71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 52: Chương 52: Kế hoạch chim trong lồng*




(*) Chim trong lồng/笼中鸟/Kagome kagome: một trò chơi của Nhật, trong đó trẻ con đi vòng tròn quanh một người bị bịt mắt ở giữa, vừa đi vừa hát bài “Kagome kagome“.

Hành tinh số 3 có thể là Sao Hỏa.

Nghe tin này, dù chỉ mới trải qua nỗi đau mất cha, Seryozha vẫn không khỏi bàng hoàng.

Bạch tuộc nghĩ mãi cũng không hiểu, bởi vì trước khi đến hành tinh số 3, bạch tuộc đã kiểm tra hết một lượt. Nếu hành tinh số 3 được tính là tọa độ của Sao Hỏa, thế thì ở tọa độ lẽ ra là của Trái Đất sẽ chẳng có gì cả, ngay cả chút bụi vụn cũng không có.

Don đề xuất rằng bọn họ nên ngay lập tức đến tọa độ Trái đất để xem xét.

Chamberlain đồng ý với ý kiến ​​của Don.

Hiện tại bọn họ đã biết rằng tàu Noah và tàu Revelation xuất hiện tọa độ bất thường là vì Trùng tộc mô phỏng tín hiệu lừa bọn họ.

Nói cách khác, tàu Revelation chắc hẳn đã rơi vào tay lũ Trùng tộc giống như tàu Noah rồi. Không ai nói gì, nhưng mọi người có mặt ở đây đều biết rõ trong lòng rằng những đồng đội trên tàu Revelation e rằng cũng đã trở thành vật thí nghiệm của Trùng tộc.

Vì vậy, thay vì phí công đi đến tất cả các tọa độ giả, vậy thì thà đi xem Trái đất, tìm thêm manh mối bằng chứng, sau đó nhanh chóng quay lại Loại Địa Cầu báo cáo cụ thể tình hình nhiệm vụ cho Địch thượng tướng còn hơn, để Địch thượng tướng đệ trình lên quân đội Liên minh Loài người, phát động tuyên chiến trên diện rộng với toàn bộ Trùng tộc.

Chỉ có như vậy, sau đó chiến thắng Trùng tộc, mới có thể có hy vọng cứu được bất kỳ chiến hữu nào may mắn còn sống sót.

Seryozha cũng đồng ý. Cậu nhắc nhở Cố Trường An, “Quả cầu thủy tinh kia.”

Một nửa Trái đất trong quả cầu thủy tinh kia trong mắt Seryozha và Cố Trường An là hai cảnh tượng hoàn toàn khác nhau.

Seryozha nhìn thấy nó, chỉ thấy một nửa mô hình Trái Đất.

Cố Trường An lại nhìn thấy rất nhiều xác chết nửa người nửa thú.

Đây là manh mối Eve đưa cho ư?

Cố Trường An nhìn các đồng đội ánh mắt kiên định, ra lệnh với bạch tuộc, “Đến tọa độ lúc trước của Trái Đất.”

Bạch tuộc ưu nhã xoay nửa vòng trên màn hình, “Được!”



Loại Địa Cầu, trung tâm cải tạo, sảnh tầng một.

Luồng dữ liệu tính toán trên màn hình khổng lồ được làm mới với tốc độ mà con người không thể nhìn thấy, bất cứ ai nhìn vào nó cũng đều chỉ thấy một cơn mưa dữ liệu màu xanh lá cây mờ mờ đang phát sáng.

Kitano Hikari nhìn chằm chằm vào màn hình, thỉnh thoảng kêu lên dừng lại, chính xác gọi tên nhân viên thí nghiệm chịu trách nhiệm về phần tính toán đó ngày hôm nay, cũng không ngần ngại chỉ ra chỗ nào của dữ liệu bị sai.

Điều này chứng tỏ rằng gã không chỉ có thị lực vượt qua giới hạn của con người mà còn có khả năng tính toán vượt xa bộ não của con người.

Nhưng đây chỉ là phần nổi của tảng băng mà thôi.

Trung tâm cải tạo quy tụ các chuyên gia trong tất cả các lĩnh vực nghiên cứu khoa học trên Loại Địa Cầu, cho dù đó là các lĩnh vực liên quan do Liên minh Loài người triển khai, hay các lĩnh vực không liên quan được quan tâm trong tương lai, mà tất cả các chuyên gia tại đây đều không sánh được với sức mạnh nghiên cứu khoa học siêu phàm của Kitano Hikari.

Ông Benito, Thủ tướng của Hội đồng Liên minh Loài người, đang nheo đôi mắt nhỏ sáng ngời, đừng trước tấm kính trong suốt từ trần đến sàn trên tầng hai, thận trọng quan sát mọi thứ đang diễn ra trong hội trường tầng một, thu hết màn trình diễn siêu phàm của Kitano Hikari vào trong mắt.

Benito xuất thân từ Đảng Đại biểu Văn hóa La Mã. Để dân tộc La Mã bớt suy tàn, Benito rất cần thêm thời gian để tìm kiếm thêm quyền lực cho Đảng Đại biểu Văn hóa La Mã.

Ông ta sắp bước vào năm cuối cùng của nhiệm kỳ, mà một thực tế rõ ràng đang hiện ra trước mắt ông ta: chưa có vị thủ tướng nào trong lịch sử Loại Địa Cầu từng ở lại hết nhiệm kỳ của mình cả.

Nhờ một nhân viên nội ứng, Kitano Hikari đã đưa cho Bonito một đề nghị: Một bản kế hoạch tên là “Kế hoạch cải tạo siêu nhân loại“.

Bản kế hoạch này đã bị lược bớt đến tận xương, cứ như Kitano Hikari sensei chịu viết được cái bản kế hoạch này đã là quý giá lắm rồi. Trong mục chính của bản kế hoạch chỉ có vỏn vẹn một dòng, “Hoàn toàn thoát khỏi trói buộc ABO, cải tạo loài người thành siêu nhân loại mạnh gấp 10 lần Trùng tộc.”

Thoạt nhìn thì kế hoạch này trông có vẻ vô lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì, kế hoạch này chính là một ván cược có tiền lời lớn gấp vạn lần tiền cược, nhất định không thể bỏ qua. Nếu thua, ông ta chỉ cần bước xuống khỏi vị trí thủ tướng, mà sự ủng hộ dành cho Benito đã trở nên bấp bênh; mà nếu ông ta thắng, ông ta sẽ là một cái tên được đi vào lịch sử, lại còn sẽ giữ vững vị trí Thủ tướng cho nhiệm kỳ sau. Truyện Mạt Thế

Mà cái giá của kế hoạch này chỉ là một số vật thí nghiệm, bọn họ hoàn toàn có thể kích động dân chúng làm tình nguyện viên.

Đối với Thủ tướng Benito, đây chính là một vụ mua bán hời.

Vì vậy, mặc dù Thủ tướng Benito không hài lòng với thái độ kiêu căng của Kitano Hikari, ông ta vẫn đáp ứng lời mời đến trung tâm cải tạo.

“Ngài Thủ tướng, xin hãy đợi ở đây và đừng tự tiện di chuyển.”

Đối mặt với Thủ tướng Benito, người đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình đến đây thăm, Kitano Hikari chẳng hề để ý, vội vã nói xong câu đó liền quay đi tiếp tục công việc của mình trên dưới một rộng lớn.

Thái độ kiêu căng ngạo mạn của gã khiến Thủ tướng Benito nhớ đến Địch Kỳ Dã, vị Thượng tướng giỏi nhất quân đội Liên minh Loài người.

Địch Kỳ Dã một tay khống chế Tiên phong doanh, từ chối chịu sự kiểm soát của Hội đồng Liên minh Loài người, cũng không thèm dựa hơi bất kỳ đảng văn hóa nào. Ỷ vào tỷ lệ ủng hộ cao của Tiên phong doanh trong dân chúng, mặc dù hắn ta không kháng lệnh đến mức tự phụ, thậm chí còn tuân thủ mệnh lệnh, nhưng trên thực tế, trong giai đoạn cân nhắc, nếu Địch Kỳ Dã kịch liệt phản đối, Hội đồng Liên minh nhân loại sẽ không cưỡng ép ra lệnh để cứu lấy mạng sống và thể diện của bọn họ.

Hơn nữa, Tiên phong doanh, với tư cách là lực lượng phản ứng đầu tiên, rõ ràng có quyền tiền trảm hậu tấu. Địch Kỳ Dã phái quân riêng không phải mới chỉ một hai lần, Hội đồng Liên minh Loài người vì hỗ trợ nên không thể dứt khoát ra lệnh ngăn cản hắn, hơn nữa các nghị sĩ khác có dám lén lút ngăn cản bị hắn chẳng coi là gì cũng là chuyện thường tình.

Không khó để tưởng tượng có bao nhiêu nghị viên và đại diện các đảng trong Hội đồng Liên minh Loài người đã căm thù Địch Kỳ Dã đến tận xương tủy.

Đám đại diện các đảng đều lén đùa rằng, mỗi lần Tiên phong doanh xuất chinh, Hội đồng Liên minh Loài người đều hy vọng được khắc tên Địch Kỳ Dã lên bia tưởng niệm, sau đó tổ chức một tang lễ thật lớn cho hắn.

Vào đầu nhiệm kỳ của Thủ tướng Benito, Đảng Đại biểu Văn hóa La Mã thậm chí còn yếu hơn hiện nay, bọn họ vẫn còn hóng hớt cái thái độ không dính dáng đến ai của Địch Kỳ Dã.

Nhưng giờ đây, khi Thủ tướng Benito đã tích lũy được một số quyền lực nhất định, sự thiếu tôn trọng không cho ai mặt mũi của Địch Kỳ Dã đã trở thành cái gai cho phe của ông ta.

Nếu muốn hoàn toàn trấn áp Địch Kỳ Dã thì chỉ có cách là làm cho sự tồn tại của Tiên phong doanh trở nên không cần thiết.

Nếu loài người biến thành siêu nhân loại, quân đội Liên minh có đủ khả năng để đánh lại Trùng tộc, Tiên phong doanh sẽ thôi được tôn thờ như thần thoại, vậy thì dân chúng việc gì phải nhớ mãi không quên một tên tướng quân loài người nguyên thủy như vậy?

Kế hoạch này không chỉ đầy lợi không hại, lại còn một mũi tên bắn chết hai con chim.

Thủ tướng Benito nhìn Kitano Hikari đang phô bày khả năng nghiên cứu khoa học hơn xa loài người của mình. Mặc dù Kitano Hikari không đủ tôn trọng đối với ông ta, nhưng cái nào ít hại hơn thì chọn cái đó. Thủ tướng Bonito kìm chế lại bất mãn trong lòng mình, ánh mắt nhìn Kitano Hikari càng ngày càng cuồng nhiệt.

Nhưng đúng lúc này, Thủ tướng Bonito nhìn thấy William Murdoch - người lúc đầu đã phát hiện ra tài năng của Kitano Hikari, vị Omega tiếng tăm lừng lẫy đã gả cho cựu Thượng tướng Friedrich của Tiên phong doanh - ân cần xuất hiện bên cạnh Kitano Hikari.

Thủ tướng Bonito nhíu mày.

Nếu Kitano Hikari quyết định liên thủ với Đảng Đại biểu Văn hóa Anh-Mỹ... Không được, nhất định không được để Đảng Đại biểu Văn hóa Anh-Mỹ cướp đi cơ hội đầu tiên của ông ta.

Thủ tướng Benito đã hạ quyết tâm và ngay lập tức bình tĩnh lại, ra vẻ tôn trọng các nhà nghiên cứu, sẵn sàng kiên nhẫn chờ đợi.

William Murdoch, hay đúng hơn là Ishii Kazuaki, che miệng ho nhẹ, lấy tay che miệng truyền tin cho Kitano Hikari, “Tiên phong doanh có động tính, dường như đang nhằm vào thân phận của ngài. Tôi xin lỗi vì sự kém cỏi của mình, Sensei, nhưng tôi không thể đưa người do thám vào Tiên phong doanh.”

Kitano thờ ơ mỉm cười, “Ta đã biết.”

Ishii Kazuaki đã theo Kitano Hikari từ lâu, biết rõ thói quen của hắn nên không bỏ đi mà kiên nhẫn đi bên cạnh Kitano Hikari nhìn gã tiếp tục thiết lập các nhiệm vụ khoa học, chờ chỉ thị tiếp theo của gã.

Quả nhiên, gần mười lăm phút sau, Kitano Hikari mới rảnh tay một chút, đơn giản ra lệnh cho hắn, “Chuẩn bị kế hoạch 'chim trong lồng'.”

Ishii Kazuaki, người đã ghen ghét loài người ABO từ lâu, sáng bừng mắt lên, gần như không thể kìm được nụ cười. Hắn phải vất vả lắm mới có thể cắn răng không nhảy lên, nhanh đáp lại, “Vâng!”

Kitano Hikari lạnh lùng nhìn hắn, “Ta cần vật thí nghiệm thật vừa ý, nếu cậu vui quá mức quấy rầy kế hoạch của ta...”

Ishii Kazuaki đã sợ đến mức lập tức xin lỗi trong lòng, nhưng hắn thà chết chứ không dám làm mất niềm tin của Sensei, nên ngược lại bình tĩnh lại, gật nhẹ đầu, “Ngài yên tâm.”

Dù thế nào thì Loại Địa Cầu cũng sẽ trở thành chim trong lồng, sớm hay muộn cũng có làm sao, Ishii Kazuaki tự an ủi mình như vậy.

Kitano Hikari cũng chẳng phản ứng lại.

Kitano Hikari nhìn vào biểu tượng Loại Địa Cầu ở góc màn hình ánh sáng.

Khi nghĩ về hành tinh Loại Địa Cầu mà mình đã thiết kế, được loài người ABO coi như một hành tinh giống Trái đất, trong lòng Kitano Hikari lập tức ngập tràn cảm giác ưu việt.

Ngay khi nhận thức được ý định nổi loạn của Trùng tộc giống cái, Kitano Hikari sống hơn một nghìn năm đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán, sau khi đã chuẩn bị đối mặt với mai phục, tự mình trải qua cảm giác bị chặt đầu.

Lúc đó, hai nguồn sáng giả nhân tạo trên bầu trời của Loại Địa Cầu bị hỏng mất một cái.

Đám sói kém khoa học kỹ thuật này tuyệt đối không thể tưởng tượng được rằng chỉ cần thay đổi một chút chương trình lập trình của hai nguồn sáng giả nhân tạo này là có thể biến Loại Địa Cầu thành lồng giam bị phong tỏa hoàn toàn, không ra không vào được.

Trên môi Kitano Hikari lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Động vật cấp thấp nên sống trong lồng sắt.



Loại Địa Cầu năm thứ 71, ngày 18 tháng 4.

03:05:33.

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi bọn họ rời khỏi hành tinh số 3. Conquest sắp đến tọa độ Trái đất ngày mai.

Hai con sói khổng lồ nằm nép vào nhau trước màn hình đã hóa thành cửa sổ trong suốt.

Một con sói trắng có lưng màu xám bạc, con còn lại có bộ lông trắng tinh.

Seryozha vẫn không ngủ được, nên Cố Trường An đã kéo bọn họ đến đây ngắm sao. Từ lúc phát hiện ra thân phận Omega của Cố Trường An, bọn họ cũng chưa nói kỹ cái gì, nhưng sau đó, đêm nào Seryozha cũng vào phòng ngủ của Cố Trường An biến anh thành sói cùng mình.

Cố Trường An nghĩ, có lẽ bởi vì hai con sói rúc vào nhau sẽ ấm hơn hai người.

Liêu Sa của anh quá cô đơn.

Chỉ cần nghĩ đến Seryozha hồi còn bé không được cha mẹ quan tâm, lại còn phải trải qua chuyện như vậy mấy ngày trước đó, Cố Trường An liền không thể không đau lòng thay cho chàng trai của anh.

Chàng trai lạnh lùng trầm mặc của anh là chiến sĩ ưu tú của Tiên phong doanh, là người yêu dịu dàng ngượng ngùng của anh. Liêu Sa của anh tốt như thế, nhưng cuộc đời lại hành hạ cậu nhiều đến vậy.

Cố Trường An nằm dưới Seryozha ngẩng đầu lên, nhẹ kêu mấy tiếng an ủi, vươn lưỡi liếm bộ lông trắng của con sói trên người mình.

Seryozha nhắm đôi mắt sói của mình, hưởng thụ cảm giác được đại tá quan tâm, sau đó cúi đầu xuống liếm láp sau cổ của đại tá.

Con sói trắng xám bạc không kìm chế được nhẹ run lên, khẽ quơ chân lo lắng.

Seryozha đoán chắc đại tá bây giờ sẽ không đành lòng cự tuyệt, xấu tính giả vờ không phát hiện, lại còn cố ý tỏ vẻ vô tình khoe ra cái thứ to lớn của mình.

Nháy mắt, sói trắng dưới thân mình bỗng biến thành đại tá dịu dàng xinh đẹp.

Seryozha há miệng muốn liếm, nhưng đáng tiếc đầu lưỡi của cậu vẫn đang bị thương chưa khỏi hẳn.

Cố Trường An dùng cánh tay của mình móc ra những chiếc móng vuốt sắc nhọn đã được thu nhỏ lại cẩn thận vào giữa các ngón chân của con sói, vừa nghịch ngợm chúng vừa nói, “Biền về nào.”

Seryozha không chịu, làm nũng, “Woo~”

Cố Trường An vỗ vỗ móng sói to lớn, “Biến về nào.”

Không dám từ chối một lần nữa, Seryozha biến thành hình thái người, sau đó lập tức nhanh tay nhanh mắt ôm Cố Trường An vào trong lòng, “Đại tá.”

Giọng cậu vừa trầm vừa khàn, lại càng có vẻ trưởng thành quyến rũ, cố ý làm giảm đi sự ghét bỏ.

Cố Trường An cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy đáng yêu, duỗi tay xoa đầu cậu.

Mái tóc vàng nhạt gần trắng của Seryozha bây giờ đã hoàn toàn trắng.

Sáng sớm hôm qua, lúc bọn họ tỉnh lại biến về hình thái người, Cố Trường An phát hiện chàng trai trẻ của anh sau một đêm đã trắng tóc.

Lúc ấy, cậu lại an ủi anh, “Đại tá, 'cùng nhau bạc đầu' đã thực hiện được một nửa rồi đó, chúng mình chỉ cần đợi tóc anh cũng bạc nốt là được.”

Bây giờ, mái tóc trắng của cậu lại đang bị Cố Trường An xoa xoa. Cảm giác của chúng nó vẫn y như trước, chỉ khác mỗi cái là đã hóa trắng hết cả.

“Chúng ta trò chuyện đi, Liêu Sa, nói gì cũng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.