71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 21: Chương 21: Là người theo thuyết vô thần




Katyusha thu hút sự chú ý và hỏa lực của cừu trắng. Phong cách chiến đấu của Seryozha đúng là khốc liệt mạnh mẽ, để có thể che chắn cho Cố Trường An, ngay cả khi vòng tròn sáng trắng đang tăng tốc bay nhanh tới, chỉ cần có thể đứng ở vị trí hiện tại thêm 0,02 giây, cậu cũng sẽ không bao giờ chạy trước, mắt cũng không thèm chớp.

Panda của Cố Trường An cũng nhanh nhẹn dũng mãnh, dưới sự bao bọc của Katyusha liền nhảy lên lưng cừu. Cả hai muốn lặp lại thủ đoạn lúc nãy, nhưng không may là con cừu này có vẻ thông minh hơn - nó lập tức quỳ xuống lăn một vòng, cố gắng ném cơ giáp trên lưng mình xuống.

Panda giật mình kịp thời nhảy lấy đà, may mà không gặp nguy hiểm, trước khi cừu trắng lăn qua đã chạy đến bên cạnh Katyusha.

Katyusha giương cung đã cài tên, vẫn duy trì cảnh giác, định nhắm chuẩn vào con cừu đang lăn, nhưng vô ích.

Phát hiện ra hai thứ kỳ lạ mà chúng muốn phá hủy ngay phía trước, cừu trắng ngừng lăn lộn, đứng dậy và gầm lên, "Hoo-ka!".

Thay vì chạy trốn, Katyusha và Panda lại cùng chạy về phía nó.

Cừu trắng bối rối liên tục lùi lại.

Khi hai cơ giáp đến gần cừu trắng, bọn họ đột ngột tách ra hai bên trái phải. Đầu cừu vì thế quay hết từ bên này sang bên kia, không ngừng kêu lên "Hoo-ka!".

Nhưng mà, hai cơ giáp đột ngột phanh gấp cùng lúc, lùi lại để tăng tốc.

Seryozha điều khiển Katyusha chạy trước cừu trắng, vừa chạy vừa né những đòn tấn công bằng vòng tròn sáng.

Nhưng Cố Trường An lợi dụng lúc cừu trắng quay đầu chú ý tới Katyusha, cực nhanh chạy về phía dưới bụng cừu, chui ra từ giữa hai chân trước của nó, lấy trường cung ra. Mũi tên ánh sáng bắn xuyên qua hàm, xuyên thẳng vào não cừu khổng lồ.

Katyusha đã đợi sẵn gần đó, ngay lập tức tiến tới kéo Panda, hai cơ giáp tách ra chạy về phía chỗ trốn được đánh dấu sẵn từ trước.

Cừu trắng khổng lồ bất đắc dĩ rống lên "Hoo-ka!", tung ra mấy vòng tròn sáng, nhưng dù sao thì nó cũng đã bị mũi tên ánh sáng bắn vào sọ, điên cuồng trả thù thế nào thì cuối cùng cũng ngã xuống đất, biến thành một con cừu đồng màu xanh lá cây rỉ sét.

Cố Trường An vừa đau đầu vừa sốt, tiếng nói trong đầu thì vẫn không ngừng nói, anh hạ lệnh càng ngắn gọn, "Đi!"

Seryozha đáp, "Vâng."



Giọng nói trong đầu của Cố Trường An là một giọng nói cực kỳ thê lương nặng nề, y như người bệnh nặng hấp hối chán đời.

Người bệnh nặng này hơn nữa lại còn đã lâu không giao tiếp với người khác, mất khả năng nói chuyện bình thường, thường xuyên nói lẫn cả những tiếng lẩm bẩm khó hiểu.

Cố Trường An không thèm để ý.

Nói thật, Cố Trường An đã nghĩ đến căn bệnh tâm thần của con người gọi là ảo giác, sau đó lại nhớ lại những truyền thuyết xa xưa về "sóng vũ trụ" mà con người trên Trái đất rất yêu thích, vì thế nên anh quyết định tốt nhất là không trả lời, giả vờ như không nghe thấy gì.

Giọng nói hoàn toàn bị Cố Trường An bỏ qua, nhất thời thành lầm bầm, âm lượng càng ngày càng thấp, tựa như sẽ sớm biến mất ngay lập tức, càng thêm khó hiểu.

"Tạo ra những con quái vật như vậy... Nhất định lại là #####"

"Dối trá"

"Nhưng... nhân loại..."

Nhưng ngay khi Cố Trường An và Seryozha hạ gục một con cừu trắng khác và lao về phía mục tiêu tiếp theo, giọng nói trong đầu Cố Trường An dường như đột ngột xuất hiện tính người - nó xấu tính lớn giọng oán giận, "Ngươi điếc à! Bây giờ con người đều thô lỗ thế hả? Này! Nói gì đi!"

Y như một con người thực sự!

Cố Trường An hơi choáng váng, nhưng vẫn quyết định bỏ qua.

Giọng nói trong đầu anh im lặng một lúc, sau đó đắc ý nói, "Cố Trường An? Ngươi là người phương Đông?"

Cố Trường An điều khiển cơ giáp nhảy lên cao né tránh vòng sáng trắng, nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc. Giọng nói này có thể đọc được thông tin trong đầu anh? Hay nó thực sự là ảo giác?

Cố Trường An không thể không thử thí nghiệm ngay lập tức: [Ngươi có thể đọc được thông tin trong đầu sinh vật khác?]

"Đọc?" Giọng nói trong đầu anh chua ngoa cười rộ lên, châm chọc nói, "Từ ngữ cổ xưa thế vẫn còn thịnh hành cơ à?"

Quả nhiên là có thể đọc được!

Cố Trường An nháy mắt tự hỏi rất nhiều. Giả sử giọng nói này có thể đọc được tất cả thông tin trong đầu anh mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, vậy thì ngay từ đầu nó đã không cần phải hỏi hay thậm chí là mở miệng nói chuyện với mình.

Cố Trường An đoán rằng, hoặc thà tin rằng, giọng nói này chỉ đọc được một phần thông tin hữu hạn. Có lẽ thông tin nó đọc được chỉ là suy nghĩ hiện tại của anh?

Giọng nói kia vừa như khinh thường lại vừa như có chút chút ghen ghét nói, "Ngươi cũng không ngu ngốc quá, dù sao ngươi cũng là tạo vật của #####"

Lại là tạp âm hỗn loạn nghe không hiểu được.

Cố Trường An chỉ ra: [Ngươi không trả lời câu hỏi của ta.]

Giọng nói kia lại tránh không đáp, nói như ban ơn, "Mặc dù ta đã thoát khỏi cái xác thấp kém này từ lâu, nhưng ta thực sự đã từng là một con người. Người phương Đông, nói cho ta biết, bây giờ là năm công nguyên thứ mấy? Nhất định không phải thế kỷ 32 - khoa học kỹ thuật của các ngươi trì trệ quá, chẳng lẽ là thế kỷ 34? Không đến nỗi là thế kỷ 35 chứ? Con người về sau đều ngu ngốc như vậy sao?"

Cố Trường An khó có thể phân biệt những thứ giọng nói này đang nói cuối cùng là thật là giả.

Anh nói ra một đáp án tiêu chuẩn của chính phủ: [Ta chưa từng nghe nói đến thế kỷ thứ 32. Trên thực tế, nhân loại thức dậy lúc cuối thế kỷ 21 ở trong hệ Ngân Hà. Chúng ta đã đánh mất nền văn minh huy hoàng của mình.]

Giọng nói trong đầu mất bình tĩnh hét lên, "Không thể!"

Cố Trường An suy tư một chút, phân tâm thảo luận với Seryozha cách đối phó với con cừu tiếp theo, cũng không đáp lại.

Giọng nói như điên rồi, cứ lải nhải mãi không ngừng trong đầu Cố Trường An

"Không, sao lại thế? Ta đã, đã xảy ra chuyện gì?"

"Không thể truy cứu, không thể nhớ lại, không thể điều tra, không thể điều tra, không thể điều tra, không thể điều tra, không thể điều tra, không thể điều tra, không thể điều tra, không thể điều tra, không thể điều tra..."

Cuối cùng, nó trở thành một sự lặp lại vô nghĩa, cuối cùng lại quay về giọng điệu nặng nề thê lương lúc đầu.

Nhưng rất nhanh, nhân cách kia đã quay lại, dùng giọng nói tỉnh táo điên cuồng gào lên với Cố Trường An, "Nói cho ta đã xảy ra chuyện gì!"

Cố Trường An nghe lời, lại đưa ra một đáp án tiêu chuẩn của chính phủ: [Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.]

Giọng nói ác ý gào lên với Cố Trường An, "Ngươi không phải là con người, cô là tạo vật của ######, làm sao ngươi có thể không biết chuyện gì đã xảy ra! Tại sao ngươi không biết chuyện gì đã xảy ra?!"

Nó đột nhiên phát điên làm Cố Trường An suýt nữa thất thủ. Cố Trường An cắn chặt răng, ở trong đầu nhấn mạnh: [Ta đang chiến đấu!]

Giọng nói cười lên như vừa nghe thấy một chuyện cười kinh thiên động địa lắm, "Hahahahahahahahaha ngươi gọi đây là đánh nhau? Cái thứ này có thể đấu với ngươi sao?"

Sau một tràng cười điên cuồng, giọng nói càng thêm cuồng loạn, "Những thứ vô vị này rõ ràng ngươi có thể dễ dàng xử lý. Ngươi có tinh thần lực không thuộc về con người, lại còn dám tự xưng là con người, đồ đạo đức giả! ##### bảo vệ ngươi cẩn thận như vậy, ngay cả những thứ rác rưởi cấp thấp này cũng không cho ngươi nhìn rõ chân tướng? Dựa vào cái gì?"

Rốt cuộc muốn nói bậy nói bạ đến lúc nào nữa? Cố Trường An lại nhấn mạnh một lần nữa: [Ta là con người.]

Giọng nói dường như đột nhiên trở lại bình thường, từng bước dẫn dắt, "Nghĩ kỹ lại xem, ngươi thật sự cho rằng mình là người sao? Tinh thần lực của ngươi là kiểu người bình thường có thể có? Cuộc đời của ngươi, kinh nghiệm của ngươi, có thật là như thế không?"

Đương nhiên là thật rồi.

Cố Trường An thậm chí chẳng cần giải thích gì với một kẻ điên cả.

Giọng nói kia nhịn không được, lại quay lại giọng điệu trào phúng, "Những kẻ ##### đó thật sự kiên nhẫn chơi trò gia đình với nhân loại cơ à?

Sau đó nó lại nhanh chóng đổi lại giọng cũ, tiếp tục dẫn dắt, "Kí ức thời thơ ấu của ngươi có nguyên vẹn không? Ngươi nhớ được bao nhiêu về quá khứ? Bạn cùng chơi thời bé của ngươi, liệu ngươi có thực sự nhớ lúc chơi cùng họ như nào không?"

Cái này nghe có vẻ giống lời của những kẻ vận động hành lang ủng hộ kế hoạch cải tạo gene của nhân loại và những thuyết khách cho giả thuyết Loại Địa Cầu không tồn tại.

Có vẻ như bất kể loài nào và nền văn minh cao hơn nào, lúc truyền bá những lời dạy của Xie đều giống nhau hết.

Cố Trường An đã sẵn sàng hoàn toàn coi giọng nói này như một ảo giác.

Tuy nhiên, con người có một loại tiềm thức khó cưỡng lại - khi người ta càng hạ quyết tâm không nghĩ về một điều gì đó thì người ta sẽ lại càng nghĩ về điều đó.

Vì vậy, Cố Trường An không thể ngăn bản thân nghĩ lại về tuổi thơ của mình và những người bạn cùng chơi thuở nhỏ.

Lớn lên trong trại trẻ mồ côi Stardust, Cố Trường An chỉ nhớ về sự ấm áp thời thơ ấu của mình dưới sự chăm sóc của sơ Eve giống như ánh sáng mặt trời nhân tạo, nhưng những ký ức cụ thể của anh rất mơ hồ. Rốt cuộc thì, con người ai mà nhớ rõ những ký ức thời thơ ấu của mình chứ.

Xét toàn bộ cuộc đời của Cố Trường An cho đến nay, người thân nhất của anh là sơ Eve. Nếu có thêm một người nữa vào danh sách, người đó sẽ là Địch thượng tướng.

Cố Trường An đã chăm sóc rất nhiều đứa bé, nhưng bạn thời thơ ấu thì chẳng có ai.

Tuy nhiên, Cố Trường An sẽ trở lại cô nhi viện Stardust vào các kỳ nghỉ, sau đó sẽ chơi với lũ trẻ, vì vậy từ nhỏ, những đứa trẻ của cô nhi viện đã luôn rất thân thiết với anh. Chẳng hạn như đứa bé Omega đã chỉ đường cho anh lần trước, tên của nó là...

Bước chân của Panda chậm lại.

Cố Trường An tròn mắt kinh ngạc.

Anh không biết tên đứa trẻ đó.

Trên thực tế, Cố Trường An kinh ngạc phát hiện, anh không biết tên của đứa trẻ nào cả.

Chuyện này không có khả năng xảy ra.

Giọng nói trong đầu anh chói tai, lớn tiếng dụ dỗ, "Thờ phụng ta đi! Trở thành tín đồ của ta! Đứa bé ngoan, ta sẽ giúp ngươi tìm đáp án cho tất cả những gì ngươi muốn biết."

Tiếng của Seryozha ngập tràn lo lắng truyền đến từ trong máy truyền tin, "Đại tá?"

Cố Trường An điều khiển cơ giáp nhanh chóng đuổi theo Seryozha, trấn an cậu, "Tôi không sao."

Sau đó, anh ở trong đầu kiên định từ chối: [Không được, ta là người vô thần.]

Giọng nói kia tức muốn hộc máu, "Fxxx! Đám vô thần nước C các ngươi!"

Cố Trường An cảm thấy bị xúc phạm.

Những người theo thuyết vô thần cũng có ăn gì của nhà ngươi đâu!

Nhưng đồng thời, cái câu chửi tục mà chủng tộc loài người nào cũng sẽ phun ra khỏi miệng này làm Cố Trường An hơi tin vào việc giọng nói trong đầu mình có lẽ đã từng thật sự là một con người.

Panda nắm chắc cánh tay máy mà Katyusha đang vươn ra. Hai cơ giáp leo lên một con đường tạm bợ để leo lên con dốc đứng của một trong những tòa tháp phế liệu.

Cố Trường An thử hỏi: [Ngươi nghĩ ngươi từng là người của thế kỷ 32? Thế các ngươi đã xảy ra chuyện gì?]

Tuy nhiên, giọng nói kia lại giống như đang xem kịch vui, nhắc nhở Cố Trường An, "Con người bình thường đáng lẽ bây giờ đã gục ngã rồi. Ngươi thật sự không thấy mình không bình thường à?"



Nhưng đúng lúc này, Chamberlain báo cáo qua thiết bị truyền tin, "Đại tá! Những con cừu đen!"

Chamberlain - người trước nay luôn có trật tự rõ ràng - thậm chí còn không nói hết câu của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Seryozha hãy hóa sói ôm Cố đại tá một cái an ủi đi nào~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.