi thấy hương bão tuyết quẩn quanh bên người anh, cậu sẽ vô thức vẫy đuôi tít mù, nên là Seryozha nào dám mở miệng nói cái gì.
Cố Trường An thì cơ bản chẳng nhận ra mình càng ngày càng ỷ lại Seryozha.
Bọn họ cứ thế đến tận ngày thứ tư của hành trình đến hành tinh số 3.
Loại Địa Cầu năm thứ 71, mùng ba tháng một.
Nếu không nhờ AI nhắc nhở, Cố Trường An cũng quên mất ngày mai là kỳ phát tình của mình.
Vì thế, sói trắng nhận được một cánh cửa đóng chặt.
Seryozha cực kỳ sốt ruột, cũng cực kỳ thất vọng. Cậu biến lại hình thái người, đối mặt với cánh cửa, hỏi, “Đại tá, em làm anh giận ư?”
Cố Trường An đứng sau cửa, nghe giọng nói tràn đầy thất vọng của cậu, bỗng tưởng tượng ra dáng vẻ buồn bã của cậu, lập tức không thể chịu được. Nhưng mà, anh không thể làm gì khác, đành phải ép bản thân cứng rắn lên, dịu dàng nhưng kiên định từ chối, “Không phải, chỉ là tôi không muốn người khác ngửi thấy pheromone của mình. Tôi không giận cậu.”
Nhưng nghe xong lý do, Seryozha càng thấy tổn thương.
Rõ ràng ngủ trên lưng mình mấy ngày, sao bây giờ lại y như quay về điểm xuất phát rồi?
Nhưng mới nghĩ như vậy, Seryozha đã thôi ngay, cảm thấy mình rất là được đằng chân lân đằng đầu. Đại tá đã nói từ trước rằng anh không thích Alpha, cũng không thích pheromone của Alpha. Được ngủ chung với anh mấy hôm trước đã tốt hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng lúc mới bắt đầu theo đuổi đại tá của mình rồi.
Seryozha ấn tay phải trên cửa, dường như có thể cảm nhận được đại tá qua lớp cửa này. Nhưng mà động tác này có vẻ hơi ngốc, cậu cũng biết thế, nhưng cậu không muốn rời tay.
Seryozha đối mặt với cánh cửa, hỏi, “Vậy, tối mai em có thể đến không?”
Lúc này, Cố Trường An mới đột nhiên nhận ra, mấy hôm trước hôm nào bọn họ cũng ngủ chung.
Anh bỗng chốc luống cuống hết cả lên.
Dường như bọn họ không nên làm như vậy.
Cố Trường An không trả lời. Seryozha lo lắng chờ đợi, chờ mãi chờ mãi mới dám gọi một tiếng, “Đại tá?”
Không thể làm em ấy đau lòng.
- đây là phản ứng đầu tiên của Cố Trường An.
Vì thế, anh buột miệng, “Có.”
Seryozha cảm thấy y như vừa đánh xong một trận chiến mô phỏng vô cùng khó khăn - cái kiểu cảm giác như là vừa sống sót sau tai nạn vậy.
“Vậy thì đêm mai gặp,“ sợ Cố Trường An đổi ý, Seryozha lập tức trả lời, sau đó liền chào, “Đại tá, anh hãy nghỉ sớm đi.”
Tiếng bước chân của cậu xa dần.
Cố Trường An vẫn đứng sau cửa, chẳng động đậy gì. Trong lòng anh có một trực giác, anh đang chờ xem trực giác này có đúng không.
Quả nhiên, không lâu sau đó, có tiếng chân rất nhẹ xuất hiện - là tiếng động nhỏ xíu của phần thịt mềm dưới chân sói chạm vào mặt đất. Sau đó, lại có tiếng thứ gì ngã phịch xuống đất, tiếng động rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy gì.
Cố Trường An dựa vào cửa, vẻ mặt dịu dàng hẳn đi.
Chờ đến lúc sói trắng có vẻ đã ngủ rồi, Cố Trường An mới quay lại giường, nhìn thời gian, sau đó tiêm cho mình thuốc ức chế pheromone của Omega.
Cố Trường An tính đến trường hợp xấu nhất - nếu giống như lần phát tình lần trước, pheromone của anh không có cách nào khống chế, anh sẽ lại phải bịa một cái cớ nào đó để ở lại phòng ngủ suốt cả ngày.
Nhưng mà, sự tình lại khác xa so với suy nghĩ của anh. Đêm nay anh ngủ rất yên, pheromone không bạo loạn, thậm chí dường như khôi phục lại phản ứng giống như hồi anh chưa lên tàu Conquest vậy. Ngay cả lúc anh tập trung chú ý, anh cũng không ngửi thấy chút pheromone nào.
Nếu Cố Trường An nghiêm túc đọc những thông tin giáo dục giới tính về AO định mệnh, anh sẽ nhận ra thực ra tình huống của anh không phải “khôi phục trạng thái bình thường“. Thực ra, bởi vì anh thường xuyên tiếp xúc với pheromone của Alpha định mệnh, hai người đã tiến vào thời kỳ ổn định khi mà đối tượng định mệnh bổ sung lẫn nhau.
Ở thời kỳ ổn định này, cả hai đối tượng định mệnh đều có thể dễ dàng khống chế pheromone, linh hồn sói không yên của Alpha được xoa dịu, Omega cũng không xuất hiện phản ứng nghiêm trọng khi tiếp xúc với Alpha định mệnh của mình. Vì thế, cả hai sẽ càng ngày càng ỷ lại đối phương.
Nói đơn giản thì là, thời kỳ này tạo ra điều kiện thích hợp để thúc đẩy AO định mệnh dễ dàng yêu đương, sau đó nhanh chóng đánh dấu nhau.
—
Phòng huấn luyện ngày hôm sau.
Don nhìn vị đại tá đã vô thức lại gần Seryozha lần thứ n ngày hôm đó, rơi vào trầm tư.
Đương nhiên cái này không phải tại vì anh thấy ngạc nhiên về việc hai người này ở bên nhau - ngày nào mà sói trắng kia chẳng diễu võ giương oai rời khỏi phòng ngủ đại tá từ sáng sớm. Nói cho cùng thì, ngay từ lúc hai người này chưa nhận ra tình cảm của mình, đôi mắt nhìn thấu hồng trần của Don thượng tá đã sớm thấy rõ hai người này nhất định sẽ dan díu với nhau.
Nhưng mà anh cảm thấy ngạc nhiên ở hai điểm: một là, yêu đương vào quả nhiên người ta sẽ ngu đi, đại tá mạnh mẽ như vậy cũng không phải ngoại lệ; hai là đại tá chính là một Alpha điển hình, mà Seryozha lúc nào cũng tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt đại tá... Chẳng lẽ đại tá mới là người đã tấn công? Chẳng lẽ anh thua cược với Chamberlain ư? Không không, thế không được.
Don hơi thất vọng, còn Chamberlain lại ngầm nhẹ nhõm.
Không phải là Chamberlain không tin đại tá - thực ra hắn cũng đâu thèm để ý đến đời tư người khác, chỉ là, Don đặt cược quá chết người: anh muốn làm ở phòng điều khiển lúc nửa đêm không có người! Chẳng lẽ bạch tuộc tiên sinh cần ngủ sao? Chẳng lẽ lại còn muốn đến chào hỏi bạch tuộc tiên sinh trước khi làm? Hắn chỉ cần nghĩ đã thấy xấu hổ muốn chết!
Người yêu quá táo bạo cũng thật là phiền não.
Nhưng Chamberlain không chú ý còn tốt, nếu đã chú ý, hắn phải để ý đến từng chi tiết một mới thôi.
Khác với ba người còn lại vì cơ số lý do nên đều biết quá ít kiến thức sinh học về Omega, Chamberlain là người ngay cả cái này cũng phải biết rõ, nên là, kiến thức sinh học về sáu giới tính nam nữ ABO hắn đều nắm toàn diện.
“Thể hiện lãnh thổ” của Alpha thật ra không phải thuật ngữ học thuật gì cả, chỉ là một cách trêu chọc tán tỉnh mà thôi. Cho dù người trong lòng có bất kể giới tính gì, Alpha đều sẽ muốn lưu lại pheromone trên người đối phương, nên là sẽ luôn cố ý tỏ vẻ vô tình đụng vào người đối phương. Nếu không làm hoặc không thể làm, Alpha sẽ trở nên phiền lòng cáu kỉnh.
Nhưng biểu hiện của đại tá - thỉnh thoảng cau mày, vô thức lại gần Seryozha, hoàn toàn chẳng có ý đồ đụng vào cậu - lại không giống “thể hiện lãnh thổ” cho lắm.
Cái này rõ ràng là Omega cảm thấy không thoải mái nên theo bản năng lại gần Alpha ấy chứ!
Đại tá nhíu mày, có thể là vì thiếu pheromone của Seryozha nên cảm thấy không khỏe.
Chamberlain cẩn thận suy nghĩ cái này, bỗng nhiên hoảng hốt.
Don thấy Chamberlain bất thường, lo lắng hỏi, “Anh làm sao thế?”
Đang quá kinh hoàng, Chamberlain cũng không nhận ra Don đã lại gần. Người yêu xinh đẹp bỗng xuất hiện trước mặt, Chamberlain liền nghĩ đến vụ cá cược kia, nháy mắt quay lại dáng vẻ lạnh lùng, “Chỉ là đang nghĩ đến một suy đoán không chắc chắn lắm thôi, tôi cần đi bàn bạc với đại tá một lúc.”
Don đã quen với việc dáng vẻ hắn lúc nói chính sự chính là biểu hiện thế này, không nghi ngờ hắn.
Chamberlain thầm cầu nguyện trong lòng một lúc mới bình tĩnh lại được.
Hắn trung thành với Cố Trường An bởi vì anh mạnh mẽ và vô cùng có trách nhiệm với vị trí của mình. Bất kể giới tính của Cố Trường An là gì, anh cũng là vị đại tá đã chắn trước người bọn họ trong khoảnh khắc nguy kịch.
Chamberlain đến trước mặt Cố Trường An, hiếm khi nói lắp một lần, “Đại tá, tôi có chuyện... có chuyện muốn nói.”
Sau khi đồng ý đi đến phòng điều khiển chính, Cố Trường An rõ ràng cảm thấy mình càng ngày càng cách xa Seryozha, nhưng anh bỏ qua sự khó chịu trong tiềm thức, cố gắng tập trung. Lúc này, phát hiện Chamberlain cũng đang thất thần, anh mới cảm thấy hơi buồn cười, nhắc nhở, “Thượng tá Chamberlain?”
Chamberlain cười gượng, không biết nên mở miệng thế nào, đành vòng vo nói chuyện khác kéo dài thời gian. “Tôi nghĩ mình còn thiếu đại tá một tiếng xin lỗi vì lúc trước cứ vô lý khăng khăng nhận anh là Messiah.”
Cái này cũng hơi xấu hổ, nếu Chamberlain không tự nghĩ ra, Cố Trường An cũng chẳng biết nên giải quyết sao để không xúc phạm đến tín ngưỡng của đối phương. Vì thế, anh cười, “Chuyện này đã qua rồi, đúng không? Tôi tôn trọng sự ngoan đạo của cậu, cũng cảm ơn cậu đã hiểu cho tôi.”
Chamberlain nghĩ lại bản thân mình lúc đó cuồng tín thế nào, vẫn thấy hơi ám ảnh. Hắn lạnh lùng tự phân tích, “Không, tôi nhất định phải xin lỗi anh. Áp đặt tôn giáo của mình lên người khác, cái này lúc bình tĩnh lại tôi thật sự không chấp nhận được. Lúc ấy, tôi không chỉ không tôn trọng việc anh vô thần, tôi còn không tôn trọng tôn giáo của mình, cái này chính là báng bổ Chúa. Mà tôi có hành động như vậy cũng bởi vì bản thân tôi yếu đuối, tuyệt vọng muốn phép màu xuất hiện, đặt hết áp lực và hy vọng lên người anh. Hành vi này đúng là rất hèn nhát.”
Mặc dù Cố Trường An luôn biết vị thượng tá này ngoan đạo đến mức nào, nhưng việc tận mắt chứng kiến một người đồng thời thể hiện sự tỉnh táo và cuồng tín hoàn toàn trái ngược nhau vẫn khiến anh cảm thấy tín ngưỡng đúng là kỳ diệu.
“Rốt cục tín ngưỡng là cái gì?”
Chỉ khi lời nói vừa dứt trên môi, Cố Trường An mới nhận ra mình đã vô tình nói ra câu hỏi vẫn luôn canh cánh trong lòng. Trước mặt Chamberlain ngoan đạo như vậy lại hỏi một câu như thế thật không phải, Cố Trường An lập tức muốn xin lỗi, cũng định nói sang chuyện khác.
Chamberlain không để ý, trả lời, “Đại khái tôn giáo chính là trong những lúc khó khăn nhất, ta hy vọng sẽ có kỳ tích từ trên trời rơi xuống. Chẳng hạn như, lúc còn bé, gặp phải người xấu, anh sẽ kêu to xin giúp đỡ, đúng không?”
Cầu nguyện chính là cách người trưởng thành xin giúp đỡ.
Cố Trường An tỏ vẻ khó hiểu, “Gặp người xấu ư? Thế thì đương nhiên phải đánh thắng hắn để bảo vệ bọn nhỏ rồi.”
Chamberlain sửng sốt, lại nhớ đến Eve ngày đó nói không ít những thứ kỳ lạ, lại càng nghi ngờ cách cô giáo dục những sinh vật hình thái người. Nhưng bây giờ chẳng phải lúc nói chuyện này. Lúc Chamberlain lại nhìn về phía Cố Trường An, ánh mắt của hắn ân cần như một vị linh mục, “Bất kể thế nào, tôi cũng đều chân thành xin lỗi anh, tuyệt đối sẽ không làm gì giống thế về sau nữa.”
Hắn kiên quyết như vậy, Cố Trường An cũng suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói, “Vậy thì tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu. Không cần nhắc lại chuyện này nữa.”
Chamberlain gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó, hắn trầm mặc một lúc mới dám căng thẳng mở miệng, “Đại tá, tôi để ý đến một số thứ, mà dựa vào những chi tiết này, tôi có một suy luận khó tin. Thực ra, mặc dù suy luận này có đúng hay sai, tôi cũng không để ý. Tôi bảo đảm với anh, những thứ tôi sắp nói hoàn toàn là vì tò mò và có ý nhắc nhở, chứ không hề có ý định xấu nào. Đồng thời, tôi cho rằng mình rất cần phải nhắc nhở anh nên mới dám đặt câu hỏi với anh. Anh có thể trả lời, cũng có thể không trả lời, tôi rất tôn trọng thực lực của anh, sẽ không có thành kiến gì với anh sau khi nhận được đáp án.”
Hắn nói vòng vo như thế, nếu Don là người đứng trước mặt hắn, chắc chắn đã xắn tay áo sẵn sàng xông vào đánh nhau với hắn.
Cố Trường An trong lòng cũng hơi đoán được, nhưng trên mặt vẫn chẳng có biểu tình gì.
Rốt cuộc, Chamberlain cũng đã nói đủ để chuẩn bị tinh thần, liền hỏi, “Anh là Omega đúng không?”
Cố Trường An bình tĩnh hỏi lại, “Điều gì đã khiến cậu nghĩ thế?”
“Tôi nghĩ anh nên đọc kỹ kiến thức về AO định mệnh.”
Nếu Cố Trường An đã không muốn trả lời thì Chamberlain cũng nói được làm được. Hắn đã nhắc nhở xong, bây giờ liền nói tiếp, “Anh không trả lời, tôi cũng không biết đáp án là gì. Tôi sẽ không hỏi lại, tôi cũng sẽ không nói với người thứ ba. Đại tá, tôi quay lại huấn luyện đây.”
Chamberlain nói xong, liền xoay người rời đi.
Lúc hắn sắp rời khỏi phòng điều khiển, hắn nghe thấy từ đằng sau mình truyền đến một tiếng cảm ơn.
Chamberlain dừng bước.
Chamberlain quay người lại, chạm gót chân vào nhau, thực hiện chào kiểu quân đội với Cố Trường An, sau đó lại xoay người rời đi.
Cố Trường An gọi, “Bạch tuộc tiên sinh, ta muốn tư liệu kỹ càng về AO định mệnh.”
Trưa hôm đó, dưới sự trợ giúp của bạch tuộc, để giải quyết vấn đề thiếu thốn pheromone của Alpha định mệnh, cũng để cho mình thôi thực hiện những hành động kỳ cục, Cố Trường An đành giải quyết vấn đề bằng một phương án anh cũng không tự hào cho lắm.
Seryozha cũng không phát hiện cậu thiếu một chiếc áo đồng phục.
Cậu thật ra cũng cảm thấy hương bão tuyết trên người đại tá đậm hơn một chút, nhưng Alpha thỏa mãn sung sướng này làm gì còn lý trí mà phân tích nữa.
Hai ngày sau, tàu Conquest chuẩn bị tiến vào bước nhảy vọt lớn. Bước nhảy vọt này dài chưa từng có, mất khoảng 32 ngày và 6 giờ. Trong lịch sử của Loại Địa Cầu, chưa bao giờ có bước nhảy vọt nào dài như vậy cả.
Chamberlain, Don và Seryozha đều đã bước vào khoang ngủ đông.
Cố Trường An đổ đầy thuốc ức chế pheromone của Omega vào ống tiêm của khoang ngủ đông, hẹn ngày giờ nhất định.
Anh đến phòng ngủ của Seryozha, mặc một chiếc áo đồng phục khác của cậu vào, sau đó ngồi trong khoang ngủ đông trò chuyện với bạch tuộc trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại.
Bạch tuộc ở lại trên màn hình sáng của AI mãi đến tận lúc sắp xuất phát.
“Bạch tuộc tiên sinh, tháng sau gặp lại.”
“Bai bai A Cố~”
Khoang ngủ đông đóng cửa, dịch ngủ đông được rót đầy, Cố Trường An chìm vào hôn mê.
Tinh hạm Conquest bắt đầu bước nhảy vọt.
—
[”Hồi ký của đại tá Don”, trích đoạn ba.]
[Cho đến tận khoảnh khắc đó, tôi vẫn nghĩ rằng hối tiếc lớn nhất của cuộc đời tôi chính là tôi đã không thuyết phục thành công cái tên khó hiểu đó làm trong phòng điều khiển chính của Conquest...
Phía dưới đã lược bỏ 3724 chữ.]