Phòng điều khiển chính trước mặt Cố Trường An tràn ngập cát bạc.
Seryozha trong hình thái sói đang bị dây leo cát bạc trói chặt, phần lớn thân bị cát bạc vùi lấp, khóe miệng vẫn chưa khô máu. Sói trắng phát ra một tiếng gầm gừ thấp từ cổ họng, trông có vẻ rất khó chịu.
Don và Chamberlain cũng đang bị buộc chặt bằng dây leo cát bạc. Chamberlain đang mặc một bộ trang phục giám mục kỳ lạ, còn Don thì đang ăn vận như một vị vua thế kỷ 16 phương Tây. Trên mặt bọn họ đều ngập tràn kinh ngạc và đau khổ - có vẻ như bọn họ cũng đang bị cát bạc tra tấn trong ảo cảnh.
Những chiếc gai từ dây leo bạc đâm vào trái tim mỗi người, nhưng không hề làm họ cảm thấy đau đớn, cũng không có máu chảy ra. Nó giống như một “độc giả” vô hại, nhưng thực ra nó là cái gì, Cố Trường An không biết.
Anh cứ tưởng mở mắt ra là sẽ có thể thấy, nhưng sự thật đã tát anh một cú thật đau.
Cố Trường An càng muốn kết thúc tất cả càng sớm càng tốt.
Nhưng chính xác thì anh phải làm thế nào? Cát bạc trong phòng điều khiển chính dường như đang giảm dần, nhưng khi Cố Trường An cố gắng thoát khỏi nó, anh nhận ra mình hoàn toàn không thể.
Anh không thấy đủ rõ.
Anh không đủ mạnh.
Thế thì, có thể làm gì để cứu bọn họ?
Tai phải của Cố Trường An bỗng đau nhói. Trong nháy mắt cơn đau đã tăng theo cấp số nhân, hơn hẳn mọi lần trước đó. Quá đau, Cố Trường An không thể không nghĩ đến miêu tả về việc Omega sinh con - đau như bóp dưa hấu ra khỏi lỗ mũi. Anh không biết liệu hiện tại mức độ đau này có thể sánh được với cơn đau đó hay không.
Âm thanh kì dị trong tai càng ngày càng tăng. Trong lúc đang hôn mê, Don đột nhiên hét lên một tiếng thê lương, nghe thấy vậy, Cố Trường An cố hết sức bỏ qua âm thanh kỳ quái trong tai, vươn tay cúi đầu nắm một nắm cát bạc quan sát.
“Con của ta.”
Một tiếng kêu nhẹ nhàng vang lên, ngắt dòng suy nghĩ của Cố Trường An.
Giọng nói này...
“Con của ta.”
Cố Trường An kinh ngạc nhìn về phía giọng nói.
Một người phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi đột ngột xuất hiện trong phòng điều khiển chính. Cô không đi giày, nhưng cát bạc dường như khiếp sợ cô, không dám chạm vào mắt cá chân của cô.
Cô có mái tóc mềm mại, đôi mắt đẹp và nụ cười dịu dàng. Cô mặc một chiếc áo cổ lọ màu trắng với một chiếc váy trong màu đỏ nhạt, váy ngoài màu xanh đậm. Cô đang ngồi ở bàn điều khiển giống như Cố Trường An vẫn thường làm.
Cô trông giống một Madonna xinh đẹp, thanh thoát trong một bức tranh sơn dầu phương Tây. Vẻ ngoài của cô rõ ràng là của sơ Eve thời trẻ.
Cô đang phát sáng - đây không phải là một lời khen - mà cô đang thực sự phát ra một thứ ánh sáng dịu dàng theo nghĩa đen. Cô không thể là con người.
Con người không phát sáng, đơn giản là thế.
Nhưng điều khiến Cố Trường An giật mình không phải là sự xuất hiện đột ngột của cô.
Cố Trường An phát hiện phía sau bả vai của cô là màn hình chính cũng đã bị cát bạc xâm chiếm. Có lẽ cát bạc đã xâm nhập vào hệ thống trung tâm của Conquest, bởi vì thứ mà Cố Trường An nhìn thấy không phải là bạch tuộc tiên sinh.
Trên màn hình là một chàng trai cao lớn tóc vàng đang hôn mê. Hắn có vẻ ngoài cương nghị, thân mặc một bộ quân phục của thượng tướng. Không quân nhân Tiên phong doanh nào sẽ nhận nhầm người này hết - hắn là cựu thượng tướng Friedrich.
Không phải Kha Mạch.
Là Friedrich.
Nếu thượng tướng Friedrich là nguyên liệu hình thành nên bạch tuộc tiên sinh, vậy thì người vợ Omega đã cưới kia đóng vai trò gì? Rốt cục thượng tướng Friedrich và người Zuke đã có giao dịch gì?
Hết nghi ngờ này đến nghi ngờ nọ cứ rối lên trong đầu Cố Trường An khiến anh nhất thời không nói nên lời nào cả.
“Con của ta,“ sơ Eve trẻ tuổi không nhận được sự chú ý của Cố Trường An, dịu dàng mở miệng lần thứ hai, như mẹ đang mắng đứa con trai ham chơi của mình, “Con không nên cầm những thứ bẩn thỉu như thế.”
Thứ bẩn thỉu?
Cố Trường An bắt gặp ánh mắt của cô. Thật khó để anh có thể trở nên thân thiết với cô gái Eve quá trẻ này - một người nhìn qua trông cũng bằng tuổi anh. Cảm giác này giống như một người đột nhiên phát hiện ra người bà đã khuất của mình chưa chết, thay vào đó đã lấy lại được tuổi thanh xuân vậy. Ở trong tình huống này, không ai có thể ngay lập tức cảm nhận lại tình bà cháu thắm thiết, có đúng không?
Huống chi, bà của anh cơ bản còn có vẻ không phải là con người.
“Thứ bẩn thỉu?”
Nhưng đồng đội của anh vẫn đang đau đớn chìm trong hôn mê, Cố Trường An thật sự không có tâm trạng để trò chuyện hay giả ngu gì hết. Anh xòe lòng bàn tay, nhìn cát bạc nhỏ đến không đo được rơi qua kẽ ngón tay, lặp lại lời nói của Eve trẻ tuổi, hỏi thẳng, “Trong mắt bà, bọn họ cũng chỉ là những thứ bẩn thỉu thôi sao? Nếu thế, liệu tôi có thể hỏi bà cứu bọn tôi không?”
Giọng nói Cố Trường An toàn vẻ xa cách, khiến Eve trẻ tuổi đau khổ, “Con của ta, có phải con cảm thấy ta đang lừa gạt con hay không? Cơ thể của ta thật sự đã qua đời.”
Cô bổ sung thêm, nói như thề, “Cơ thể phụ nữ loài người của ta, đúng thế, nó đã già đi và chết. Ta cũng không lừa con.”
Cố Trường An xoa thái dương, ngắt lời, “Xin lỗi, đồng đội tôi còn đang mắc trong...”
Eve trẻ tuổi vươn ngón tay ra, búng nhẹ trên không trung, ngay sau đó, toàn bộ không thời gian đều dừng lại - cát bạc, Don, Chamberlain và Seryozha đều không nhúc nhích, mà trong số đó, không biết Don đã gặp gì trong ảo cảnh, cổ anh bỗng bị cứa một vòng, rỉ máu.
Như thể đọc được suy nghĩ của Cố Trường An, cô cất lời, “Kia không phải là ảo cảnh.”
Cái gì?
Cố Trường An bây giờ mới nhìn lại về phía cô.
Eve trẻ tuổi chẳng thèm để ý đến cả phòng ngập cát, phất tay, “Tất cả những trò... những thứ, gọi thế nào cũng được, không phải ảo cảnh mà nhân loại nghĩ.”
Cô lựa chọn từ ngữ, tựa như đang cố gắng tỏ vẻ không khinh miệt, nhưng thái độ khinh thường như vậy đủ để chứng minh hành tinh số 2 trong mắt cô chẳng đáng để nhắc tới chút nào. Cô tiếp tục giải thích, “Nó không phải ảo cảnh. Dựa vào cách nói của nhân loại, có lẽ có thể gọi nó là chiều không gian song song.”
Có lẽ trông cô quá trẻ, quá không giống sơ Eve trong hồi ức của anh, đối với Cố Trường An, Eve trẻ tuổi vừa có cảm giác hơi quen thuộc, lại vừa có vài phần ưu việt giống cảm giác mà vị ảo thuật gia kia đem lại cho anh.
Có rất nhiều khác biệt nhỏ trong cách nói và hành vi giữa cô ấy và sơ Eve loài người. Trong đó, sự thay đổi trong giọng điệu là lớn nhất - cô không còn che giấu sự thật rằng mình không phải là con người, cũng không thể hiện một số sự dịu dàng thông thường của mình. Có vẻ như việc thoát khỏi lớp da người đã cho cô sự tự do trở về bản chất thật của mình.
Càng giống nhau thì sự khác biệt càng rõ ràng. Vì vậy, Cố Trường An càng ngày càng thấy cô trở nên xa lạ.
Sự lạnh lùng của cô càng khiến cô trở nên xa lạ. Cái này khiến Cố Trường An nhớ lại cách mình đối xử lạnh lùng với người cây trong ảo cảnh vừa rồi.
Tại sao lúc đó anh lại lạnh lùng với người cây như vậy? Cho dù kẻ đối diện không phải là con người, và cuối cùng cũng lộ bản chất thật của mình, nhưng sự lạnh nhạt của chính mình cũng khiến Cố Trường An càng sợ. Và giọng điệu của bản thân lúc đó lại còn có chút giống với Eve đang đứng trước mặt anh.
Trong lòng căng thẳng, Cố Trường An không thể không quay đầu nhìn Seryozha, hỏi lại, “Bà nói, những thứ chúng ta trải qua trong ảo cảnh thật sự xảy ra?”
“Ở không thời gian nào đó, đúng vậy, nhưng chúng nó cũng không liền mạch như không thời gian này - nếu con đã thoát ra, những không thời gian con đã trải qua cũng sẽ biến mất.”
Eve trẻ tuổi an ủi, “Con cũng có thể coi chúng nó là những cơn ác mộng. Rốt cục thì, đại não và cơ thể của nhân loại cũng chỉ có khả năng nhận thức hữu hạn mà thôi.”
Một khoảng lặng dài.
Cố Trường An nhẹ giọng tiếp lời, “Bà nói như thể ám chỉ rằng tôi không phải nhân loại vậy.”
Eve trẻ tuổi cười rộ lên, “Con của ta, con chưa bao giờ là đứa trẻ ngốc, vì sao lại còn học thói biết rõ còn hỏi của nhân loại vậy?”
“Vậy thì tôi là cái gì?”
Cố Trường An nhìn sâu vào đôi phát của sinh vật phát sáng hình người trước mặt, bĩnh tĩnh lặp lại, “Tôi là cái gì?”
—
Những thứ Chamberlain trải qua cũng giống những thứ Cố Trường An, Don, Seryozha trải qua.
Đầu tiên, nhìn lại cả cuộc sống của mình hết cảnh này đến cảnh khác. Sau đó, trải nghiệm lại những cảnh trọng điểm có dao động cảm xúc mạnh mẽ.
Đây là bài kiểm tra của Chúa sao? Chamberlain cũng không rõ.
Hắn lại thấy cậu bé kia một lần nữa.
Cậu bé vẫn còn nhỏ, nhưng không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp của cậu - đặc biệt, trong trang phục trắng có mũ trùm, cậu quả thực giống hệt thiên sứ giáng trần.
Vẻ đẹp như vậy, làm sao có ai đã gặp lại có thể quên được.
Chamberlain có đôi mắt biết thưởng thức cái đẹp, cũng không thiếu trái tim chân thành.
Nếu Chamberlain trong lúc nghe giảng đạo đã nhìn thấy cậu bé trong dàn hợp xướng say sưa hát, hoặc nếu lúc đi ngang qua bãi cỏ nơi các cậu bé đang tụ tập đã nhìn thấy cậu và bạn bè vui vẻ chơi bóng, thì rất nhiều điều sau đó đã không xảy ra.
Khi hắn bị bố mình lo lắng trách mắng vì đã vạch trần hành vi của Cha O'Neal, khi hắn nhận được tin dữ về việc bố mẹ qua đời do tai nạn, khi Cha O'Neal trở thành thành viên Quốc hội Đảng Đại biểu Văn hóa Anh-Mỹ, khi lão ta từ trên cao nhìn xuống hắn, gửi cho hắn một câu “an ủi”, Chamberlain đúng thật đã nghĩ đến, nếu hắn không có thành kính đến vậy, nếu hắn không ở lại đọc sách, nếu hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đó...
Nhưng cuộc sống làm gì có nếu.
Mà cho dù có, nhiều năm Chamberlain tự hỏi, cuối cùng kết quả là, hành động lúc đó không sai, hắn sẽ không thay đổi tín ngưỡng của mình, tư tưởng của mình, hành vi của mình, mà hắn cũng không có cách nào thay đổi được nhân tố ảnh hưởng đến vụ tai nạn đó.
Cứu cậu bé kia, không sai.
Tố giác O'Neal, không có sai.
Người sai không phải hắn, không phải Chúa, là những kẻ đó mượn danh tín ngưỡng làm điều ác, không còn kính sợ Thiên Chúa, sa đọa thối rữa trong vũng bùn.
Càng bất hạnh là, những kẻ này đầy rẫy ở cấp cao Liên minh Loài người.
Nhưng cái này cũng không phải hắn sai, càng không phải Thiên Chúa sai.
Nếu lịch sử đất nước của hắn trên Trái đất đã dạy cho hắn bất cứ điều gì, thì đó hẳn là tùy cơ ứng biến. Chính việc không muốn bị cai trị bởi Giáo hội La Mã thối nát nên đạo Tin lành của hắn mới ra đời, và chính vì nhân loại đang từng bước chuyển mình theo hướng văn minh hơn nên tín ngưỡng của hắn đã dần chấp nhận những tín đồ thuộc các quốc tịch, chủng tộc, màu da, giới tính khác, xu hướng tính dục khác nhau.
Chúa tha thứ và yêu thương mọi người. Đây là một điều mà Chamberlain tin tưởng chắc chắn.
Vì vậy, khi ai đó nhân danh Chúa mà làm điều ác, khi ai đó nhân danh Chúa mà đề cao sự hư hỏng và sa đọa, thì bọn họ đã rời xa Người, không còn xứng làm theo ý Chúa nữa.
Vậy thì, đã đến lúc mọi thứ phải thay đổi.
Nhưng làm thế nào để thay đổi? Hắn chỉ là một người phàm trần. Hơn nữa, hắn lại là một kẻ phàm trần không có vốn liếng, không có tài ăn nói, thậm chí còn không sức mạnh vũ trang.
Nếu không thể tạo ra thay đổi, thế thì làm những việc hắn có thể làm vậy - ít nhất hắn có thể vào trường quân đội, vào Tiên phong doanh, bảo vệ loài người của Loại Địa Cầu.
Chamberlain yêu cầu bản thân tận chức tận trách, gắng hết sức làm nhiệm vụ để bảo vệ người dân và tín ngưỡng của mình. Hắn chưa một ngày nào chậm trễ, chưa giây phút nào sợ chết, chưa bao giờ nói dối, chưa bao giờ làm một hành động xấu xa.
Cho đến khi cậu bé mắt tím với mái tóc vàng rực rỡ xuất hiện trở lại trước mắt hắn.
Hắn bắt đầu nói dối, bắt đầu dùng lời nói như lưỡi dao cự tuyệt ngàn dặm, bắt đầu sợ hãi việc nhìn thẳng vào trái tim của mình.
Thật là một tai họa.
Nhưng Don có gì sai? Người sai rõ ràng là hắn, là Chamberlain hắn sợ hãi, giận chó đánh mèo, lại còn nói dối.
Chamberlain một lần nữa nhìn thấy đêm Giáng sinh trong tàu Conquest, nhìn thấy những món ăn ngon được làm từ những nguyên liệu được cân đo đong đếm cẩn thận, nhìn thấy ánh sáng tràn trề hy vọng trong đôi mắt xinh đẹp bị lời nói từ chính miệng hắn dập tắt.
Giây tiếp theo, Chamberlain lại mở mắt - hắn đang ở Nhà thờ Canterbury mà hắn hằng mơ ước.
Nhưng ngay cả trái đất cũng biến mất... Ý nghĩ thoáng qua đó nhanh chóng biến mất, bị xóa sạch bởi một sức mạnh vô hình nào đó.
Chamberlain là Tổng giám mục Canterbury, xung quanh là những kẻ quyền lực ủng hộ Giáo hội Tin lành, năng lực còn hơn cả Nữ hoàng với sắc đẹp xuất chúng. Trên máy chém tạm thời được xây dựng là kẻ đứng đầu của thế lực đối đầu với Giáo hội - vị quốc vương bại trận. Nghe nói anh ta rất ăn chơi trác táng, phong lưu sa đọa.
Chamberlain giương mắt nhìn vị vua bại trận đang ở trên máy chém. Anh ta đúng là rất xinh đẹp, lại còn có chút quen thuộc.
Hắn là Tổng giám mục ngoan đạo, làm sao lại có thể thấy tên quốc vương thua trận này quen thuộc? Chắc chắn là ảo giác.
Thẩm phán của Nữ hoàng đọc to danh sách tội trạng. Vị quốc vương phá của này được miêu tả là một người đầy rẫy lỗi lầm, rất phong lưu phóng túng; tín đồ nghe được cười vang lên. Vì thế, khi quốc vương phá của xinh đẹp này sắp bị chém đầu, lũ tín đồ còn hô vang sung sướng, thậm chí có người còn huýt sáo.
Nữ vương nhân từ nói - bà sẵn sàng thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của tội nhân.
Yêu cầu của quốc vương phá của nằm ngoài sự dự đoán của mọi người.
Thẩm phán lớn tiếng thuật lại: “Hắn muốn thú tội với Tổng giám mục.”
Tín đồ bên dưới hét lên những tiếng bất nhã.
Thẩm phán thêm dầu vào lửa, chậm rãi bổ sung, “Lời thú tội riêng tư.”
Các tín đồ phẫn nộ rồi, bọn họ hô to “Chặt đầu hắn ngay!” “Treo cổ hắn!” cùng với đủ kiểu chửi bới thô tục khác.
Chamberlain cau mày.
Hắn đứng dậy, uy nghiêm quay đầu, nhìn qua những tín đồ đang giận dữ phát tiết. Bọn họ không dám nhìn thẳng hắn, đồng loạt cúi đầu, tỏ vẻ hối lỗi.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Bấy giờ, Chamberlain mới hơi thả lỏng chân mày, đi về phía bục máy chém, “Tất cả chúng ta đều có tội. Chúa không từ chối kẻ ăn năn.”
Lời dạy của Tổng giám mục khiến những tín đồ càng cúi đầu sâu hơn.
Nữ hoàng ban cho quốc vương phá của sự tôn trọng cuối cùng. Lính gác lấy một cái lều lớn vây quanh máy chém, sau đó kêu những tín đồ lùi về phía sau.
Trong ánh sáng mờ ảo, Chamberlain ngồi xuống bên máy chém. Vừa lúc hắn định mở miệng, hắn bỗng nhìn vào đôi mắt của quốc vương.
Đôi mắt ấy tràn ngập phẫn nộ và khiêu khích, đúng là chẳng có chút liên quan gì đến hai chữ “thú tội” cả.